Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc

Chương 27: Thế nhưng là cô




Cái khuôn mặt quật cường này, làm cho trái tim anh đập mạnh, trong lúc nhất thời, mạch suy nghĩ bay xa.

Vân Thi Thi cũng không thèm để ý anh ta nghĩ gì, biểu cảm ra sao, mu bàn tay tùy tiện đưa lên lau đi vài hạt nước mắt còn đọng lại, quật cường nói: "Vị tiên sinh này, là tại tôi không tốt, đứng giữa đường mà không chịu để ý, anh không cần bưng cái bộ mặt cao cao tại thượng ấy kiểu như bố thí cho tôi vậy, tôi không cần!"

Dứt lời, cũng không để ý đến anh ta nữa, coi như không tồn vậy, Vân Thi Thi cúi người xuống nhặt tất cả văn kiện là rơi khi nãy lên, cũng không thèm quay đầu lại nhìn, nghênh ngang rời đi.

Mộ Nhã Triết lặng người nhìn bóng lưng cô xa dần, có chút hoảng hốt, thật lâu sau đó mới thu ánh mắt lại.

Cái vẻ mặt quật cường cùng ánh mắt đó, đột nhiên khiến cho suy nghĩ của anh kéo đi xa ngàn dặm!

Trí nhớ cứ như vậy ào ào quay lại, nhớ mang máng một đêm kia, anh ép cô gái ấy nằm im dưới thân mình, buộc cô chịu đựng tất cả phát tích của anh.

Vẫn nhớ anh hung mãnh tiến vào thân thể mềm mại của cô, động tác dồn dập khiến người ta nghẹt thở.

Anh tùy ý chiếm cô làm của riêng, nhìn cô cung phụng dưới người anh, mặt mũi khóc thê thảm, nhưng chẳng hiểu sao anh lại thích nhìn cô khóc như vậy. 

Cô rõ ràng yếu ớt như một đứa bé gái vậy, yếu ớt như bọt biển, vừa chạm vào liền làm vỡ.

Ở trước mặt anh, cô vậy mà cứ trưng ra bộ mặt quật cường đó, dè dặt để bảo toàn chút tôn nghiêm đáng thương của bản thân.

Đàn ông đa số đều thương hại những cô gái như thế. Tất cả đàn ông trên thế giới này, dù có lạnh lùng cao cả đến đâu, thì sâu thẳm trong trái tim họ vẫn luôn có một chút mềm mại, chỉ là họ có tìm được thứ để "chút mềm mại" ấy bộ phát hay không thôi.

Anh tuy cao ngạo, nhưng cũng không ngoại lệ.

Khác với những người phụ nữ khác, cô không màng thế sự, trên mặt đều là vẻ ngây thơ, nhưng lại không phải trẻ trung, mà giống như trái cây chưa chín muồi, cắn một cái sẽ cảm thấy vô cùng chua chát.

Một cô gái non nớt, ngây thơ như thế, vậy mà hết lần này tới lần khác bất ngờ khiêu khích dục vọng anh đè nén bây lâu nay nổi lên.

Muốn cô, cả thân thể như phản bội anh hò hét đòi được đến bên cô, cho đến sau đó, cái gọi là "công thức hóa" không còn tác dụng nữa, hoàn toàn bị vứt qua một bên, anh muốn hoàn toàn chiếm lấy thân thể cô, chiếm lấy cô. Cứ triền miên như vậy đến giây phút cuối cùng.

Sau đêm đó anh có suy nghĩ một chút, ý nghĩ đó đơn giản chỉ là nhất thời. Mộ Nhã Triết anh từ khi nào lại bị một người đàn bà đầu độc? Nhưng anh không cách nào điều khiển được bản thân.

Khả năng nhẫn lại của anh từ trước đến nay vô cùng tốt. Nhưng ở trên người cô, cơ thể của anh tựa như chẳng phải của anh nữa!

Mấy ngày sau, anh bức mình không nghĩ đến chuyện đó, cô gái đó nữa. Nhưng thực tế, mọi cố gắng của anh đều vô dụng.

Từ nhỏ, anh đã được truyền thừa dòng máu của đế vương, từ trước đến nay ông trời đều ưu ái anh, cộng thêm khả năng kiềm chế của anh vô cùng tốt. Đến bây giờ chỉ có anh bá đạo nắm người khác trong tay, chứ chưa có một ai có thể ràng buộc được anh. 

Anh không thích cảm giác bản thân bị mất khống chế, bất luận là vì phụ nữ, hay là vì cái gì khác.

Trong tiềm thức anh luôn bài tẩy loại trói buộc này. 

Nhưng mà, thân thể anh, lại có chút mê luyến loại tư vị này.

Mộ Nhã Triết cong môi, quay người lại, dư quang bỗng nhiên nhìn thấy một tấm giấy chứng nhận rơi trên mặt đất. Anh chậm dãi tiến đến, nhặt tờ giấy chứng nhận kia lên, hóa ra là của cô vừa làm rơi.

Trong hốt hoảng, cô không kịp nhìn thấy chứng minh nhân dân của mình rơi trên mặt đất.

Mỗ Nhã Triết không khỏi cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra. 

"Ngả Luân, thay tôi điều tra một người!"

"Dạ, tổng giám đốc, người đó tên là..."

Trên giấy chứng minh nhân dân, là hình ảnh thiếu nữ xấu hổ cười để lộ hai núm đồng tiền, đôi mắt sáng rực rỡ có hồn, tỏa sáng giống như ánh mặt trời. 

* Ở Trung Quốc, giấy chưng minh nhân dân hay còn được gọi là thẻ căn cước!

Đôi mắt ấy, giống như làm điên đảo cả thế gian.

Anh chậm dãi nói: "Vân Thi Thi!"