Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 820: Ai là người đã dạy em?




- Vậy thì sao nào?

Trần Dung thét lớn:

- Mi có bản lĩnh ra tay với ta không? Chỉ cấn mi tiến lại gần thêm ta sẽ bắn chết người con gái mà mi yêu thương! Một mạng đổi một mạng, ta chết cũng không uổng!

Tất cả mọi người đều lùi lại một khoảng nhất định, chỉ sợ lúc này tâm trạng Trần Dung không ổn định sẽ tùy tiện nổ súng.

Trong lúc đó, Sắc Vi vốn im lặng bỗng lên tiếng, cô khẽ hỏi:

- Có thể cho chị biết… lí do vì sao em hao tâm tốn sức đến thế để giết chị không…

- Ha ha!

Trần Dung cười châm biếm:

- Lí do ư? Có cần phải nói ra đây không? Nếu như cả đời tôi phải làm con chó giữ nhà dưới trướng chị thì tôi không cam tâm! Dựa vào cái gì mà tôi phải tốn nhiều sức lực như thế quản lý Hồng Kinh hội trong khi thủ lĩnh lại là chị? Là bởi vì chị lập ra nó, là bởi vì chị thống nhất Trung Hải. Ha ha! Người khác không biết, lẽ nào tôi còn không biết ư, nếu như không vì Dương Thần giúp đỡ chị, thì ngay cả đến Tây Minh hội chị cũng không đánh nổi. Nói cái gì mà khả năng tiếp thu của tôi tốt, rõ ràng là tôi giỏi hơn chị, nên tôi muốn chị phải chết dưới tay tôi.

... Chị chỉ là một con đàn bà dựa dẫm vào vị thế của đàn ông, nhưng bản thân lại luôn cho rằng mình là một kẻ giỏi giang! Người dùng thực lực của chính mình, dẫn dắt hội Hồng Kinh trở thành bá chủ Trung Hải để tất cả được tiếp tục phát triển là tôi! Là Trần Dung này! Chị thử tự mình nói xem, chị có năng lực gì để khuất phục tất cả? Khiêu chiến với bang hội tỉnh khác, tranh giành địa bàn, tất cả đều là sách lược của tôi, chị chỉ hơn tôi là chị có thể đánh, hơn tôi vì chị dám giết! Tôi mới xứng đáng là thủ lĩnh hội Hồng Kinh!

... Hợp tác với Thanh Long hội vì bọn họ có làm ăn lớn, vậy mà chị lại cắt đứt mối làm ăn! Anh em trong hội chỉ thu chút phí bảo kê, vậy mà chị làm sự việc trở nên to tát đến mức đổi quản lý! Chúng ta là xã hội đen, lẽ nào xã hội đen còn muốn cứu giúp cho dân chúng hay sao? Khốn kiếp! Những tên cẩu quan của chính phủ đều đục khoét của dân, xã hội đen chúng ta thì buôn ma túy, dẫn mối gái mại dâm! Cũng chẳng phải là cướp ngân hàng, có gì ghê gớm đâu! Chị tưởng Hồng Kinh hội là quỹ từ thiện sao? Tiền nhiều nên tiêu không hết hả?

... Những bang hội khác bị nguy cơ chính phủ điều tra vẫn làm ăn kinh doanh, chúng ta rõ ràng đến chính phủ cũng không phải sợ nhưng lại chỉ làm mấy nghề lợi nhuận vặt vãnh! Là chị không có đầu óc hay chị là thánh nhân? Nếu như không vì tôi đổ mồ hôi sôi nước mắt cố sức chống đỡ thì tài chính của hội Hồng Kinhh đã bị thua lỗ từ lâu rồi, chị cho rằng chút tiền chân chính mà chị kiếm được có thể nuôi nổi nhiều anh em như vậy sao?

... Nếu ngay từ đầu chị chịu giao lại chức danh thủ lĩnh cho tôi thì cũng thôi, tôi sẽ toàn tâm toàn ý dấn thân vào con đường xã hội đen, hết mực hiếu kính chị, tôn chị thành thủ lĩnh đầu tiên của hội. Đợi sau khi nhậm chức tất cả sẽ đều do tôi nắm quyền, không đến ba năm, đừng nói là Trung Hải, tôi sẽ nuốt trọn những tỉnh xung quanh! Nhưng chị lại chỉ để tôi làm trưởng đại lý! Luôn miệng nói cái gì mà sau này giao lại chức thủ lĩnh cho tôi, nhưng lại cứ ôm lấy cái chức đó không chịu buông ra.

Năm nay tôi đã hơn hai mươi tuổi rồi, chị cũng hơn hai mươi tuổi, lẽ nào phải đợi đến khi sáu bảy mươi tuổi tóc bạc trắng đầu chị mới chịu giao chức thủ lĩnh cho tôi?

Muốn tôi cho chị cái thành công dựa vào đàn ông mà lại không có đầu óc muốn một người phụ nữ giỏi giang có đầu óc làm chó giữ nhà cho mình ư? Ảo tưởng!

Lời của Trần Dung giống như từng đợt sóng thủy triều làm tất cả những thành viên của Hồng Kinh hội đều trầm ngâm.

Sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên mơ hồ và phức tạp, bọn họ đều là những tay lão làng đã gia nhập hội nhiều năm, cũng có chút dao động vì chuyện này.

Sau khi Sắc Vi thống nhất thế giới ngầm ở Trung Hải đã ngăn cấm tất cả mọi hoạt động buôn bán thuốc phiện và mua bán phụ nữ, đây là một sự công kích lớn đối với kinh tế của hội, dù gì thì đây cũng là những lĩnh vực đem lại lợi nhuận kếch xù cho xã hội đen, nhưng vì Sắc Vi là người nắm giữ đội quân tinh nhuệ nhất, lại có không ít lão làng trung thành với cô đến tận lúc chết nên không ai dám nói nhiều lời, bên dưới không gặn khó khăn thì những lãnh đạo bên trên có có thể thiếu tiền sao?

Toàn bộ đều trầm xuống, rất nhiều người tuy rằng không đồng tình nhưng cũng không dám hé miệng nói nửa lời.

Sắc Vi thở dài:

- Thì ra... Em luôn nghĩ như thế.

- Sao nào, lẽ nào tôi nói sai ư?

Sắc Vi cười lạnh lùng:

- Chị Sắc Vi... Tôi gọi một tiếng chị là vì chị hơn tuổi tôi, kỳ thực, từ lâu tôi đã muốn nói, đầu óc chị...vẫn còn ngây thơ như trẻ lên ba vậy!

Khóe miệng Sắc Vi lộ ra nụ cười nhạt:

- Có lẽ vậy... Cũng có lúc chị thực sự rất ngây thơ, muốn tất cả đều tốt đẹp như trong tưởng tượng của chị... Nhưng có lẽ không phải vậy.

- Đừng nói thừa, nếu muốn sống thì lập tức cho thuyền quay đầu, nhưng Dương Thần không được trở về, cùng lắm thì tất cả cũng chết!

Sắc Vi buồn bã thở dài nói:

- Dung Dung, cho chị gọi em như thế này lần cuối. Chị luôn hi vọng sẽ có một ngày em sẽ nhận ra, nhưng xem ra cho đến tận bây giờ em vẫn không hiểu...

- Chị đang nói gì...?

Trần Dung cau mày.

- Em chưa từng nghĩ, hội Hồng Kinh hơn 20 nghìn anh chị em... Trong số họ có bao nhiêu người muốn đi vào con đường xã hội đen?

Sắc Vi hỏi.

Câu hỏi này khiến Trần Dung đờ đẫn mất một lúc, cũng khiến các thành viên hội Hồng Kinh trên thuyền im lặng nhìn.

Sắc Vi lại tiếp tục như đang thì thầm:

- Có bao nhiêu người cam tâm tình nguyện đi theo con đường nằm ngoài vòng pháp luật ấy, có bao nhiêu người thực sự muốn đánh muốn giết, gieo nhân nào ắt gặt quả đấy! Họ nhìn có vẻ rất khoáng đạt, rất tự nhiên vui vẻ, nhưng thực tế thì sao? Có lẽ khi họ quay trở về nhà thậm chí còn không dám nhìn mặt người thân trong gia đình mình... Bởi vì họ giống như con rắn độc làm hại xã hội, bị coi là phần tử xã hội đen đáng ghê tởm...

Nếu cho bọn họ cơ hội làm người tốt, có thu nhập ổn định, có gia đình con cái, sống vui vầy, em thấy họ có vì cầm mấy nghìn tệ mỗi tháng mà cầm dao giết người hết ngày này tháng khác không?

- Chị nói gì cơ bản tôi không muốn biết! Mau cho thuyền quay về!

Trần Dung ấn mạnh khẩu súng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Sắc Vi lộ vẻ thản nhiên:

- Có lẽ em và rất nhiều người cho rằng chị cấm mọi người buôn lậu thuốc phiện, cấm buôn người là dập tắt con đường làm giàu của mọi người... Các người cảm thấy hội Hồng Kinh đang trong giai đoạn hoàng kim, chính phủ không dám động đến ta nên chúng ta càng phải khua chiêng múa trống cố hết sức kiếm đầy túi hay sao?

Nhưng các người cho rằng có thể lúc nào cũng tự do tự tại mãi hay sao? Nếu không phải Dương Thần luôn ở bên cạnh tôi, nếu không phải vì chúng ta hợp tác với những gia tộc quyền thế lớn ở Trung Hải như nhà họ Viên hay nhà họ Phương thì chúng ta có sống đường hoàng được như vậy không?

…Có thể bây giờ chính phủ và quân đội không làm căng, nhưng đợi đến một ngày nào đó, khi không có Dương Thần và tôi nữa thì các người dựa vào đâu để nhận sự chiếu cố của chính phủ đây? Các người thực sự cho rằng hai bang liên hợp lại với nhau thì có thể liên minh chống lại quân đội vũ trang hùng mạnh sao?

Tất cả mọi người lắng nghe bằng vẻ mặt xấu hổ pha chút thất thần.

Đôi tay Trần Dung hơi run lên;

- Chị… Chị có nói gì cũng không có tác dụng đâu!

- Từ ngày hội Hồng Kinh của chúng ta bắt đầu cho đến nay, tôi chưa từng nghĩ sẽ vĩnh viễn đi theo con đường xã hội đen, nếu không vì xuất thân của tôi, tôi không có con đường nào để lựa chọn thì tôi sẽ không lựa chọn lối sống như thế đâu.

… Cái tôi phải đối mặt không chỉ là những thành viên đã trải qua bao sóng gió trong hội, mà hơn nữa còn là những con người đi theo bang hội đang chen chúc nhau bên dưới để mưu cầu cuộc sống… Vì họ mà cần phải chuẩn bị cho một sự phát triển lâu dài, chứ hoàn toàn không phải vì lòng tham nhất thời mà lựa chọn những việc mua bán xã hội đen bất chính…

Những lời mà em nói, có vẻ như là suy nghĩ vì lợi ích của bang hội, nhưng thực ra thì chỉ vì lợi ích trước mắt mà mất đi tất cả tương lai phía trước!

- Câm miệng! Nói xằng bậy!

Trần Dung tức đến run lên:

- Là chị… là chị đã dẫn tôi vào con đường này! Là chị đã nói với tôi, đi trên con đường này, gia nhập vào xã hội đen là con đường có lối đi mà không có lối về! Cái gì mà tương lai? Cái gì mà ngày mai? Chỉ có cách không ngừng lớn mạnh, xử lý hết mọi trở ngại mới là con đường mà xã hội đen nên đi!

Trong thoáng chốc đôi mắt của Sắc Vi bỗng ánh lên vẻ suy tư:

- Thật vậy ư...

Nghe như một lời oán than, nhưng chỉ trong chớp mắt, toàn thân Sắc Vi đột ngột ra đòn!

Một khuỷu tay cô đột ngột đập mạnh về phía sau đánh thẳng vào họng của Trần Dung.

Cùng lúc với khi trong tích tắc làm Trần Dung ngộp thở mềm nhũn ra, Sắc Vi thu người lại, xoay người rồi lách về phía sau Trần Dung.

Ra đòn nhanh như chớp, Sắc Vi lập tức đoạt lấy khẩu súng trên tay Trần Dung, nhắm thẳng vào đầu cô ta.

Tất cả như chỉ diễn ra trong một tích tắc ngắn ngủi, đây thực sự là thành quả bao năm khổ luyện của Sắc Vi.

Dương Thần đứng bên phía tàu chiến nhìn thấy tất cả cảnh tượng diễn ra, trong lòng thấy vui mừng, thân thủ của Sắc Vi thực sự đã tu luyện tới mức tuyệt hảo.

Những người trên du thuyền đều hoan hô, hành động đột ngột của Sắc Vi khiến những người cổ vũ cô hết sức vui mừng!

Mặt Trần Dung xám lại, không dám tin tất cả lại diễn ra nhanh đến mức mình không kịp phản ứng.

- Khi em lấy súng để tấn công chị, em phải nhớ là ai đã dạy mình...

Đôi mắt Sắc Vi đã hòa trong nước mắt.

Trần Dung đột nhiên phát ra tiếng cười ha ha ngây ngô, quay đầu nhìn Sắc Vi bằng vẻ oán hận độc ác:

- Tôi thua rồi, thua rồi, chị nổ súng đi... Là chị đã dẫn tôi đến con đường có lối đi mà không có lối về, kết cục cũng là chị kết thúc nó. Dù sao thì quãng đời làm xã hội đen của tôi không thành công nhưng cũng thành nhân...

Khuôn mặt Sắc Vi không chút biểu cảm nói:

- Trước khi giết em, chỉ giải thích cho em rõ lần cuối... Sở dĩ chị vẫn còn tiếp tục làm thủ lĩnh không phải vì chị mạnh hơn em mà chỉ vì chị có thể vì những anh em dưới trướng mà hi sinh lợi ích của bản thân, còn em... để đạt được mục đích của mình thì em có thể sẵn sàng hi sinh những người anh em cấp thấp nhất.

...Xã hội đen là con đường không có lối về, nhưng chị chưa từng nói con đường không có lối về này nhất định phải là con đường hắc ám và đau khổ, nhưng em lại không thử qua điều đó, chưa từng nhìn nó như một con đường quang minh chính đại. Cho dù phía trước có là hố sâu vực thẳm, khi em đi đến đó thì hai bên đường vẫn có thể ngập tràn những đóa hoa tươi...

... Còn nữa... Nếu như em đợi thêm một tháng nữa, thực sự chị đã định giao lại chức thủ lĩnh cho em...

Đồng tử Sắc Vi co rúm lại, cố gắng để không gục ngã, run run nói:

- Tôi... không... tin!

Sắc Vi không nói thêm gì nữa, ngón tay từ từ ấn cò súng...

- Không cần đến chị ra tay!

Trần Dung bỗng nhiên cười rạng rỡ, nhẹ nhàng như bay nhảy xuống dưới mặt biển.

Lần này không chỉ có Sắc Vi và Dương Thần mà tất cả mọi người đều đứng ngây người ra một lúc.

Một cô gái trẻ trung mộc mạc giản dị từ nông thôn ra thành phố, sau khi lựa chọn đi theo con đường xã hội đen, lại chọn cách tồi tệ nhất, điên khùng nhất để kết liễu cuộc đời mình!

Không ai hô hào, cũng không ai vui vẻ hay đau buồn vì Trần Dung tự sát, điều này khiến người ta phải thương hại.

Dương Thần không do dự mà buông dây thừng, vận mệnh của Tư Đồ Minh Trạch vẫn là chết trong răng nanh cá mập, chỉ có điều vì thời gian chảy máu lâu nên khi được vứt xuống biển ông ta chỉ còn là một cái xác.

Sự kiện bất ngờ lần này xem như kết thúc viên mãn, nếu như nói về đáng tiếc duy nhất thì đó là hội Hồng Kinh đã mất đi một trưởng đại lý xuất chúng.

Dương Thần nhảy một cái quay trở lại du thuyền, giơ tay ôm lấy bờ vai Sắc Vi, hắn vỗ nhẹ vai cô, cười nói:

- Có thể không nói những lời khen đầy tính nghệ thuật rằng anh đẹp trai phong độ không, mũi anh nở to rồi đây này.

Sắc Vi dịu dàng nhìn hắn, ném khẩu súng lục xuống biển, ánh mắt nhìn hết một lượt những người trên thuyền, không phải bằng sự nghiêm khắc mà là một cảm giác thân thiết.

- Thật sự tôi đã mệt rồi, từ lúc biết suy nghĩ cho đến giờ, số phận của tôi đã không thể nào thoát khỏi ba chữ xã hội đen rồi, tôi bây giờ, tại đây, chính thức tuyên bố từ chức thủ lĩnh Hồng Kinh hội, tôi chỉ giữ lại phần tài sản của mình, tất cả những hoạt động khác của hội tôi xin giao lại cho thủ lĩnh mới quản lý.

Sắc Vi nhẹ nhàng tuyên bố.

Lời này vừa mới nói ra, tất cả mọi người có mặt ban nãy vẫn đang vui mừng giờ bỗng xôn xao lên, đều không dám tin đó là sự thật.

Đặc biệt là những người đã theo Sắc Vi từ buổi đầu tiên như Tiểu Triệu vội lớn tiếng khuyên ngăn cô đừng đi.

Sắc Vi giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, cô nói:

- Kể từ ngày hôm nay, chức thủ lĩnh của hội Hồng Kinh sẽ do Tiểu Triệu - Triệu Minh Bác đảm nhiệm.

Tất cả mọi người lại một lần nữa trầm xuống, hướng mắt về Tiểu Triệu lúc này còn đang ngơ ngác, tất cả đều có phần ngạc nhiên.

Trong khi đó Dương Thần bật ngón tay cái nhìn Sắc Vi:

- Anh thấy cậu mập này được đấy!

Tất cả mọi thành viên lại thì thầm to nhỏ, Sắc Vi thôi giữ chức là chuyện theo lẽ tự nhiên, nhưng giao lại chức cho Tiểu Triệu thì lại khiến nhiều người không phục lắm.

Sắc Vi nói:

- Tôi biết nhiều người ở đây sẽ không hài lòng lắm, nhưng Tiểu Triệu có làm được hay không thì để mấy tháng nữa mọi người sẽ rõ. Nếu như không được, thì cứ theo quy định lựa chọn của hội là được. Còn về việc nếu như có người tạo phản... Mặc dù tôi không còn quản lý hội nữa nhưng nếu như Hồng Kinh hội làm loạn, gây ra những chuyện lộn xộn trong xã hội, trong tình hình không có Dương Thần và tôi thì việc chính phủ và quân đội có can thiệp hay không tôi cũng không dám chắc...

Mọi người đều đổ mồ hôi trán, lúc này họ mới nghĩ đến nếu như Sắc Vi đi rồi cũng đồng nghĩa với việc Dương Thần sẽ không quản lý hội Hồng Kinh nữa, cũng có nghĩa là thời đại mà hội Hồng Kinh được dựa vào chính phủ cũng đã qua rồi.

Nhìn tất cả mọi người không ai oán giận, Sắc Vi mới mỉm cười gật đầu.

Dương Thần đến bên cạnh Tiểu Triệu vỗ vỗ vai chàng mập:

- Tiểu Triệu, cậu biết điều mà Dương đại ca ghét nhất là có người đến quấy rầy cuộc sống yên bình của mình mà, nếu sau này Trung Hải mà loạn lên thì tôi sẽ đi tìm cậu đấy... Cậu đã có vợ có con rồi, đúng không nào? Bây giờ cậu không phải chỉ vì mình mà còn vì cả gia đình nữa, hãy làm cho tốt vào nhé...

Một hơi lạnh xuyên thẳng vào tận trong xương của Tiểu Triệu, nghĩ đến cách hành động dã man của Dương Thần, cậu ta vội gật đầu lia lịa.