Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 216: Kiếp nạn




Nhan Tịch vừa mới tới Thủ đô, Úc Tử Duyệt không hiểu tại sao cô lại đột nhiên trở về, tới gặp thì mới biết cô đã thuê một căn nhà dưới tầng ngầm, lạnh lẽo, ẩm ướt.

Nhan Tịch lúc này đang ngồi bên bàn viết gì đó, mái tóc ngắn gọn gàng, mặc rất thoải mái với chiếc áo len dày cổ tròn cùng chiếc quần bút chì bó sát, chân đi đôi dép bông trong nhà. Úc Tử Duyệt thầm thở dài trong lòng, nhìn cô một lúc lâu, lại nhìn bốn phía căn nhà của cô, "Sao chị lại không nói sớm cho em biết? Em sẽ giúp chị tìm được một căn phòng tốt hơn. Chị vốn sợ lạnh, bây giờ lại ở một nơi âm u ẩm ướt, quanh năm không có ánh sáng mặt trời thế này, thân thể sao chịu được..." Úc Tử Duyệt mở miệng, trách móc Nhan Tịch.

Cô hình như lại gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt vẫn mang vẻ cười cười: "Duyệt Duyệt, chị ở đây rất tốt, cũng chưa có ý định sẽ nán lại bao lâu, cũng có thể sẽ nhanh chóng rời đi thôi." Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt vừa cười vừa nói.

Cô chỉ đang đợi một đáp án thôi, sau khi nhận được đáp án của Lục Khải Chính, cô sẽ rời đi. Cô biết, anh đã trở lại Thủ đô rồi, cô muốn hỏi anh rõ ràng....

"Chị về Thủ đô làm gì thế? Nhan Tịch, rốt cuộc chị làm sao vậy? Tìm kiếm Lục Khải Chính sao? Bây giờ anh ta đang là tội phạm bị truy nã đấy.... Chị nói cho em biết, chị vẫn còn yêu anh ta, đúng không?"Úc Tử Duyệt tiến tới, ngồi xổm xuống trước mặt Nhan Tịch, kích động hỏi.Rốt cuộc cô hỏi ra cái vấn đề cô vẫn luôn không dám hỏi.Cô lo lắng Nhan Tịch thực sự yêu Lục Khải Chính, yêu một kẻ tù tội như anh ta.

Nhìn vẻ lo lắng trên mặt Úc Tử Duyệt, Nhan Tịch không khỏi hổ thẹn, cười cười: "Chị chỉ là muốn tới thăm em một chút thôi.... Chị đối với Lục Khải Chính có thể có cảm giác gì được chứ?Yêu anh ta sao? Không có khả năng..." Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt, vừa cười vừa nói.

Trái tim đau đớn như bị đao lăng trì, cô biết rõ anh đang nằm vùng, nhưng lại không biết suy đến cùng Lục Khải Chính coi cô là gì, cô chỉ biết, đêm đó, dường như anh rất đau khổ, áp lực trong lòng rất lớn, dẫn cô đi uống rượu, nói với cô rất nhiều điều cô không hiểu được, sau đó, chuyện nên phát sinh, chuyện không nên phát sinh đều xảy ra cả.

Trước đây, cô mơ hồ cảm nhận được anh dường như có chút yêu cô, nhưng cái tin nhắn đó lại nói cho cô biết, cô chỉ là một công cụ để anh giải tỏa áp lực, anh không cần con của bọn họ, anh từ hôn với Lăng Bắc Sam đều chỉ vì anh không muốn liên lụy tới nhà họ Lăng...

Cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được đáp án, cho mình một lời giải thích.Bởi vậy cho nên, khi biết anh đã về tới Thủ đô, cô vội tìm tới ngay.Nhưng cô không biết được nên đi đâu tìm anh, cô cũng biết tìm anh lúc này rất nguy hiểm.

Cô càng sợ kết quả nhận được là, anh cũng có cảm tình với cô, nhưng chỉ là trong lúc nhất thời, khi mà áp lực đè nặng nên vai, khiến anh cần một chỗ dựa, đến cuối cùng, người anh yêu vẫn là Lăng Bắc Sam. Càng sợ, cô càng cảm thấy điều này là thật...

"Chị cũng biết là không có khả năng, bởi vậy, chị Nhan, chị đừng nhớ đến anh ta nữa... Thôi được rồi, không nói nữa, chị Nhan, em có thai rồi..." Úc tử Duyệt nhìn Nhan Tịch, vừa cười vừa nói, ngồi xuống mép giường của cô, giơ tay phủ lên bụng mình, nhìn vẻ mặt phức tạp của Nhan Tịch, nhớ tới cô mới sảy thai liền cảm thấy ginậ chính mình, "Chị Nhan, em xin lỗi...."

"Duyệt Duyệt, chị không sao. Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, chị đã trở lại bình thường rồi." Nhan Tihcj hiểu ý Úc Tử Duyệt, vội nói với cô, "Em phải biết chăm sóc bản thân thật tốt, ba tháng đầu mang thai rất quan trọng, cũng rất dễ sảy thai, em nhất định phải chú ý." Nhan Tịch nhìn cô, dịu dàng nói.

"vâng, em sẽ cẩn thận. Chị Nhan, không còn sớm nữa, chị em mình đi ăn nhé?" Úc Tử Duyệt nhìn đồng hồ, nói với Nhan Tịch. Nhan Tịch vốn muốn cự tuyệt, nhưng cảm thấy có chút nhức đầu, chắc là do ở trong nhà quá lâu, nên đồng ý với Úc Tử Duyệt, thay quần áo rồi cùng cô ra ngoài.

***

Úc Tử Duyệt cùng Nhan Tịch đi đến quán cháo trước nhà, không muốn ăn những đồ ăn kích thích khẩu vị, chỉ chọn những món thanh đạm, còn hỏi người bán hàng, phụ nữ có thai có thể ăn được cái này hay không, có thể ăn cái kia được không.

Cũng may, những món ăn ở quán cháo đều rất thanh đạm.

Nhìn Úc Tử Duyệt để ý như vậy, Nhan Tịch có cảm giác những lo lắng của mình vừa rồi có chút dư thừa.

"Chị Nhan, măng non có rất nhiều chất dinh dưỡng, chị ăn nhiều một chút đi." Thấy Nhan Tịch ăn không nhiều lắm, Úc Tử Duyệt liền nói với cô.

"Duyệt Duyệt, chị biết rồi, đừng để ý đến chị, em mới là người phải ăn nhiều đấy, cũng đừng giảm cân nữa..." Nhan Tịch cảm thấy bây giờ Úc Tử Duyệt như chị của cô vậy, có chút xấu hổ.

"Em không có giảm cân đâu. Phỏng chừng chỉ mấy tháng nữa, chắc chắn chị sẽ thấy em trở thành một bà mập ú. Aizzz, làm phụ nữ thật không dễ dàng, nhưng cũng rất hạnh phúc..." Úc Tử Duyệt còn nói thêm.

"Đúng vậy.Cả em và trung úy Lăng đều phải hạnh phúc, phải sống thật tốt đấy. Đứa nhỏ này cũng sẽ là một đứa trẻ hạnh phúc...." Không bất hạnh giống đứa con của cô, bị chính người mẹ này vứt bỏ. Đôi khi Nhan Tịch cảm thấy mình thật mâu thuẫn, rõ ràng ban đầu cô không muốn có đứa con này, nhưng sau khi thực sự mất đi lại rất vô cùng đau đớn.

Đứa con đó nhất định là tức giận vì cô không cần nó nên mới bỏ đi, cũng do cả bị chính ba nói nguyền rủa.

Trái lại với đứa con của Úc Tử Duyệt, con của cô thật sự rất đáng thương.

Nỗi chua xót dâng đầy trong lòng, Nhan Tịch thầm nghĩ, cũng cố gắng kìm nén tâm trạng của mình.

Sau khi hai người ăn cơm xong, Nhan Tịch gọi tài xế nhà họ Lăng đến đón cô, rồi kéo Nhan Tịch đi tản bộ trên vỉa hè, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

"Két..."

"A....."

"Duyệt Duyệt, cẩn thận!"

Một cơn gió lơn chợt quét qua, một tiếng phanh gấp vang lên sắc nhọn, một chiếc xe ô tô màu đen có rèm che suýt chút nữa đam phải Úc Tử Duyệt, Nhan Tịch phản ứng nhanh liền kéo cô lùi lại, dùng chính thân thể mình để che chở cho cô. cả cơ thể cô lảo đảo, hỗn loạn ngã xuống mặt đường.

"Chị Nhan...." Úc Tử Duyệt vội tiến tới, định nâng Nhan Tịch dậy.

"Rầm...!" Đúng lúc này, rèm cửa của xuống xe ô tô bị kéo ra, hai dáng người cao lớn màu đen bước từ trên xe xuống, "Các người muốn làm gì....?" Trời rất tối, Úc Tử Duyệt không sao nhìn thấy được mặt mũi bọn họ, theo bản năng mà phòng vệ, quát lên hỏi.

Nhan Tịch cố hết sức bò dậy, đầu gối rất đau, hai lòng bàn tay cũng bị trầy ra.

"A...." Thân thể Nhan Tịch còn chưa đứng vững dậy đã liền cảm thấy cơ thể mình bị người thô lỗ kéo đi; Úc Tử Duyệt bên cạnh cũng hét lween một tiếng, "Duyệt Duyệt...." Cô cũng bị một gã đàn ông thân hình cao lớn lôi, không, là ôm lên xe.

"Chị Nhan..."

"các người là ai...?" Úc Tử Duyệt bị ném lên xe, cô theo bản năng vòng tay che bụng mình, đến khi nhìn rõ người đàn ông đeo kính râm đang ngồi trong xe có chút quen mắt liền kinh ngạc hỏi.

"Duyệt Duyệt..." Lúc này Nhan Tịch cũng đã bị đẩy lên xe, thiếu chút nữa ngã lên người Úc Tử Duyệt, cũng may, hai người đều ở đây.

"Vào trong..." Một gã đàn ông thô lỗ đẩy hai người, hai người lảo đảo ngã xuống ghế ngồi, mà cơ thể Úc Tử Duyệt bị rơi vào trong ngực một người đàn ông.

"Là Tư Đồ Ngạn, chị Nhan, mau báo cảnh sát...." Ngửi thấy mùi thuốc lá hiệu Lạc đà sộc vào trong mũi, Úc Tử Duyệt cuối cùng cũng nhớ ra gã đàn ông mang kính râm này là ai, nhưng Nhan Tịch còn chưa kịp hành động đã bị một gã đàn ông khác túm tóc, ném vào ghế ngồi trong cùng.

"Mèo con, vẫn còn nhớ anh sao...?" Tư Đồ Ngạn tháo cặp kính đen xuống, nhìn cô, tà mị nói.

"Khốn kiếp, mau buông ra..." Úc Tử Duyệt ở trong lòng Tư Đồ Ngạn không ngừng giãy dụa, tức giận quát.

"Mau buông cô ấy ra...." Hai tay Nhan Tịch bị một người đàn ông giữ lại, cô lắc lắc mái tóc ngắn hất ngọn tóc đang che mắt nhìn ra, nhìn thấy Tư Đồ Ngạn ôm Úc Tử Duyệt liền lập tức hét lớn.

"Con đàn bà bị Lục chơi đùa rồi bỏ rơi cũng dám hô tô gọi nhỏ sao?" Tư Đồ Ngạn liếc mắt nhìn Nhạn Tịch ở phía sau, ánh mắt cố ý đảo qua phần bụng dưới của cô, cười gian ác nói.

"Bốp...." Lời của Tư Đồ Ngạn vừa dứt, gã đàn ông đang kìm kẹp Nhan Tịch liền vung một tay lên, tát vào mặt Nhan Tịch một cái, "A...." Nhan Tịch chưa từng chịu khổ như vậy, bị người cho một tát, gương mặt đau rát, đầu óc ong ong, thiếu chút nữa ngất đi.

"Chị Nhan... Súc sinh! Tư Đồ Ngạn, mày muốn làm gì? Mày đang là tội phạm bị truy nã, lại còn dám làm càn như thế..." Úc Tử Duyệt thấy Nhan Tịch bị đánh, quay đầu trừng mắt nhìn Tư Đồ Ngạn, lớn tiếng quát.

"Tôi phạm bị truy nã? Ha ha... Nhóc con, không phải đều tại chồng em sao?..." Một tay Tư Đồ Ngạn nâng cằm Úc Tử Duyệt lên, nhìn cô vừa cười vừa nói, trong con ngươi hiện lên vẻ hung ác, tàn bạo. Gã vẫn luôn cho rằng chính Lăng Bắc Hàn đã hại mình, nhưng lại không hoàn toàn hay biết, Lăng Bắc Hàn chỉ là ngụy trang, Lục Khải Chính mới là người nằm vùng thực sự.

Tư Đồ Ngạn muốn báo thù sao?Lòng Úc tử Duyệt có chút khẩn trương, rất sợ hắn dùng mình để trả thù anh.

Ngay lúc Úc tử Duyệt định lên tiếng phản bác thì xe dừng lại, cô bị người của Tư Đồ Ngạn lôi xuống xe, còn Nhan Tịch cũng bị đưa xuống sau đó. Đi vào một ngõ nhỏ u ám, xuyên qua một cửa sau của hầm rượu, miệng của Úc tử Duyệt và Nhạn Tịch đều bị người bịt lại, không cách nào hô lên được, hai người bị hai gã đàn ông kèm hai bên đi qua cửa sau hầm rượu, qua cầu thang đi lên tầng hai.

"Lục, xem tôi đem người nào về này..."

"A a... Ưm... Ưm..." Cánh cửa phòng rất nặng bị đá ra.Tư Đồ Ngạn tà mị cất giọng nói, từ trong phòng cũng truyền đến tiếng thở hổn hển của đàn bà.

"A...." Nhan Tịch và Úc Tử Duyệt bị người đẩy mạnh vào trong phòng, người đàn bà trần truồng trên giường thấy có người đột nhiên đi vào liền hét lên một tiếng. Sau đó, Nhan Tịch thấy rõ ràng được cảnh tượng trong phòng, trái tim cô dường như ngừng đập.

Trên chiếc giường lộn xộn trong căn phòng tối tăm, Lục Khải Chính đang để trần nửa người trên, ôm một người đàn bà trần truồng phía dưới, tuy nửa thân người bọn họ được ga trải giường che chắn, nhưng cô cũng nhận ra được, bọn họ đang làm gì...

Úc Tử Duyệt theo bản năng quay đầu đi, mà Nhan Tịch thì sững sờ nhìn người đàn ông trên giường lâu ngày không được gặp đang mặc áo vào bước xuống giường.

Lục Khải Chính hờ hững liếc nhìn nửa bên mặt sưng vù của Nhan Tịch, rồi đảo mắt nhìn sang Úc Tử Duyệt bên cạnh. Lúc này, Tư Đồ Ngạn cười tà mị, đi tới phía anh, đồng thời ném cho anh một điếu thuốc, Lục Khải Chính nhận lấy, động tác thành thạo mà ngông cuồng bật lửa đốt thuốc.

Nhan Tịch không nhìn thấy cái liếc mắt của Lục Khải Chính với cô, chỉ cảm thấy làn khói thuốc dày đặc khiến cô ho khan, hai mắt cay xè.

"Đinh Đinh, đây chính là người phụ nữ mà Lục từng chơi đùa..." Tư Đồ Ngạn chỉ vào Nhan Tịch, đồng thời nói với người phụ nữ kia, sau đó đi đến bên cạnh Úc Tử Duyệt, "Mèo con, tên em là gì? Thằng chồng quân nhân của em đâu? Cáo mượn oai hùm không dọa được người đâu...." Kéo Úc Tử Duyệt vào trong ngực, Tư Đồ Ngạn nói với Úc tử Duyệt, giọng điệu mỉa mai.

Úc Tử Duyệt vung tay định tát lên mặt Tư Đồ Ngạn, lại bị hắn ta dễ dàng tránh được, không những thế còn thuận thế ôm ngang người cô lên, "Tôi dẫn con mèo nhỏ này đi chơi một chút..." Ôm Úc Tử Duyệt, Tư Đồ Ngạn nói với Lục Khải Chính tà mị nói.

"Ông cháu ngài chậm rãi chơi đùa...." Người đàn bà kia nói.

"Duyệt Duyệt..... Lục Khải Chính, đồ súc sinh...!" Nhan Tich vùng vẫy rống to, thân thể liền bị hai gã đàn ông bắt được, cô hướng về phía Lục Khải Chính hung tợn rống lên. nằm vùng thì thế nào? Đó chính là vợ của người bạn thân nhất của anh ta mà.

Nhan Tịch phẫn hận trừng mắt nhìn Lục Khải Chính, ánh mắt sắc lạnh như dao, nhưng không nhận ra, bản thân cũng đang cận lề nguy hiểm.

Khóe miệng Lục Khải Chính vẫn giương cao, cười không kiềm chế được, nhìn vẻ mặt đỏ bừng vì tức giận của Nhan Tịch, rồi kéo Đinh Đinh rời đi, "Đem cô ta ra ngoài đi, hạng đàn bà tao đã chơi qua rồi, tao không muốn nhìn thấy nữa..." Lục Khải Chính tuyệt tình nói.

"Anh Lục, Đừng thế, chớ nên làm phụ tâm ý của anh Tư Đồ...." Người đàn bà tên Đinh Đinh kéo kéo Lục Khải Chính, nhìn chằm chằm Nhan Tịch, khóe miệng cong lên nụ cười giễu cợt, cất giọng nói.

"Anh Lục, anh Tư Đồ đã đưa cô ta về đây chắc chắn sẽ không buông tha dễ dàng như vậy đâu...." Lúc này, một trong hai gã đàn ông kia nói với Lục Khải Chính.

Trái tim Lục Khải Chính co rút, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn Nhan Tịch, mà Nhan Tịch cũng nhìn lại anh, trong ánh mắt mang theo vẻ tuyệt vọng. Lúc này anh sẽ không ra tay cứu cô đâu. làm sao anh có thể chỉ vì cô mà đối chọi lại với những người này đây?

Mặc dù biết anh có nỗi khổ tâm, nhưng trong lòng Nhan Tịch vẫn cảm thấy đau nhói, "Không... Lục Khải Chính, anh không thể làm thế được, anh đã từng nói yêu em mà..." Nhan Tịch đột nhiên hướng về phía anh rống to, lời nói của cô khiến Lục Khải Chính cả kinh.

Hiểu ra ý của cô, trái tim anh lại co rút: "Yêu? Đinh Đinh, cô ta nói yêu...."

"Ha ha... Anh Lục vừa rồi ở trên giường cũng nói yêu tôi đấy, con đĩ..."

"Bốp...!" Đinh Đinh mỉa mai cười nói xong, đi tới, hung tợn tát Nhan Tịch một cái, "Chuy Tử, Đại Nhất, mau xử cô ta đi..." Sau khi tát Nhan Tịch, người đàn bà kia ra lệnh cho hai gã đàn ông.

"Roẹt..."

"Không... Không được đụng vào tao... Cút..." Cổ áo len trên người Nhan Tịch bị xé rách, làm hở ra một bên vai, cô hét lớn, cũng phẫn hận nhìn Lục Khải Chính, cô biết, hẳn lúc này anh đang rất khổ sở.

Lục Khải Chính xoay người, đi đến phía tủ quần áo, mở ra, nhân lúc đám người Đinh Đinh không chú ý, lén bắn bọn chúng rồi bỏ chạy, trong lúc anh đang mặc quần áo, từng tiếng vải bị xé ra, hòa lẫn tiếng hét thảm thiết mà tuyệt vọng vang lên bên tai. Khẩu súng lục đặt ở một bên, nhưng anh lại không cách nào nổ súng ngay, giải quyết hết những người làm nhục cô trong nháy mắt được.

Trong một căn phòng khác, Úc Tử Duyệt đang cố hết sức vật lộn với Tư Đồ Ngạn, "Không được tới đây...." Trong tay cầm một con dao gọt hoa quả, cô trừng mắt nhìn Tư Đồ Ngạn gào lên.