Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc

Chương 12: Anh em thất lạc




Lúc đi ra khỏi cửa hàng tổng hợp, bên ngoài mặt trời đang hừng hực.

Đứa nhỏ ôm đồ chơi đi theo sau lưng cô, bước chân chậm dần, hôm nay là giữa hè, mới từ trong máy lạnh đi ra, tỏ ra có chút không thích ứng được.

Hữu Hữu nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, thấp giọng kêu: “Mẹ”

Vân Thi Thi xoay người, thấy mặt cậu đỏ bừng, mi mắt uể oải, liền thay cậu cầm lấy đồ chơi, lo lắng hỏi: “Thế nào? Hữu Hữu khó chịu chỗ nào sao?”

Hữu Hữu nhíu mày một cái, hướng tới cánh tay cô làm nũng nói: “Mẹ, nóng quá, Hữu Hữu không đi được, mẹ bế đi mà”.

Vân Thi Thi không kiềm được bật cười, ngồi xổm xuống, Hữu Hữu thấy vậy, tròng mắt vui vẻ cong lên, nghịch ngợm le lưỡi một cái, nhào tới bờ vai của cô, Vân Thi Thi vững vàng nâng cậu đứng dậy.

Hữu hữu thỏa mãn ôm bả vai cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần cô ngây ngô hỏi: 

“Mẹ, mẹ có mệt không?”

“Mệt lắm nha!”

“Chờ Hữu Hữu lớn lên, đổi thành Hữu Hữu cõng mẹ.”

Vân Thi Thi cười một tiếng: “Được, Hữu Hữu của mẹ thật là một nam nhân ấm áp nha!”

Hữu hữu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nên nhìn, ngơ ngác hỏi: “Mẹ, cái gì gọi là nam nhân ấm áp?”.

“Đúng vậy, nam nhân ấm áp chính là một đứa bé trai rất thương người a!”

“Hữu Hữu ấm áp với mẹ thôi, không thèm ấm áp những người khác đâu”, Hữu hữu ngọt ngào nói, bưng mặt cô “bẹp” một tiếng hôn cô một cái.

Hai mẹ con cười cười đụng đầu, đùa giỡn rời đi.

Ven đường, một chiếc Lincoln lẳng lặng đậu cách đó không xa.

Thân xe đen nhánh, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy một thân hình non nớt, gương mặt tuấn tú mà lạnh như băng.

Đứa bé trai lười biếng dựa vào ghế ngồi đằng sau, ước chừng chỉ khoảng sáu tuổi, ở cái tuổi này thật không tương xứng với gương mặt lạnh lùng đó, xuyên thấu qua cửa kính xe, mặt cậu không thay đổi nhìn cảnh Vân Thi Thi cùng Hữu Hữu vui vẻ đùa giỡn, cái trán thoáng nhăn lại, đáy mắt trong trẻo lạnh lùng hơi gợn sóng.

Bóng hai người càng lúc càng xa.

Chẳng biết tại sao, đối với bóng lưng hai mẹ con bọn họ, đáy lòng cậu lại sinh ra loại tình cảm quái dị, không thể nói rõ.

Trái tim cảm giác đau nhói, đồng thời dâng lên khổ sở, lại có chút ê ẩm. Ngay sau đó, cảm giác được một trận tịch mịch.