Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc

Chương 4: Không thể giữ nguyên vẹn




Hắn cúi đầu, coi thường sự bất an cùng sợ hãi của cô, môi mỏng ở xương quai xanh cô lướt qua một cái, khiến cô một trận kinh sợ không dứt.

Hắn xâm lược, cô càng phát ra nhạy cảm.

Vân Thi Thi hô hấp dồn dập! Cô theo bản năng phải đưa tay, nắm bàn tay của hắn, định ngăn cản hắn đích xâm phạm, đàn ông như là hiểu rõ cô tâm tư, dễ dàng liền đem cô hai tay trói buộc, cao giơ cao khỏi đỉnh đầu!

Cô kinh sợ!

Trong lòng không ngừng làm chống cự vô vị, cô sợ, cả người cũng đang phát run, có thể cô, không thể nào cự tuyệt!

Vân Thi Thi bả vai rụt một cái, định tránh thoát, nhưng nào ngờ, va chạm vô tình kia, lại làm bộc phát ham muốn của hắn.

Người đàn ông ngược lại hít một ngụm khí lạnh, lại thiếu chút nữa mất khống chế.

Cô gái này vậy mà vô cùng dụ dỗ anh, khiến anh suýt nữa không cầm được.

Vân Thi Thi lúc này phải chịu đựng quá nhiều động tác thân mật, trong lòng run lên, hai vai rút một chút, hai tay theo bản năng đẩy ra cự, "Đừng..."

Người đàn ông giống như không nghe thấy, không để ý tới kháng cự nho nhỏ của cô, Vân Thi Thi kêu lên một tiếng, tiềm thức đấu tranh, đôi tay nhỏ bé không ngừng đẩy ngực người đàn ông ra, cổ tay nhưng bỗng nhiên bị hắn nắm lấy thật chặt.

Không cho cô kháng cự, người đàn ông kia lấy đi mảnh che đậy cuối cùng trên người cô, ý thức được chuyện sẽ phát sinh tiếp theo, Vân Thi Thi có chút không thở nổi, cũng không muốn chạm vào anh ta, cả người một trận cả kinh, hận không được trốn vào thế giới mình cô.

Hắn bá đạo, tựa hồ cô bị dọa sợ!

"Không muốn... Đừng..."

"Đừng?"

Mộ Nhã Triết đối với sự kháng cự của cô cực kỳ bất mãn, chậm rãi ngước mắt, hắn nắm được cằm cô, tròng mắt rủ xuống, mượn ánh trăng mông lung, nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng luống cuống, lạnh lùng hỏi: "Làm sao, cô muốn dừng?"

Vân Thi Thi ngẩn ra, mân ở môi. Người đàn ông lại tiếp tục, hai tay vẫn không ngừng xoa nắn bộ ngực của cô, "Đàn bà, cô biết cô tới đây, nên làm cái gì?"

Sắc mặt cô đột nhiên cứng đờ, người không ngừng run rẩy, không biết là bởi vì chỗ đau, hay là sợ hắn lãnh khốc.

Yên lặng hồi lâu, thanh âm cô khàn khàn nghẹn ngào vang lên: "Tôi… tôi biết..."

"Vậy còn muốn tôi tới dạy cô lên làm thế nào ư?"

Hắn mày kiếm khinh bạc, thanh âm lạnh như băng.

Vân Thi Thi chặt chẽ cắn môi, hốc mắt chua xót, kẽ môi có cảm giác mằn mặn, khuôn mặt tràn đầy khổ sở.

Cô biết, đây chẳng qua là theo hợp đồng mà thôi, giữa bọn họ vốn không có bất kỳ cảm tình gì duy trì, chuyện xảy ra sắp tới cũng là điều mà cô đã ký hợp đồng. Nhưng trong cô vẫn có một tia không khuất phục, không Mẹ Lý.

Mộ Nhã Triết lạnh lùng công môi, cũng không tính cho cô thêm chút thời gian để thích ứng, Hai tay chạm vào khuôn mặt cô, khóe miệng gần như tàn nhẫn hôn lên.

"Miệng, mở ra!"

Vân Thi Thi biểu tình trên mặt dần trở nên chết lặng, tiếp đó tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hai cánh tay khó khăn đặt trên bả vai hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong gáy.

Một chớp mắt kia, cô biết cô đã một bước nhảy xuống vực sâu tội ác.

Người đàn ông cảm thấy hài lòng trước sự thuần phục của cô, bỗng nhiên dứt khoát đâm vào...

Cảm giác lớp bình phong bị xé rách rõ ràng như vậy.

Vân Thi Thi cắn răng kiên nhẫn, thanh âm khàn khàn, hít hơi lạnh!

Phía trong đau nhức, cả người cô căng thẳng, cứng ngắc như đá, lại nữa cũng không cách nào động đậy, một cảm giác đau nhức chưa từng có, phảng phất như đem cô xé nát! Một chớp mắt kia, trước mắt cô tối sầm lại, lại suýt nữa đau hôn mê bất tỉnh!

Sự tấn công của hắn, cô cơ bản không có cách nào chống trả!