Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 766: Hades trong ký ức




Christine cầm trong tay chén rượu nho trắng, dựa vào lan can có dàn hoa giấy màu trắng, chiếc váy ngủ trong suốt bằng tơ tằm màu đen trong gió ôm sát cơ thể mềm mại, lượn vòng quanh bộ ngực tròn trịa và cái mông cong vểnh đẹp mỹ miều. Khuôn mặt xinh đẹp đến mê hồn. Dường như cái thời khắc này làm toàn thế giới như nhuốm màu hồng nhạt.

Dương Thần ngẩng đầu, liếc mắt nhìn, phía bụng dưới hơi nóng lên.

Theo lý mà nói, một buổi chiều trời quang mây tạnh, con rắn nước trên người đã phát tiết ba lần nên ắt hẳn là sẽ không có ít nhiều cảm giác với phụ nữ, nhưng cái hóc môn mãnh liệt sau ngày quốc tế dường như khó có thể kháng cự.

Dương Thần ho khan hai tiếng, làm bộ như không có chuyện gì, nói:

- Bọn em vẫn chưa hỏi anh, anh cũng chưa nói mất đi công lực, cho nên không thể tính là giả bộ được.

Christine hừ một tiếng, nhấp một ngụm rượu nho, cười nhạt nói:

- Này, nói thật đi, rốt cuộc bây giờ anh đang ở trong tình cảnh như thế nào? Vì sao mà em không cảm nhận được sự dao động bên trong của anh?

Dương Thần bĩu môi:

- Nếu anh mà biết thì anh chắc chắn sẽ không để ý tới việc báo cho em. Nhưng bản thân anh thực sự cũng không rõ, bây giờ anh sử dụng bất cứ loại năng lực nào đều là tự nhiên mà có chứ hoàn toàn không có cách thức gì để nói. Trước đây anh còn muốn thúc đẩy nội lực trong cơ thể nhưng bây giờ, trong kinh mạch của cơ thể anh, thậm chí trong đan điền, mỗi một huyệt, anh đều không thấy khí lực thực sự của mình, chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Anh cũng không rõ lắm, “vãng niệm diễn sinh kinh” có tồn tại như thế nào, tóm lại là không nhìn ra dạng cụ thể của nó. Anh lại có thể cảm nhận được những thứ khác của nó, ngoại trừ cái cường độ nội lực không tồi trong cơ thể anh thì anh cũng không biết tại sao mà có thể làm ra cái sự tình này…

Christine có chút nghi hoặc, im lặng một lúc rồi lắc đầu. Những sợi tóc màu vàng tơ bay lộn xộn trong gió:

- Lạ thật, tình cảnh của anh như vậy, cũng không giống như những thứ mà em đã tìm hiểu về thời kỳ Độ Kiếp để coi như thời kỳ Độ Kiếp được, cũng vẫn là lấy chân nguyên làm chính, chưa hề nghe nói qua trong kinh mạch không có chân nguyên.

Đúng lúc này, những đám mây đen trên bầu trời chạm vào nhau làm phát ra những tiếng sấm, những tia điện màu vàng lam lóe sáng.

Dương Thần thở một hơi dài, sắc mặt hơi mất tự nhiên.

Thấy cảnh tượng này, Christine không nhịn nổi cười to:

- Ha ha, một Minh Vương không sợ trời, không sợ đất vậy mà nghe thấy tiếng sấm đánh thì mặt bỗng trắng bệch.

Dương Thần nhìn đầy kiêu ngạo:

- Em bị sét đánh xem có thấy dễ chịu không?

Christine cười đầy quyến rũ, đột nhiên quăng chén rượu xuống dưới sân cỏ lầu hai sau đó cơ thể cô nhẹ nhàng nhảy xuống, trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống dưới mặt đất.

Trong lúc cô đang nhảy xuống, vì cái bộ váy ngủ mỏng manh bị không khí thổi tốc lên, lộ ra đôi chân thon dài, trắng trẻo, mịn màng mà phần giữa hai đùi là chiếc quần lót màu đỏ chót ở bên trong…

Dương Thần ánh mắt chăm chú nhìn. Tuy rằng chỉ là thoáng nhìn nhưng gần như đã có thể nhìn một cách rõ ràng. Một hình ảnh ướt át với một cái dây nhỏ màu đỏ có thêu vào một khóm hoa mềm mại…

Christine vuốt vuốt sợi tóc đi tiến lên trên, bỗng bất thình lình dang cánh tay ra ôm lấy cổ Dương Thần, cơ thể thơm ngào ngạt kề sát vào, đối mặt Dương Thần, cười một cách quyễn rũ nói:

- Dương Thần thân yên, đôi mắt anh nói cho em biết, trái tim anh đang rung động rồi.

Dương Thần giả bộ như không nghe thấy, quay đầu đi chỗ khác nhưng yết hầu bắt đầu nhúc nhích.

Christine thổi hơi nóng vào một bên tai Dương Thần, ẩm ướt và đầy khiêu gợi:

- Bên dưới của em đẹp đấy chứ?

- Anh không nhìn thấy.

Dương Thần bướng bỉnh nói.

- Em còn chưa nói phía dưới là cái gì, sao anh đã nói là anh không nhìn thấy?

Christine nói ranh mãnh.

Dương Thần không nói gì, từ chối, Christine cũng không chịu buông tay, chỉ nói:

- Khuya rồi, anh đi cả một ngày rồi, chẳng lẽ chưa mệt sao?

Christine càng có những hành động quyến rũ mềm mại như nước mùa xuân, nhẹ nhàng mở đôi môi, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đi xuống, từ cổ của Dương Thần, đi xuống ngực rồi di chuyển dần dần xuống phía dưới và dừng lại ở chính giữa đũng quần.

Trong đầu Dương Thần cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng không thể hạ quyết tâm được, đưa một tay ra giữ cho cái tay kia đứng yên lại trên cơ thể mình nhưng bị người phụ nữ này cứ chậm rãi nắm chặt lấy…

Dương Thần bỗng giật nảy mình một cái.

Giống như là một cái gì đó khó có thể ví được với cái khoái cảm này. Từ cột sống tới toàn thân, đầu óc như bị một cơn gió mát thổi xuyên thấu.

- Anh yêu, chỗ này của anh đang cương cứng tới mức sắp bùng nổ rồi. Xem ra về sau, anh đã không thể coi thường sức hấp dẫn của em với anh rồi.

Christine thở ra mùi thơm nhẹ nhàng nói.

Dương Thần cười đau khổ. Là một người đàn ông bình thường thì không thể không có cảm giác gì được.

Christine thấy Dương Thần bất động, bên trong đôi mắt đẹp bỗng hiện ra một tia hưng phấn. Đôi môi đỏ mọng dần mở ra, hơi mấp máy, ngẩng đầu lên, tiến sát tới trước mặt Dương Thần, mơ mơ hồ hồ theo hơi thở từ miệng tới tận đầu lưỡi.

Trong con ngươi tràn đầy khao khát.

Nếu là một người bình thường mà đối mặt với cảnh tượng như vậy thì không chỉ hôm một cách điên cuồng mà còn phải dùng hết sức lực để lật ngược người xuống, máu mũi giàn giụa chảy xuống mặt đất.

Nhưng Dương Thần sau những giây phút bị kích động, mạnh mẽ áp chế ngọn lửa, cắn răng nói rõ ràng:

- Aphrodite, đừng làm chuyện ngốc nữa.

Gọi ra cái tên này, khiến cơ thể mềm mại của Christine bỗng run rẩy, giương đôi mắt và khuôn mặt bi thương nhìn Dương Thần, cười yếu ớt:

- Anh… Sao có thể tàn nhẫn như vậy với em chứ…

Dương Thần khẽ kéo hai tay của người phụ nữ này ra khỏi người, lùi lại một chút, ánh mắt trong suốt, giọng nồng ấm nói:

- Không cần lại mê hoặc người khác như vậy, nếu em đích thực là Christine, vậy thì coi em như tầng lớp quốc tế, như bậc đại minh tinh gì chứ. Anh và em như bèo nước gặp nhau cũng được, em là bạn của anh cũng được, em muốn làm quen với anh, anh cầu còn không được. Anh thừa nhận rằng anh rất thích người con gái đang độ hai mươi như em, em rất có sức cuốn hút.

Nhưng mà số mạng của em là Ạphodite, em không phải là Christine, em chỉ đơn giản là đem tình cảm của mình gửi nhầm cho anh, ngốc nghếch muốn có cái không tồn tại, nếu anh bất chấp tất cả có quan hệ gì với em, là anh đang lợi dụng cảm tình của em đối với người khác để chiếm giữ lấy em đấy.

Em là người bạn mà anh có thể tin tưởng. Anh không muốn đối xử tàn nhẫn với em, không muốn để em sống trong những lời nói dối của anh nên anh không thể đáp ứng ý tưởng hoang đường của em. Em hiểu chứ?

Trong mắt Christine long lanh nước mắt, khuôn mặt giống như hoa bách hợp nở rộ trong sương sớm. Cô tự cười khẽ một tiếng:

- Anh và ông ta thật giống nhau… thật không hổ danh là người mà ông ta đã chọn. Coi như tôi ngốc nghếch, anh không thể làm người xấu một lần nữa sao? Cần gì phải tàn nhẫn như vậy để khiến tôi tỉnh lại chứ?

Dương Thần lắc đầu:

- Bởi vì anh không muốn mất đi một người bạn như em. Nếu một ngày em và anh nảy sinh mối quan hệ thì giữa chúng ta sẽ biến thành cái dạng gì đây chứ.

Christine quay đầu đi chỗ khác, hít một hơi thật sâu:

- Tuy Ares, Apolo, Diana và Neptune, tất cả đều gọi anh là Hades nhưng em biết, thân thể của anh, linh hồn của anh, tất cả chỉ là Dương Thần, từ trước không có gì thay đổi… Anh vẫn là anh, anh không phải là Hades trong lòng em…

Nhưng làm sao em có thể chấp nhận được rằng Hades đã không còn nữa … Anh ấy sao có thể như vậy được, nói đi là đi, không hề lưu luyến…

Dương Thần thở dài:

- Cũng không thể nói hoàn toàn như vậy được, trước khi đi, anh ta đã nhắc anh hãy để ý tới em. Điều đó chứng tỏ, trong lòng anh ta, em có một vị trí không đơn giản chút nào…

- Vậy thì tại sao anh ấy không tự mình sống mà chăm sóc cho tôi chứ?

Christine đột nhiên quay đầu lại hét lớn.

- Anh ta rõ ràng là một kẻ ích kỷ và nhát gan.

Dương Thần giật mình, nói không ra lời.

Christine dường như ý thức được mình nói cái gì đó bị hớ, sờ sờ cái trán, lau nước mắt, cười một cách miễn cưỡng:

- Xin lỗi, điều này với anh thực sự là không có liên quan gì cả, em không nên trút giận lên người anh… Em chỉ cảm thấy con người đó tự cho mình là đúng. Trừ phi là Hồng Mông muốn khơi mào chiến tranh một lần nữa, nói cách khác thì em cũng đâu cần được ai chăm sóc…

- Có lẽ… thực ra cũng chẳng có việc gì. Dù sao đối với anh thì việc trút giận của những người phụ nữ cũng nhiều lắm rồi.

Dương Thần tự giễu nói.

Christine bật cười:

- Nhưng nói thật là, trước đấy em cũng lo lắm, được biết anh không làm mất đi đức tính tốt của mình thật là tốt. Như vậy em không cần phải lo lắng nhiều nữa.

Dương Thần kinh ngạc, thật không ngờ người phụ nữ khẩu khí điên điên khùng khùng này lại đứng yên lặng sau lưng mình lo lắng, không khỏi thấy ấm áp, vui vẻ trong lòng.

Christine bỗng cười, khẽ ngẩng mặt lên nhìn:

- Dương Thần, nói thật anh cũng động lòng trước em đúng không?

Dương Thần mân mê cái muxi, cúi đầu thừa nhận, không có mắt mới không động lòng.

Christine cười khanh khách, vui vẻ nói:

- Thực ra, nếu anh muốn, anh có thể thử khiến em yêu anh. Nếu vậy thì… sẽ không phải là lợi dụng người khác mà chiếm hữu em phải không?

Nghe thấy những lời nói đầy khiêu khích của người phụ nữ đẹp như thiên thần vậy, trái tim Dương Thần như đập nhanh hơn, vội ngẩng đầu nhìn lên không trung, nói:

- Có vẻ trời sắp mưa rồi, lên lầu ngủ thôi…

Đang định xoay người lại thì lại bị Christine giữ chặt lấy, cười mỉm, hỏi:

- Đừng vội chạy như vậy, em hỏi anh, mai ngày kia anh mới được nghỉ ngơi, đưa em đi ra ngoài chơi thì thế nào? Dù sao cũng phải thể hiện vai trò chủ nhà chứ.

Dương Thần bị hỏi như vậy chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi:

- Hôm nay là ngày bao nhiêu?

Christine sửng sốt:

- Anh bị di chứng do sét đánh à? Đã quá nửa đêm rồi nên hôm nay là ngày mồng 6 rồi.

Dương Thần dùng sức vỗ vào trán, tự trách móc nói:

- Thật đáng chết, thiếu chút nữa là chậm trễ chuyện này, anh phải đi mua vé máy bay ngay để ngày mai về nước nữa.