Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 217: Giúp tôi chăm sóc cô ấy




Hai tay Úc Tử Duyệt nắm chặt chuôi dao gọt trái cây, mũi dao sắc bén nhắm thẳng Tư Đồ Ngạn đang áp sát mình, vẻ mặt hung dữ nhìn nụ cười nham hiểm trên mặt Tư Đồ Ngạn. Trong phòng rất tối, nhưng cô có thể cảm nhân được rõ ràng nụ cười đang hiện trên mặt hắn mang theo cả sự nguy hiểm.

Cố gắng giữ bình tĩnh, không được sợ hãi tên Tư Đồ Ngạn này, nhưng vừa nghĩ tới trong bụng mình còn có đứa con nhỏ, cô không thể nào không có chút sợ hãi, sợ mình sẽ làm tổn thương nó. Trong lòng đồng thời cũng lo lắng cho Nhan Tịch, chỉ hi vọng sẽ mau chóng có người tới cứu bọn họ. Trong đầu lại không khỏi hiện lên khuôn mặt của Lăng Bắc Hàn, trái tim chua xót, cô biết, hiện tại anh không thể nào xuất hiện ở đây được.

Chỉ có thể dựa vào mình! Vừa nghĩ như vậy, cô càng nắm chắc chuôi dao, không chút sợ hãi trừng mắt nhìn Tư Đồ Ngạn, cũng chưa bao giờ cảm thấy gã đàn ông trước mặt này trở nên nguy hiểm như vậy.

Tư Đồ Ngạn không chút e sợ con dao trên tay cô, nụ cười nham hiểm trên khóe miệng càng sâu, càng lúc càng tiến lại gần Úc Tử Duyệt, thấy cô càng lúc càng lùi vào góc tường, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng thú vị, cứ như đang dồn một con mèo nhỏ vào góc tường vậy.

Không thể phủ nhận, trong lòng hắn vẫn luôn nhớ thương, yêu thích cô gái bé nhỏ này, cho nên, tối nay, lúc vô tình nhìn thấy cô, hắn đã lập tức nhận ra. Thật vất vả mới tóm được cô, cơ hội khó có được này, hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô đây?

Hơn nữa, Tư Đồ Ngạn hắn cũng rất muốn báo thù Lăng Bắc Hàn.

"Không được tới đây! Nếu không tao sẽ giết mày!" Nhìn gã đàn ông nguy hiểm như quỷ dữ trước mặt, Úc Tử Duyệt kích động quát, hai tay càng không ngừng khua loạn con dao gọt trái cây.

"Mèo con đáng yêu..." Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Úc Tử Duyệt, Tư Đồ Ngạn cười nói, từng bước tiến tới áp sát cô.

"Đi chết đi!" Úc Tử Duyệt vung con dao, đâm thẳng tới Tư Đồ Ngạn.

Tư Đồ Ngạn liền vươn tay, định bắt lấy cổ tay của Úc Tử Duyệt. Nhưng Úc Tử Duyệt lại nhanh nhẹn tránh thoát, lách qua Tư Đồ Ngạn, hướng phía cửa chạy ra...

"Súc sinh! Khôn được đụng vào tao! Cút ngay! Cút.....!" Nhan Tịch ra sức vùng vẫy, quát um lên, quần áo trên người cô bị xé nát thành từng mảnh, không đủ che thân. Nhìn quần áo trên người ngày càng ít, nỗi tuyệt vọng trong lòng dâng lên cắn nuốt cô.

Lục Khải Chính, anh đang đứng cạnh tủ treo quần áo, anh là cảnh sát.... Nếu như giờ phút này anh chỉ là một người xa lạ, chẳng lẽ anh cũng có thể thấy chết không cứu sao? Đau lòng, tuyệt vọng tràn ngập trái tim cô, cho dù cô có gào hét đến tê tâm liệt phế, cũng không cách nào có được sự cứu giúp của anh.

Một khắc kia, cảm giác an toàn anh từng mang đến cho cô đã bị hiện thực tàn khốc dần dần đánh nát, từng kỉ niệm đã trải qua cùng Lục Khải Chính, từng cảnh, từng cảnh hiện lên rõ ràng trong đầu cô.

"Roẹt.....!"

"Không! Cút ngay! Cút!" Chiếc quần bút chì bó sát bị gã đàn ông cầm dao rạch ra, từng mảnh quần bị kéo xuống, Nhan Tịch ra sức giãy dụa, vùng vẫy. Cô tuyệt vọng nhìn Lục Khải Chính, nhưng anh giống như không nhìn thấy cô, cứ như vậy, thờ ơ.

"Này, làm nhanh lên. Anh Lục chơi đùa đàn bà, cũng không đến mức như vậy..." Người phụ nữ gọi là Đinh Đinh tiến tới, cầm dao găm trong tay, lưỡi dao sắc bén trượt xuống mép chiếc quần lót của Nhan Tịch, vừa giễu cợt nói.

Động tác đeo đồng hồ của Lục Khải Chính chợt dừng lại, cõi lòng đau đớn đến chết lặng, người như mình được coi là đàn ông cái gì chứ?

"Roẹt...." Một tiếng vải rách lại vang lên, Nhan Tịch thét lên chói tai, cảm giác được một thân hình rắn chắc, thô ráp đang che chở lấy mình, một giây ấy, toàn thân cô chợt căng cứng, cả thế giới dường như dừng lại ở khoảnh khắc đó, dừng lại ở hình ảnh đó.

"Anh Lục?" Đinh Đinh nhìn Lục Khải Chính đang chĩa súng vào bọn họ, sợ hãi cùng mê hoặc kêu lên.

"Có biến!" Lục Khải Chính che chắn trước mặt Nhan Tịch cùng người đàn ông kia, thái dương nổi gân xanh, anh rống to, lúc này chợt bên ngoài cũng truyền tới tiếng động....

Nghe thấy tiếng động từ bên ngoài truyền tới, hai gã đàn ông liền lập tức đẩy Nhan Tịch ra, gã đàn ông đang làm chuyện bỉ ổi với Nhan Tịch vội vơ lấy quần, cầm súng chạy qua cửa sổ. Người phụ nữ Đinh Đinh kia lại chần chừ, khom người nhặt một cây gậy dưới đất lên, rồi ngồi xổm xuống.....

"Gậy gỗ cũng giống như vậy nhỉ?" Chỉ nghe Đinh Đinh cười giễu cợt nói, xong liền vung cây gậy, hướng vào giữa hai chân Nhan Tịch đâm vào.

"Á....." Nhan Tịch đang thở thoi thóp đột nhiên kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết. Lục Khải Chính lúc này đang đứng ở trước cửa yểm trợ nhìn tình cảnh Nhan Tịch bi thảm như vậy, không khống chế được nữa, "Đoàng, đoàng, đoàng....." Anh nổ súng.

"Anh Lục.... Đi mau...." Đinh Đinh sợ hãi tưởng rằng Lục Khải Chính nổ súng vào mình, nhưng lại cảm thấy không thể nào. liền hướng về khuôn mặt dữ tợn của Lục Khải Chính ở phía cửa rống lớn. Lục Khải Chính chợt hoàn hồn, khôi phục lại lí trí, sải bước đi tới cửa sổ.

Trong đau đớn sợ hãi, Nhan Tịch nhìn theo bóng lưng của anh, "Tôi hận anh..." Tiếng thét vang lên từ đáy lòng, mang theo nỗi đau tê tâm liệt phế, mang theo nỗi tuyệt vọng vô cùng. Lục Khải Chính khẽ dừng lại, chính bản thân anh cũng chưa bao giờ hận mình như bây giờ. Cố nén nỗi đau trong lòng, cố nén ý muốn xoay người lại, ngay lúc cửa vào bị người đá văng ra, anh liền nhảy qua cửa sổ ra ngoài.

"Chị Nhan?" Nhìn thấy Nhan Tịch nằm sóng xoài trên mặt đất, thân thể gần như lõa lồ, giữa hai chân còn có...một cây gậy, Úc Tử Duyệt đau lòng hét lên, cảnh sát cũng chạy vào sau cô, vội vàng tạo vòng bảo vệ, hai nữ cảnh sát tiến tới, kéo lấy ga giường, bọc lên người Nhan Tịch.

"Mau đuổi theo!" Lăng Bắc Diệp chạy vọt vào, nhảy qua cửa sổ, hét lên với binh sĩ cấp dưới, cả đám người lần lượt nhảy qua cửa sổ đuổi theo.

"Chị Nhan.... Chị Nhan...." Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không ngừng khóc lớn gọi cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt. Lúc này, nhân viên y tế vội vàng chạy vào, đưa Nhan Tịch lên băng ca.

"Chị Nhan... Nhan Tịch? Chị đừng sợ, bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện.... Hu..." Úc Tử Duyệt vội vã chạy theo băng ca, không ngừng hô khóc. Nằm trên băng ca, Nhan Tịch nhắm hai mắt lại, không khóc không la, cũng không nhúc nhích, giống như là đã chết rồi.

Phía ngoài bị xe cảnh sát, xe quân đội, xe cứu thương bao kín, Úc Tử Duyệt vừa chạy ra ngoài liền nhìn thấy Lăng Chí Tiêu mang theo rất nhiều lính đặc chủng vũ trang đầy đủ đứng ở bên ngoài, "Duyệt Duyệt...."

"Ba, con không sao..." Úc Tử Duyệt kích động nói, tóc cô rối loạn, quần áo trên người cũng bị rất nhiều vết cắt, nhìn dáng vẻ này có thể tưởng tượng vừa rồi cô đã phải trải qua tình cảnh như thế nào.

Lăng Chí Tiêu gật đầu, lập tức gọi người đưa Úc Tử Duyệt lên xe cứu thương.

"Không... Đừng.... Không được tới đây.... Chị Nhan..."

"Duyệt Duyệt....?"

Úc Tử Duyệt đang trong cơn mê man như gặp phải ác mộng, hai tay quơ loạn xạ, đau đớn kêu lên. Lăng Bắc Hàn vội vàng ngồi xuống bên giường, nắm hai tay đang không ngừng khua khoắng của cô, đau lòng gọi.

"Bắc Hàn.... A....." Dường như nghe thấy tiếng gọi của anh, Úc Tử Duyệt kêu tên anh, rồi giật mình tỉnh dậy, liền nhind thấy một khuôn mặt tuấn tú hiện đầy vẻ lo lắng.

"Bắc Hàn? Hu hu....." Đúng là anh rồi! Úc Tử Duyệt gắng sức ngồi dậy, Lăng Bắc Hàn thấy vậy liền phối hợp, ôm cô lên. Cô nhào vào trong ngực anh, đau đớn khóc nức nở. Toàn thân cô run rẩy không ngừng, trong lòng tràn đầy sợ hãi, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng thảm thương của Nhan Tịch, cô ôm Lăng Bắc Hàn càng chặt.

"Đừng sợ, đừng sợ... Không sao rồi..." Lăng Bắc Hàn đau lòng ôm cô thật chặt, bàn tay to rộng không ngừng xoa gáy cô, khàn giọng an ủi. Tối hôm qua, khi biết cô gặp chuyện, anh liền bất chấp tất cả trở về.

Đến nửa đường mới được biết cô đã được người anh phái đi bảo vệ cô cứu thoát, trong lòng mới dần bình tĩnh lại. Nhưng khi vừa đến bệnh viện, thấy trên người cô bị mấy vết dao cắt vào, nghĩ tới tình cảnh khi đó cô đã trải qua....

Gục trong lồng ngực rắn chắc của Lăng Bắc Hàn, hít lấy mùi hương của anh, lòng Úc Tử Duyệt mới dần bình tĩnh trở lại, "Chị Nhan.... Chị ấy sao rồi? Cục cưng... Con cửa chúng ta có sao không?" Nhớ tới Nhan Tịch và đứa nhỏ, Úc Tử Duyệt chui ra khỏi ngực anh, nhìn anh, vội vàng hỏi.

Lăng Bắc Hàn vươn tay sờ lên mặt cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: "Nhan Tịch không còn nguy hiểm nữa, đang ở trong một phòng bệnh khác, con của chúng ta cũng không sao cả." Anh dịu dàng nói. Nghe thấy anh nói dứa bé không sao cả, Úc Tử Duyệt liền thở phào nhẹ nhõm, vươn tay phủ lên vùng bụng bằng phẳng của mình, rơi nước mắt.

"Là tại em không tốt, ăn cơm xong còn đòi đi tản bộ... Chị Nhan thật thê thảm.... Lục Khải Chính sao có thể nhẫn tâm như vậy?... Bắc Hàn, anh mau dẫn người bắt bọn chúng lại...." May quá, đứa bé không có chuyện gì, nếu không cô sẽ tự trách mình đến chết mất.

"Duyệt Duyệt, chuyện này không thể trách em được." Nghe cô nói như vậy, anh vô cùng đau lòng. Anh đã biết rõ Tư Đồ Ngạn sẽ tìm anh báo thù, cho dù tránh được tối nay, cũng không tránh được những ngày sau đó. Lăng Bắc Hàn càng thêm áy náy, kéo cô vào trong ngực, an ủi.

"Nhất định sẽ bắt được bọn chúng, nhất định sẽ..." An ủi Úc Tử Duyệt, nghĩ tới Lục Khải Chính, trong lòng Lăng Bắc Hàn tràn đầy rối rắm.

"Vậy Nhan Tịch nằm ở đâu? Chị ấy bị thương thế nào? Em muốn đến thăm chị ấy, anh đưa em qua chỗ chị ấy một lát...." Úc Tử Duyệt không thể nào quên được cảnh tượng như ác mộng đó, không biết cái gậy gỗ kia có làm tổn hại gì đến Nhan Tịch không, nhưng chỉ mới nghĩ tới đã khiến người ta giận sôi gan, thật là quá biến thái.

Không biết Nhan Tịch đã phải chịu bao nhiêu đau đớn nữa?

Lăng Bắc Hàn biết không thể khuyên được Úc Tử Duyệt, đành gọi y tá đẩy xe lăn tới rồi mới ra khỏi phòng bệnh. Điện thoại của anh đổ chuông, nhìn màn hình, không vội bắt máy ngay, đợi cho y tá đẩy Úc Tử Duyệt đi thăm Nhan Tịch trước...

Là Lục Khải Chính gọi tới, Lăng Bắc Hàn hết sức cẩn thận nhận điện.

"Cô ấy sao rồi?" Lục Khải Chính đè thấp giọng hỏi, giọng nói mang theo vẻ đè nén cùng tuyệt vọng vô cùng.

Giây phút đó, Lăng Bắc Hàn chợt hiểu ra được tình cảm Lục Khải Chính dành cho Nhan Tịch là thế nào, "Phía dưới bị xé rách, không còn nguy hiểm, đang ở bệnh viện." Anh bình tĩnh nói.

"Lão Lăng, cậu hãy nghe cho kỹ, nếu như tôi gặp phải chuyện không may, nhất định cậu phải thay tôi chăm sóc cô ấy." Lục Khải Chính xuyên qua điện thoại, tuyệt vọng nói, giống như anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cá chết rách lưới.

"Lục Khải Chính, con mẹ nó, cậu bình tĩnh lại cho tôi!"

"Con mẹ nó, tôi nhất định sẽ liều mạng với chúng! Đến người đàn bà của mình tôi còn không cứu được, tôi còn mặt mũi để sống trên đời nữa sao?" Lục Khải Chính gầm nhẹ, xong liền cúp điện thoại.

Lăng Bắc Hàn ngẩn người, anh có thể nhận ra được Lục Khải Chính đang đau khổ và tuyệt vọng như thế nào. Anh cũng từng trải qua tình cảnh như thế, nhưng Lục Khải Chính so với anh còn đau khổ hơn.

"Chị Nhan..." Úc Tử Duyệt ngồi bên giường bệnh của Nhan Tịch, nhìn Nhan Tịch đã tỉnh lại, nằm im trên giường, hai mắt trống rỗng, sắc mặt tái nhợt như sứ trắng, vội cầm lấy tay cô, nhỏ giọng gọi.