Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 223: Gọi anh suốt đêm trở về




“A lô?” Đợi lâu, Lăng Bắc Hàn vẫn không nghe thấy tiếng Úc Tử Duyệt trả lời, không kiên nhẫn lớn tiếng nói, nếu cô lại không để ý tới anh, thật sự là rất quá đáng rồi! Vốn dĩ lần này là lỗi của cô, một chút tin tưởng anh cô cũng không có, cho dù đêm đó cô không nghe thấy lời anh nói, nhưng chỉ mới nhìn thấy anh đi cùng với cô gái khác thì có thể tức giận ngay được sao?

“A lô?”

“A lô? Úc Tử Duyệt! Em nói chuyện đi! Nếu không nói thì cúp máy đi!” Lăng Bắc Hàn phát cáu liên tiếp quát mấy tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ tức giận, cảm thấy cô gái chết bầm này thật quá bướng bỉnh, trái tim cũng thật sắt đá!

Úc Tử Duyệt nghe thấy tiếng quát của anh trong điện thoại, biết anh đang tức giận, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút, có chút vui sướng vì trả được thù.

“Anh không phải nói là muốn gặp con trai sao? Em để nó nghe điện thoại!” Úc Tử Duyệt hướng vào điện thoại, chậm rãi nói. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của anh hơi nín lại, hẳn là giờ phút này mặt của anh đã xanh như tàu lá vì tức giận ý chứ.

Úc Tử Duyệt thầm vui sướng.

“......” Đồ đáng ghét này! Quả nhiên, Lăng Bắc Hàn bởi vì lời nói của cô mà nói không ra lời, vạch đen đầy mặt! Cô gái nhỏ này hiện tại học được cách ăn miếng trả miếng rồi ! Anh suy nghĩ nếu con trai bảo bối của anh, hoặc là con gái có thể mở miệng nói chuyện bây giờ thì anh sẽ không mất thể diện trước mặt mẹ nó rồi!

“Bây giờ anh tìm em!” Lăng Bắc Hàn cũng nhịn không được nữa, mở miệng lớn tiếng nói. Nếu như bây giờ cô đang ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ túm lấy cô, đánh vào cái mông của cô mấy cái!

Nghe anh bá đạo nói, Úc Tử Duyệt liền rầu rĩ, gã đàn ông già này, còn điên như vậy, “Tìm em làm gì?” Cô lạnh lùng đáp, ngồi dựa vào đầu giường, cầm lấy cái gối, ôm vào trong ngực.

Mới xa nhau có ba ngày, cô lại không kiềm chế được mà nhớ anh rồi.

Giọng nói thật lạnh nhạt. Xem ra cô vẫn chưa nhận ra được là mình mắc lỗi rồi, nếu không sao lại ngông cuồng như vậy.

“Nói chuyện một chút!” Giọng điệu của anh chậm lại, nhỏ giọng nói. Nếu bây giờ không nói chuyện đàng hoàng với cô, thì sợ rằng sau này mâu thuẫn sẽ càng thêm nghiêm trọng, đợi đến lúc gặp phải vấn đề lớn hơn, chắc chắn sẽ đổ vỡ. Hôn nhân cũng giống như kinh doanh, cần bồi đắp thì nên bồi đắp, cần thay đổi thì phải thay đổi.

“Bắc Hàn, em cảm thấy mình không sai, đều do anh không nói cho em biết anh đi gặp Thôi Nhã Lan.” Giọng nói của Úc Tử Duyệt cũng đã hòa hoãn rất nhiều, cô mở miệng, bình tĩnh nói. Có lẽ ngày hôm đó cô đã quá kích động, nhưng mà anh cũng do không nói cho cô biết anh đi gặp Thôi Nhã Lan. Còn không cho cô đưa anh tới trạm xăng dầu nữa!

Cô nói không sai?

“Úc Tử Duyệt, đêm đó, em hỏi anh tại sao không ăn cơm trưa mà đi sớm như vậy, anh đã nói là anh có việc đi gặp Thôi Nhã Lan, nhưng có lẽ lúc đó em đã ngủ thiếp đi rồi, nên không nghe thấy.” Lăng Bắc Hàn mở miệng, tức giận nói với cô.

“Em không nhớ là anh có nói như vậy với em!” Úc Tử Duyệt cố gắng nhớ lại, cô không nghe thấy anh nói những lời này.

“Được, cứ coi như em không nghe thấy đi, nhưng mà em nhìn thấy anh đi cùng với em gái đồng đội của anh, thì lập tức nghi ngờ anh sao? Ở trong lòng em, anh là loại đàn ông nói dối, đi ngoại tình sao?” Cô còn hoài nghi đứa bé của Thôi Nhã Lan là của anh nữa chứ!

Đồ óc heo!

Lăng Bắc Hàn càng nghĩ càng giận!

“Em…” Nghe anh nói đạo lý rõ ràng như thế, khiến cho cô không cách nào phản bác lại được, “Nhưng anh lừa em trước! Trước đó anh phải nói cho em biết anh đi gặp Thôi Nhã Lan chứ, nếu như vậy em có thể hiểu lầm anh sao? Đêm hôm trước, trước mặt em anh cũng ấp a ấp úng, sắc mặt khó coi. Phụ nữ mang thai lại hay suy nghĩ nhiều!” Úc Tử Duyệt không đủ sức phản bác lại anh.

Từng câu từng chữ cô nói Lăng Bắc Hàn đều nghe rất rõ, trong lòng anh cũng hiểu cô đang đuối lý, cuối cùng còn lấy việc mang thai ra dọa anh!

“Này Úc Tử Duyệt, nếu em tuyệt đối tin tưởng anh, thì cho dù anh không nói cho em biết, em cũng sẽkhông hoài nghi anh như vậy.” Lăng Bắc Hàn nhẫn nại, tiếp tục nói lí với cô.

“Em…”

“Em...em…em chính là một chút cũng không thay đổi, vẫn giống với trước kia, luôn không tin tưởng anh!” Lăng Bắc Hàn lại nói, giọng nói tức giận, mang theo trách cứ. Không dạy dỗ cô, cô sẽ không chịu chừa! Chẳng lẽ sau này anh không thể có bất kì quan hệ nào với những người phụ nữ khác sao? Nếu như lại có nhiệm vụ, anh phải cặp kè với cô gái khác thì thế nào?.

“Em…Anh… Lăng Bắc Hàn! Anh chỉ biết nói em thôi! Cái gì anh nói cũng đúng, tóm lại chỉ anh có lý! Em nói không lại anh!” Nhận sai rồi xin lỗi cô thì sẽ chết sao? Không biết nhường cô một chút à? Trong bụng cô còn đang mang đứa con của anh đấy!

Cái gì là thai phụ lớn nhất, đối với Lăng Bắc Hàn, không có hiệu quả!

Úc Tử Duyệt suy nghĩ,cảm thấy lòng chua xót!

“Em là đồ không biết lý lẽ! Anh với em cùng chung hoạn nạn, trải qua sống chết, những thứ này không thể đổi được một chút xíu tin tưởng của em với anh sao?” Lăng Bắc Hàn mềm giọng nói, anh cũng muốn dỗ dành để cô được vui vẻ, nhưng mà cũng phải nói đạo lý, nói rõ ràng mọi chuyện.

Cô không nên vì một chuyện nhỏ như vậy mà nổi giận.

Nhớ tới lúc động đất dữ dội, một người đàn ông chui ra từ đống đất đá, lòng Úc Tử Duyệt liền mềm nhũn, nỗi chua xót dâng lên trong lòng, “Vậy anh muốn như thế nào? Không phải em chủ động gọi điện thoại cho anh rồi sao? Hôm nay, em còn đi tìm Thôi Nhã Lan, muốn thay anh giúp đỡ cô ấy nữa!” Cô mềm giọng nói.

“Nói xin lỗi anh, hứa với anh, về sau không bao giờ không tin tưởng anh như vậy nữa!” Lăng Bắc Hàn nghiêm nghị nói.

“......” Tên đàn ông cố chấp! Mặc dù Úc Tử Duyệt đã tâm phục khẩu phục thừa nhận sai lầm của mình, nhưng thái độ bá đạo cường thế của gã đàn ông kia khiến cô thấy khó chịu!

“Nếu em nói xin lỗi trước, vậy anh cũng phải bảo đảm về sau không được giấu diếm em bất kì chuyện gì nữa, dĩ nhiên, trừ công việc, còn chuyện giống như chuyện của Thôi Nhã Lan là chuyện riêng rồi!” Úc Tử Duyệt chừng mực nói.

Chuyện của Thôi Nhã Lan cũng không phải là anh cố ý muốn giấu cô, anh nghi ngờThôi Nhã Lan mang thai với Lệ Mộ Phàm, mà Lệ Mộ Phàm lại có quan hệ thân thiết với Úc Tử Duyệt như vậy, cho nên anh mới do dự.

“Có lúc giấu em cũng là do anh có nỗi khổ tâm! Chỉ cần em tin tưởng anh, thì sẽ không có nhiều chuyện lộn xộn như vậy!” Lăng Bắc Hàn kiên nhẫn nói..

“Anh…!” Cô đã nhượng bộ đến thế rồi anh còn không chịu! Úc Tử Duyệt tức giận không biết nên nói cái gì cho phải, “Nếu đã vậy em cũng không còn gì để nói nữa, tạm biệt!” Nói xong, cô giận dữ quả quyết cúp điện thoại!

Lăng Bắc Hàn sững sờ nghe từng tiếng ‘tút tút’ truyền trong điên thoại, không ngờ anh lại chọc tức cô nữa rồi!

“Cô gái rắc rối!” Lăng Bắc Hàn nhìn màn hình di động, nhỏ giọng nói, nhóc con bưởng bỉnh này, so với binh sĩ cấp dưới của anh còn khó trịhơn nhiều!

Tức giận cũng tốt, ấn tượng càng khắc sâu, chỉ cần cô không nổi giận đến bị bệnh là được. Lăng Bắc Hàn vốn định gửi tin nhắn cho cô, nhưng nghĩ như vậy, lại không gửi nữa. Anh muốn nói cho cô biết, anh cũng đang tức giận!

“Con à, mẹ vô dụng, lại thua ba con rồi !” Uống xong ly sữa bò dì Vương đưa tới, Úc Tử Duyệt nằm xuống giường, vuốt ve bụng mình, cũng dần dần nguôi giận, nhưng cô vẫn oán trách nói với đứa bé trong bụng.

“Cái tên khốn kiếp đó, chờ sau khi con ra đời, nhất định phải giúp mẹ báo thù!” Úc Tử Duyệt thở phì phì nói, nhưng vẫn ômlấy gối đầu của Lăng Bắc Hàn, nhớ nhung mùi vị của anh, hít sâu một hơi.

Ngoài miệng mắng anh, nhưng trong lòng cô rất nhớ anh, cũng không nhịn được tự hỏi mình, rốt cuộc, cô có tin tưởng anh hay không? Rốt cuộc là bởi vì mang thai, mà bản thân nghi thần nghi quỷ hay là trong lòng cô vẫn chưa tin tưởng anh.

Cô không tìm được đáp án. Chỉ biết là một ngày kia, phát hiện ra anh lừa gạt mình, cô không nhịn được mà cứ như vậy rống lên.

***

Lăng Bắc Hàn sai người điều tra chỗ ở của Thôi Nhã Lan cuối cùng cũng có kết quả, biết được cô đang ở trong một thành phố gần đây, anh gọi người đi tìm cô.

“Thôi Nhã Lan khách ở lầu hai phòng 705 tìm cô!” Trong một khách sạn không lớn lắm, Thôi Nhã Lan đang sửa sang lại khăn trải bàn ở đại sảnh, thì có đồng nghiệp nói với cô. Thôi Nhã Lan nhíu mày, nhẹ gật đầu một cái, rồi đi lên.

Ai đến tìm cô chứ?

Cô rời khỏi Thủ Đô là muốn thay đổi môi trường, bắt đầu lại từ đầu.

Gõ cửa phòng 705, sau khi khách trả lời, cô mới đẩy cửa đi vào, bên trong ngược chiều ánh sáng, cho nên cô chỉ thấy một người phụ nữ quần áo quý phái ưu nhã đứng ở bên cửa sổ, đưa lưng đối diện với mình, mái tóc vén lên tạo thành một búi tóc thanh nhã.

“Thưa bà, xin hỏi bà cần gì ạ?” Thôi Nhã Lan thoáng sửng sốt, sau đó mở miệng, lên tiếng hỏi.

Lúc này, người kia rốt cuộc cũng chậm rãi xoay người lại, Thôi Nhã Lan khẽ ngẩn người, cảm thấy khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt rất quen thuộc. Chỉ chốc lát sau, cô chợt nhớ ra, khuôn mặt của bà rất giống Lệ Mộ Phàm, cô cũng đã từng được nhìn thấy ảnh mẹ anh, thì ra đây chính là mẹ anh ta.

“Cô là Thôi Nhã Lan?” Âu Lăng Hân nhìn đứng cô đang ngây người đứng ở cửa, trên người mặcbộ đồng phục làm việc màu đen, mái tóc vén lên, dáng vẻ thoạt nhìn có chút ngọt ngào, cũng coi như có mấy phần tư sắc, điềm tĩnh hỏi.

Thôi Nhã Lan gật đầu một cái, vừa định mở miệng, Âu Lăng Hân lại mở miệng trước, “Tôi là mẹ của Lệ Mộ Phàm!” Đôi mắt của bà nhìn xuống phần bụng của Thôi Nhã Lan, bà nghe nói cô ta đã mang thai hơn một tháng rồi.

Âu Lăng Hân không rõ là mình nên vui mừng hay thế nào nữa? Theo lý thuyết bà phải vui mừng mới phải, vì cuối cùng bà cũng sắp được ôm cháu rồi, nhưng thực tế bà lại vui mừng không nổi.

“Cháu chào bác!” Thôi Nhã Lan nhìn Âu Lăng Hân lễ phép nói, trong lòng căng thẳng. Nhớ tới Lệ Mộ Phàm, lòng cô lại thấy chua xót.

“Nghe nói cô đang mang thai?” Âu Lăng Hân trực tiếp hỏi, quan hệ của Thôi Nhã Lan và Lệ Mộ Phàm, bà không rõ ràng lắm, nhưng là mẹ của Lệ Mộ Phàm, bà muốn biết mọi chuyện liên quan đến anh!

Có điều bây giờ Lệ Mộ Phàm vừa mới bắt đầu phấn đấu, không thích hợp để kết hôn, huống chi cô gái trước mắt này xem ra hoàn toàn không xứng đôi với Lệ Mộ Phàm!

Lời nói của Âu Lăng Hân khiến tim của Thôi Nhã Lan run lên, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“Mộ Phàm bây giờ đang học tập ở Mĩ, nó cũng mới bắt đầu lại, cho nên tôi không muốn tiền đồ của nó vì đứa bé này mà chịu ảnh hưởng. Nhưng là bà của đứa bé, tôi không thể mặc kệ nó được! Thôi Nhã Lan, cô có đồng ý sinh đứa bé này ra rồi đưa cho tôi nuôi dưỡng không? Bởi vì, Mộ Phàm đối với cô không có tình cảm, điểm này cô nên hiểu rõ ràng, tôi không hy vọng hai đứa chỉ vì đứa bé mà kết hôn với nhau! Hai người không xứng!” Âu Lăng Hân nhìn Thôi Nhã Lan, thành thực nói.

Lòng Thôi Nhã Lan như bị xé thành từng mảnh, rất đau đớn, cũng rất khổ sở. Cho dù cô ngốc nghếch, cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Âu Lăng Hân. Bà ta muốn đứa bé, nhưng không muốn cô và Lệ Mộ Phàm có quan hệ gì với nhau.

“Thưa bác, đứa bé kia đã bị cháu phá bỏ rồi!” Thôi Nhã Lan nhìn Âu Lăng Hân, vẻ mặt tái nhợt nói.

“Cô…!” Âu Lăng Hân nhìn Thôi Nhã Lan, vẻ mặt không tin được, tức giận nói, “Cô nói láo! Tôi không nhìn thấy cô đến bệnh viện!” Cảm giác Thôi Nhã Lan đang gạt mình, Âu Lăng Hân nghiêm nghị nói.

“Cháu không đi bệnh viện, mà uống thuốc phá thai. Bản thân cháu cũng không nghĩ sẽ có kết quả gì với Lệ Mộ Phàm, cháu tự nhận mình xui xẻo, cho nên xin phu nhân yên tâm.” Thôi Nhã Lan điềm đạm nói. Lệ Mộ Phàm vốn không hề có tình cảm với cô, điểm này, cô đã hiểu ra được.

Cô ngây thơ mở lòng với anh, anh đưa cô đi chơi, lúc anh vừa nói vừa cười với cô, cô đã cho rằng anh cũng là thích mình, nhưng không ngờ, anh chỉ là cảm thấy cô thú vị, vui đùa một chút mà thôi.

Nhìn dáng vẻ của Thôi Nhã Lan không giống như đang nói láo, Âu Lăng Hân cau mày, “Sao cô có thể nhẫn tâm như vậy được chứ?”.

“Chẳng lẽ đó không phải là cách giải quyết thông minh nhất sao? Cháu mới mười chín tuổi, không thể vì một đứa bé mà chịu vết nhơ được.” Thôi Nhã Lan nhìn Âu Lăng Hân, cười nói.

Âu Lăng Hân tức giận cầm túi xách lên, trừng mắt nhìn cô, “Tốt nhất cô vĩnh viễn đừng để cho Mộ Phàm biết chuyện này!” Ra đến cửa phòng, Âu Lăng Hân cảnh cáo cô, bà ta không muốn con trai mình có chút phân tâm cùng đau lòng nào.

Nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, rốt cuộc Thôi Nhã Lan cũng tháo bỏ mọi phòng bị, toàn thân run rẩy, một tay che miệng, không ngừng khổ sở rơi lệ.

Người của Lăng Bắc hàn đến tìm cô, cô cũng nói những lời giống như thế, đứa bé không còn, cô nghĩ hiện tại mình sẽ được sống ổn định ở thành phố này, còn đặc biệt gọi điện cho Lăng Bắc Hàn, nói anh yên tâm, cũng xin anh giúp cô gạt mọi người, quan trọng nhất là gạt Lệ Mộ Phàm.

***

Cuộc chiến tranh lạnh kéo dài một tuần lễ! Ngay cả bà cụ nhà họ Lăng cũng phát hiện Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn đang cãi nhau! Mỗi ngày đều rất ít nghe được Úc Tử Duyệt nhắc tới Lăng Bắc Hàn, chuyện này làm cho bà cảm thấy rất buồn bực.

Úc Tử Duyệt cũng bước vào thời kỳ thai nghén, mỗi ngày cô ói rất dữ dội, ăn gì ói nấy, khiến cho cả nhà đều nôn nóng, nào là mời chuyên gia dinh dưỡng, đầu bếp có kinh nghiệm đến chăm sóc cho cô, nhưng cô vẫn ói rất nhiều.

“Lăng Bắc Hàn,cái thằng nhóc nàycũng không gọi điện thoại về hỏi thăm Duyệt Duyệt! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả? Lăng Chí Tiêu! Con không thể để cho nócó thời gian nghỉ ngơi sao?” Trên bàn cơm, bà cụ tức giận nói, lúc này, Úc Tử Duyệt mới vào toilet ói xong trở lại bàn ăn, nhìn một bàn thức ăn đủ loại, nhưng một chút khẩu vị cũng không có.

“Mẹ à, mẹ cũng biết, doanh trại của nó không thuộc quyền quản lý của con mà!” Bà cụ này tức đến chập mạch rồi, Lăng Chí Tiêu bất đắc dĩ nói.

“Bà, cha, mẹ, con lên lầu nghỉ ngơi trước!” Trong lòng của Úc Tử Duyệt cũng đang oán giận Lăng Bắc Hàn, đã một tuần lễ nay không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào! Rốt cuộc anh vẫn là anh không yêu cô. Cô mang thai đứa bé của anh, nôn mửa đến vỡ cả mật rồi, thế mà anh cũng không chịu chủ động gọi điện thoại cho cô!

Anh không chủ động, cô dĩ nhiên cũng không chủ động, chỉ mình anh biết tức giận sao?

“Duyệt Duyệt, không ăn cơm cũng phải uống những thứ dinh dưỡng này chứ!” Lúc này, Tiếu Dĩnh bưng một chén nước cùng một hộp nhựa tới, bên trong đều là thuốc bổ với vitamin để bồi bổ cho Úc Tử Duyệt, còn có những vitamin rất quan trọng nhất như vitamin B11.

“Cám ơn mẹ.” Úc Tử Duyệt nhận lấy, đút từng viên vào trong miệng, uống vào.

“Thằng nhóc đáng ghét!Tối nay gọi nó phải đi suốt đêm trở về nhà! Lăng Chí Tiêu, anh lấy điện thoại ra đây!” Bà cụ đau lòng cho cháu dâu, tức giận đứng lên, nhìn Lăng Chí Tiêu quát lớn. Lăng Chí Tiêu liền vội vã lấy điện thoại ra đưa cho bà cụ.

“Bà à, không cần đâu... Công việc của anh ấy rất bận rộn.” Úc Tử Duyệt vội vàng nói.