Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc

Chương 7: Cô mang thai




"Cô tốt nhất lần này có thể mang bầu! Đừng hy vọng anh ấy động vào một ngón tay cô một lần nữa!" Người phụ nữ hung hăng để lại một câu nói, nghênh ngang mà rời đi.

Vân Thi Thi xụi lơ trên đất, mất hồn mất vía. Bí thư vội vàng đỡ cô dậy, "Mau dậy đi, trên đất rất lạnh! Sức khỏe quan trọng!"

Hai tháng sau.

Bệnh viện tư nhân Mộ gia, bí thư lấy được báo cáo của bác sĩ.

Có thai bảy tháng, thai nhi khỏe mạnh, là sinh đôi cùng trứng.

Cô cầm điện thoại di động lên, gọi cho tư gia Mộ Nhã Triết báo cáo kết quả kiểm tra. Vân Thi Thi từ phòng chuẩn thai đi ra, nhìn thấy kết quả kiểm tra, cô không quan tâm chút nào, hôm nay cô, giống như bức tượng gỗ mặc người ta định đoạt.

Bất luận như thế nào, cô chỉ lo làm xong bổn phận của mình, tuân theo tất cả an bài của bọn họ là được, những thứ khác, không tới phiên cô đi bận tâm.

Bí thư đi tới, khẽ mỉm cười với cô, trấn an nói: "Vân tiểu thư, tình trạng cô bây giờ rất tốt, đừng quá khẩn trương, a a, cô cũng không cần lo lắng cái khác, mấy tháng này cứ yên tâm ở biệt thự dưỡng thai, có yêu cầu gì, cứ nói cho tôi biết."

Vân Thi Thi ngẩng đầu lên, thật thấp nói: "Tôi muốn gặp cha tôi một lần."

Hai tháng chẳng qua là để lại một mảnh giấy rồi không từ mà biệt, bây giờ khẳng định cha đang rất lo lắng!

Bí thư ngẩn ra, "Cái này… cậu chụ có lời, không thể để cô ra ngoài."

"Tôi chỉ muốn nhìn cha tôi một chút, cũng không có những thứ yêu cầu khác, điều này cũng không thể đáp ứng sao?"

Nhìn Vân Thi Thi ánh mắt khẩn cầu, bí thư bất đắc dĩ gật đầu một cái, "Được rồi!"

Chuyện này quả thực làm khó cô, dựa theo điều kiện trên hợp đồng thì cô không thể đi ra ngoài, nhưng bí thư cô gái nhỏ này quả thực rất đáng thương, còn nhỏ tuổi đã phải ra ngoài mang thai hộ, chắc là có chuyện gì khó xử, vì vậy gạt tổng tài, liền sắp sếp cho cô.

Địa điểm hẹn ở quán cà phê trong trung tâm thành phố.

Ba Vân nhận được tin nhắn liền vội vã chạy tới trước nửa giờ, ngồi ở trong phòng có chút đứng ngồi không yên. Từ sau khi cô không từ mà biệt, mỗi ngày ông đều lo lắng cả đêm không thể chợp mắt, trằn trọc trở mình, mà vợ lại ở trước mặt ông không ngừng nói cô là nuôi ong tay áo, đã bỏ nhà chạy theo trai, không lương tâm.

Chuyện nhà đang nguy cấp, tài chính đang lúc nguy nan, cha Vân cũng không biết cô đi nơi nào, song đến hôm sau lại đột nhiên nhận được tin tài khoản ngân hàng của mình nhiều hơn 1 triệu, theo bản năng liên tưởng đến chuyện cô con gái bỏ nhà đi.

Trên thực tế, Vân Thi Thi cũng không phải là con ruột của ông, mà là ông trong một lần vô tình gặp được, xin nuôi ở viện mồ côi, bản thân ông còn có một cô con gái khác. Lúc ấy Vân gia gia cảnh giàu có, thấy Vân Thi Thi hiểu chuyện khôn khéo, trong lòng thích, không suy nghĩ liền dẫn về, nhưng vợ ông cùng đứa con gái vô cùng bài xích, khi đó, ông cũng không để ở trong lòng, suy nghĩ đứa bé hiểu chuyện như vậy, sớm muộn cũng sẽ được vợ con ông chấp nhận.

Nhưng mà, ông nghĩ lầm rồi.

Ông ngày thương bận bịu, không có nhiều thời gian để ý tới chuyện vụn vặt, nhưng ông dù sao cũng là một người cha, làm sao không biết những chuyện sảy ra khi ông không có ở nhà, vợ cùng con gái gây khó dễ cho Vân Thi Thi? Nhưng Vân Thi Thi dẫu sao hiểu chuyện, cho dù ở trước mặt hai người bị ủy khuất, cũng chưa từng tìm ông khóc lóc kể lể một lần, trong lòng ông vẫn luôn áy náy đối với cô.

Trên thực tế, gia cảnh ông vốn dĩ rất giàu có, trên thị trường cũng có chỗ đứng, lời lãi rất nhiều, vì vậy cuộc sống coi như là sung sướng. Nhưng mà đầu năm nay xảy ra khủng hoảng kinh tế, công ty ông bất ngờ đổ vỡ.