Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 877: Làm thế nào để thôi miên




Cách nghĩ của Dương Thần rất đơn giản bất kể Huyết tộc kia là thành viên của ma đảng Sabbat mà không đếm xỉa gì đến điều cầm kỵ “Rút lui khỏi thế giới” cũng được, hay là thành viên của mật đảng Camarilla luôn làm theo quy tắccũng không sao, tóm lại là phải tìm cho ra và sau đó là diệt tận gốc, cho nên, chỉ cần có mối quan hệ tốt với tộc người Vatican thì chuyện này sẽ không có vấn đề gì.

Tộc Vatican được coi là một tộc cao quý trong ba mươi thị tộc, lại là thị tộc lãnh đạo của Camarilla, bản thân hắn cũng đã từng cứu mạng Sageras và Lilith, nhờ bọn họ xử lý chuyện này dễ như trở bàn tay.

Dương Thần cũng không cần phải kiêng dè với người đàn bà của hắn. Dùng máy tính trong phòng làm việc của Thái Ngưng gửi email liên lạc với Lilith.

Sở dĩ không dùng cách gọi video hay là điện thoại là vì trong lòng Dương Thần có chút chột dạ, xét cho cùng đây là người đàn bà Huyết tộc mà hắn đã từng lên giường, vẫn là người đàn bà xinh đẹp mê hồn hơn hai trăm tuổi, Lilith không nói những lời khiêu khích là may lắm rồi, ngộ nhỡ nói ra một số chuyện không nên nói mà bị Lâm Nhược Khê nghe được, thì về nhà hắn lại phải úp mặt vào tường mà tự kiểm điểm.

Nhưng gửi email có tính năng nhắc nhở, tin rằng Lilith sẽ sớm nhận được, còn về việc đích thân sang đây hay phái người qua, Dương Thần cảm thấy, tộc Vatican chắc biết làm thế nào mới là lựa chọn thông minh nhất.

Xử lý xong những việc này, Dương Thần cùng hai người đàn bà ra khỏi phòng làm việc, ở bên ngoài Triệu Hồng Yến đã làm xong thủ tục bảo lãnh, đang cùng ngồi đợi cùng với luật sư Trương.

Lâm Nhược Khê nhìn thấy người trợ lý vô cùng tiều tụy, cảm thấy rất áy náy trong lòng.

- Hồng Yến, hôm nay vất vả cho cô rồi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này, tôi cho người đưa cô về, cô cứ về nghỉ ngơi đi.

Triệu Hồng Yến miễn cưỡng cười nói:

- Không cần đâu, tôi ngồi ngoài này đợi Tổng giám đốc Lâm ra để nói một lời cảm ơn, tôi luôn không giúp được việc gì, còn gây ra bao nhiêu phiền phúc cho Tổng giám đốc Lâm và công ty, tôi thật là vô dụng.

- Sao lại có thể chứ, nếu như cô vô dụng, tôi sao có thể để cho cô làm trợ lý cho tôi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, tôi gọi lái xe sang đây đón cô.

- Không, thật sự là không cần, tôi không muốn làm phiền thêm nữa.

Triệu Hồng Yến lấy tay lau những giọt nước mắt không biết tự lúc nào lăn xuống má, nói:

- Tôi tự mình gọi xe về là được, Tổng giám đốc cũng về nhà nghỉ đi, ngày mai còn phải đối phó với cánh báo chí nữa.

Nói xong, Triệu Hồng Yến nhấc chân vén chiếc váy dạ hội, cảm kích nhìn Dương Thần một cái, liền quay người ra khỏi đồn cảnh sát.

- Haiz, Triệu Hồng Yến cũng không dễ dàng gì, sau khi ly hôn một mình chăm sóc gia đình lại còn phải làm việc, Lâm Nhược Khê cũng nên tăng lương cho cô ấy.

Thái Nghiên dỏng môi nói.

Lâm Nhược Khê mắt trợn ngược nhìn cô ta một cái.

- Lương của cô ấy còn cao hơn nhiều so với lương một Cục trưởng như cô.

Thái Nghiên lè lưỡi:

- Tôi biết cô có tấm lòng bồ tát mà, hì hì..

Dương Thần đột nhiên có ánh nhìn khác lạ, cười với Lâm Nhược Khê nói:

- Chúng ta về nhà đi, chắc mẹ ở nhà sốt ruột lắm đấy.

Lâm Nhược Khê cũng không có ý kiến gì, cười với người đã giúp đỡ cô cả buổi tối là luật sư Trương nói vài ba câu, đặc biệt là bàn về tình hình tiếp theo việc Ngọc Lôi bị kiện nên đối phó như thế nào, quay lại từ biệt Thái Nghiên, mười phút sau, hai người cùng nhau rời khỏi đồn cảnh sát.

Trong đêm tối, Ngọc Lôi xảy ra một vụ thảm án, vẫn chưa mang đến sự biến động nào quá to lớn, toàn thành phố cùng với sự tiến đến của màn đên dần trở nên yên lặng.

Hai mươi mấy phút sau, đầu phố trên một con phố cổ ở Trung Hải.

Một chiếc taxi từ từ đỗ lại, đó chính là chiếc taxi chở Triệu Hồng Yến.

Dù sao đây cũng là thành phố ngang tầm quốc tế, taxi cũng hoạt động hai tư trên hai tư giờ, gọi xe buổi tối còn dễ hơn ban ngày.

Triệu Hồng Yến trả tiền xong, từ từ xuống xe, đi những bước chân nặng nề, đeo thêm cái xắc, đi về phía ngôi nhà, cũng chỉ vì sợ tiếng xe sẽ làm ồn đến cả nhà cho nên mới dừng ở đây bước bộ về nhà.

Đây là khu phố cổ, ban ngày có học sinh đi học ở khu gần đây, buổi tối sau mười giờ gần như là không có người.

Một buổi tối mà xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, khiến cho đầu óc của người đàn bà này như một mớ hỗn độn, trong lòng như có một tảng đá đang đè nặng, giận một nỗi là không thể nằm ngay ngoài đường mà ngủ một giấc.

Khi cô bước đến chân một chiếc cột điện, ánh đèn điện từ trên cao hắt xuống, đổ xuống đường một chiếc bóng dài.

Triệu hồng Yến đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn người đang đứng chắn ngang trước mặt.

Người đàn ông châu Âu có dáng cười cao to mặc một chiếc áo màu đen ngắn tay, một chiếc quần bò đen, tóc dài đến vai, khuôn mặt thon dài, râu ria lộn xộn, cao khoảng hai mét.

Triệu Hồng Yến cảm thấy trong mắt người đàn ông này giống như là một hồ nước sâu thẳm không nhìn thấy đáy, có chút gợn sóng, những gợn sóng lan tỏa đến trái tim của người khác.

Không tự chủ được, chiếc xắc đeo trên vai Triệu Hồng Yến rơi xuống, ngẩng cao khuôn mặt trái xoan xinh đẹp chầm chậm đi về phía người đàn ông.

- Nói cho tôi biết tên cô là gì?

Người đàn ông với giọng nói trầm thấp, bằng tiếng Trung hỏi.

- Triệu…Hồng Yến.

- Cô đang làm công việc gì?

- Trợ lý Tổng giám đốc của Ngọc Lôi.

Triệu Hồng Yến trả lời như người mất hồn, khóe miệng khẽ nở nụ cười, giống như là tìm một cái gì đấy để giải thoát.

Ánh mắt tên áo đen lóe lên một chút tàn khốc, khuôn mặt khẽ giật, miệng mở rộng.

Rõ ràng là hai chiếc răng nanh đang lộ ra.

- Xoạt.

Tiếng vải bị xé rách, chiếc váy của Triệu Hồng Yến bị xé thành mảnh vụn, những mảnh vải vụn vương vãi ngay bên cạnh, lập tức lộ ra đôi chân đầy đặn nõn nà.

Trong đêm tối, đôi chân trắng nõn nà càng trông trắng mịn hơn, không có một chút tì vết, đứng yên tại chỗ, ánh đèn điện chiếu khúc xạ lên màu da mê hồn.

Tên áo đen thò chiếc lưỡi dài ra liếm môi, từ từ ngồi thấp người xuống, đầu cúi xuống giữa hai chân của Triệu Hồng Yến.

Giữa hai chân của Triệu Hồng Yến bây giờ chỉ còn chiếc quần lót màu hồng, thấp thoáng vài sợi lông màu đen, một màu sắc làm mê hoặc lòng người.

Cánh mũi người đàn ông hơi cử động, ra sức hít một hơi dài.

- Hít hà.

Dường như đây là mùi vị hấp dẫn của người đàn bà mà khiến thiên hạ điên đảo, thân hình hấp dẫn cùng với mùi hương quyến rũ khiến cho hắn ta ngây ngất.

Triệu Hồng Yến như không biết, đứng yên tại chỗ, ánh mắt vô hồn, nhìn bất định.

Người đàn ông huyết tộc ngửi một hồi mùi hương ngây ngất đó xong, ánh mắt lộ rõ sự tàn ác, đột nhiên há mồm, như muốn cắn lên động mạch trên đôi chân.

Nhưng đúng lúc này, cơ thể người người đàn ông Huyết tộc lại giống như đạn pháo bị bắn ra ngoài, chợt bay ngược ra.

- Bộp.

Một âm thanh, người đàn ông đột nhiên bị bay ra ngoài tầm hơn ba mươi mét.

Khi người đàn ông Huyết tộc vẫn chưa kịp quay người lại, thì một bóng người đàn ông mặc chiếc sơ mi trắng xuất hiện, bước đến chỗ y vừa đáp xuống, một cú đá xoay người giáng xuống.

- Bộp.

Người đàn ông Huyết tộc lại bị đá phăng ra hơn năm mươi mét, liên tiếp mấy cú ngã người, lúc này mặt mũi dính đầy đất cát, người vào góc tường của ngôi nhà thờ cũ.

Tuy rằng hai đòn hạ thủ khiến hắn ta trông vô cùng thảm hại, nhưng thể phách của Huyết tộc vô cùng mạnh mẽ, lập tức hắn ta từ góc tường quay người đứng dậy, dữ dằn lộ ra răng nanh, hét lên với giọng khàn khàn:

- Ngươi là ai?

Dương Thần hai tay đút túi quần, lúc này đang đứng bên cạnh Triệu Hồng Yến, người đàn bà lúc nãy còn đang trong lúc bị thôi miên, nay thuật thôi miên của tên Huyết tộc bị gián đoạn, cũng đã từ từ tỉnh lại.

- Hồng Yến, cô không sao chứ?

Dương Thần cười hỏi.

Hồng Yến thoạt đầu ngạc nhiên khi người trước mặt là Dương Thần, sau đó chợt cảm thấy người lành lạnh, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bỗng thét lên một tiếng rất chói tai.

- A!

Gần như là phản ứng theo bản năng, Triệu Hồng Yến né tránh Dương Thần, chạy đến một góc gần nhất, run rẩy ngồi trong góc ấy, hai tay ôm đầu gối che đi bộ phận nhạy cảm, không dám ngẩng lên nhìn một ai.

Dương Thần bất lực, nếu như hắn không vì muốn có thêm một số thông tin mà nhảy ra sớm hơn thì người đàn bà này cũng không đến nỗi váy bị xé nát như thế.

Lúc này người đàn ông Huyết tộc cũng đã xông lên, nghiễm nhiên Dương Thần biến thành kẻ địch đã ngăn cản hắn ta, những móng tay hiểm ác ngưng kết ra màu đỏ tươi lao về phía hai con mắt của Dương Thần.

Mang theo tiếng xé gió mãnh liệt công kích, nhưng lại bị Dương Thần chẳng xem ra gì.

Tay cũng chẳng buồn rút ra khỏi túi quần, mũi chân Dương Thần khẽ dịch chuyển trên mặt đất, đá chân người bay lên phía trước.

- Phịch, phịch.

Hai chân đá thẳng vào ngực tên áo đen, gần như là tim gã bị vỡ tung.

Tên Huyết tộc phun ra một ngụm máu đỏ tươi, lần này y đúng là bị thương thật sự, lăn trên mặt đất, khó lòng mà đứng dậy được.

Dương Thần bước lên phía trước, một chân dẫm lên ngực y, tủm tỉm cười nói:

- Đáng tiếc, ta không phải là Huyết tộc, ta cũng không biết làm thế nào để thôi miên, cho nên ta chỉ có thể dùng cách cổ điển là dẫm chân lên ngực để hỏi ngươi, được rồi, hãy nói cho ta biết tên tuổi và lai lịch của ngươi, ngài quỷ hút máu.