Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 679: Thầy giáo đại học




Dương Thần nhíu mày, sao tự nhiên lại vui vẻ thế, chẳng lẽ là điện thoại của Tuệ Lâm? Không trùng hợp thế chứ?

Chỉ nghe thấy Lâm Nhược Khê giọng dịu dàng hỏi người trong điện thoại:

- Chris, anh đến Trung Hải rồi à?

Chris? Dương Thần sửng sốt, không phải Tuệ Lâm? Là người nước ngoài sao? Là đàn ông?

Là người đàn ông như thế nào lại khiến Lâm Nhược Khê tiếp điện thoại vui sướng như vậy?

- Ồ… anh vẫn như trước, thích ăn ngon, cùng lắm nếu tới Nhật Bản rồi, ngày mai chắc có thể đến Trung Hải, em đi sân bay đón anh, lúc nào anh đến?

Lâm Nhược Khê mong chờ hỏi.

Tròng mắt Dương Thần suýt rớt xuống, đối với người chồng này thì không thèm phản ứng, đối với người đàn ông ngoại quốc kia lại quan tâm thế sao?

- Sớm vậy sao?

Lâm Nhược Khê tiếp tục nói chuyện:

- Ừm, cũng tốt, em lái xe đến đón anh, sáng mai gặp.

Lâm Nhược Khê nói xong, tắt điện thoại, lộ ra vẻ hơi hoài niệm, tựa hồ hồi ức lại chuyện cũ gì, sau đó mới cất điện thoại, tiếp tục tước quả đậu.

- À… Nhược Khê, là ai vậy, người cần em sáng sớm đến đón?

Dương Thần không nhịn được hỏi.

Lâm Nhược Khê không trả lời, tiếp tục làm việc.

Dương Thần trong lòng khó chịu, giống như có đá đè nặng, nhưng cũng không dám hỏi thêm, sợ làm Nhược Khê giận.

Lại nhìn sang Quách Tuyết Hoa và vú Vương, hiển nhiên cả hai đều không rõ ràng, không biết là ai.

Quay lại phòng khách, Dương Thần đi qua đi lại, nghĩ mãi, lông mày đã nheo lại, vẫn nghĩ mãi không ra…

Kỳ thực, trước đây rất lâu hắn đã từng nghĩ, dựa vào tư sắc, thân phận của Nhược Khê, chắc chắn số người theo đuổi phải nhiều như cá dưới sông, giống như Hứa Trí Hoành, Tăng Tâm Lâm lúc trước, giờ còn có Ninh Quốc Đống…

Nhưng bên cạnh Lâm Nhược Khê, thật sự không có người đàn ông nào đến gần được, tuy rằng có thể hiểu được cô không hề thích bọn họ, nhưng làm sao có thể đảm bảo cô không hề có bất cứ quan hệ mật thiết với người khác giới nào? Dù sao Lâm Nhược Khê cũng có đi học hết cấp 3, hết đại học, cũng từng trải nhiều năm ngoài xã hội, số người quen biết chắc chắn không nhỏ.

Hơn nữa, hiện tại, Lâm Nhược Khê vẫn bất mãn với bản thân, khó có thể nghĩ đến việc tiếp xúc với người khác giới, bất kể là muốn làm mình tức chết hay là hoàn toàn thất vọng với chính mình, đây đều là vấn đề nghiêm túc.

Dương Thần cũng không cho rằng lúc này nên giả rộng lượng, đến lúc gia đình hạnh phúc, thế nào cũng phải hết sức ngăn cản bất kể nhân tố nguy hiểm nào.

Cái tên Krish kia rốt cuộc là ai, Dương Thần nghĩ đến đau đầu, cuối cùng, cắn răng quyết định, nếu Lâm Nhược Khê sáng mai muốn ra sân bay đón tên kia, mình cũng sẽ đi theo xem xem.

Trinh Tú vừa tan học về nhà, mới vào cửa đã thấy Dương Thần nghiến răng nghiến lợi, có chút lo lắng hỏi thăm:

- Dương đại ca, anh không có việc gì chứ?

Dương Thần lúc này mới phát hiện tâm tình mình hơi kích động, hơi nóng nảy rồi, nếu không phải là rất đuối lý, hận không thể nắm cổ áo Lâm Nhược Khê để hỏi rõ, đến giờ cũng chỉ đành im lặng đối phó.

Dương Thần khoát tay áo, nói:

- Không có vấn đề gì, anh mải nghĩ việc quá thôi.

Trinh Tú nửa tin nửa ngờ “ồ” một tiếng, bỗng nhớ tới cái gì, hài lòng nói:

- Được rồi, hôm nay trong trường có bạn cầm điện thoại bật bài hát của chị Tuệ Lâm, thực sự rất hay, làm chúng em đều quên cả học, chị Tuệ Lâm lúc nào thì về Trung Hải bắt đầu Liveshow ạ?

Dương Thần gõ gõ đầu cô bé, cười nói:

- Việc Liveshow anh đã liên hệ rồi, em cứ yên tâm học hành, chờ thi xong, anh sẽ cho em làm trợ lý cho Tuệ Lâm.

- Em không cần.

Trinh Tú lắc đầu quầy quậy:

- Em chỉ muốn có một ghế VIP, hì hì…

Nói chuyện phiếm với Trinh Tú một lát, cuối cùng cũng vui vẻ hơn. Lúc ăn tối, Lâm Nhược Khê vẫn lạnh lùng, Quách Tuyết Hoa và vú Vương cũng không hỏi nhiều chuyện hai vợ chồng, làm như không có chuyện gì cả.

Lâm Nhược Khê ăn xong, giúp vú Vương rửa bát, mấy ngày nay theo vú Vương rèn luyện, bản lĩnh làm việc nhà của Lâm Nhược Khê đã tăng rất nhiều, khiến vú Vương vui vẻ ra mặt, Quách Tuyết Hoa cũng rất vừa lòng.

Thu dọn xong, Lâm Nhược Khê lên lầu trở về thư phòng, vẫn không nói không rằng.

Dương Thần buồn khổ không biết nói gì, nhìn Quách Tuyết Hoa và vú Vương đang xem phim Hàn Quốc, cũng không muốn phá rối, tự mình lên lầu tắm nước lạnh, đi ngủ sớm.

Vì trong đầu vẫn còn nhớ những lời Nhược Khê nói trong điện thoại và tên Chris thần bí kia, Dương Thần cả đêm khó chợp mắt.

Đợi đến lúc gần sáng, cả đêm nằm suy nghĩ, Dương Thần biết Nhược Khê sẽ đi sân bay đón người, vì vậy đôi tai nhạy bén nghe ngóng động tĩnh trên lầu.

Đến giờ ăn sáng, nghe thấy tiếng Lâm Nhược Khê xuống lầu, Dương Thần không vội vã xuống, mà đợi cô lái xe ra khỏi cửa, Dương Thần mới yên lặng lắc mình một cái, từ trên sân thượng nhảy xuống, chạy đến nhà xe, theo đuôi Nhược Khê ra sân bay.

Nếu nói về kỹ thuật lái xe bám đuôi, Dương Thần căn bản không cần luyện tập nhiều, hoàn toàn có thể bám sát chiếc Bentley của Nhược Khê, không để cô nhìn thấy mình từ kính chiếu hậu.

Dương Thần trong lòng thấp thỏm bất an, suy nghĩ mãi, nếu thật sự là người đàn ông gần gũi với Lâm Nhược Khê, mình nên xử trí thế nào? Cũng không thể trực tiếp làm thịt gã, đúng là càng nghĩ càng đau đầu.

Mở cửa sổ xe, để không khí lạnh sáng sớm ùa vào, Dương Thần hít một hơi sâu, cố gắng áp chế tâm tình đang xao động.

Sau nửa tiếng đồng hồ, xe tiến vào đoạn đường vào sân bay.

Bởi vì còn sớm, xe cộ không đông, Lâm Nhược Khê dừng xe ở ven đường cửa vào cổng quốc tế đến.

Từ chiếc Bentley đỏ đi xuống là Lâm Nhược Khê mặc bộ váy áo có cổ màu xám, bên ngoài là áo vest xanh lam có vẻ rất có tinh thần, rất có phong cách Hàn Quốc, lại thêm vào dung nhan xinh đẹp khiến vô số ánh mắt ở sân bay đều quét qua cô.

Lâm Nhược Khê cũng đã quen bị chú ý vậy, bình tĩnh nhìn đồng hồ trên cổ tay, kiên trì đợi người từ cổng đi ra.

Dương Thần đỗ xe cách đó khoảng 100 mét, quan sát từ xa, nếu lúc đó Lâm Nhược Khê và Chris không có hành động thân mật nào, hắn sẽ lặng lẽ rời khỏi, không cho Lâm Nhược Khê biết.

Không quá vài phút sau, cửa tự động ở cổng ra mở ra, một nhóm hành khách đi ra.

Lúc một người kéo va li đen, mặc áo sơ mi kẻ ô, thân hình cao lớn, tóc hơi xoăn, thoạt nhìn tầm gần 40 tuổi, tướng mạo là một người đàn ông trưởng thành đi tới, Lâm Nhược Khê mỉm cười, chủ động đi tới.

Dương Thần ngồi trong xe khá căng thẳng, đó là Chris? Nhìn không giống người ngoại quốc mà giống người Hoa Hạ hơn, chỉ là có vẻ hơi lớn tuổi.

Nhưng cảnh tiếp sau đó làm Dương Thần nhất thời không nhịn được nữa.

Chỉ thấy Chris kia buông va li ra, tiến đến ôm lấy Lâm Nhược Khê đang tươi cười, lại còn nhẹ nhàng vuốt vuốt sau lưng cô…

Dương Thần cảm giác máu trào lên não, hàm răng dường như nghiến lại, không nói không rằng khởi động xe, hung hăng đạp chân ga…

“Brừm…”

Động cơ xe điên cuồng rít gào, chiếc M3 vọt lên tựa như hỏa tiễn.

Những người qua đường và nhân viên ở sân bay đều vô cùng kinh hãi, thậm chí cho rằng có khủng bố!

Chỉ thấy một chiếc xe trắng như một tia chớp hướng thẳng về phía cửa ra.

Khoảng cách chỉ hơn một trăm mét, trong một vài giây đã đến nơi, Dương Thần lại còn dùng hết sức đạp ga, thiếu chút nữa là bay lên.

Lâm Nhược Khê và Chris cũng bị dọa hết hồn, Chris buông Lâm Nhược Khê ra, hoảng hốt trừng mắt lên.

Lâm Nhược Khê nhận ra Dương Thần, trong mắt tràn ngập kinh hoàng, nghi hoặc.

Dương Thần từ trong xe bước tới, đóng cửa xe “rầm” một cái, hắng giọng bước đến trước mặt hai người, lạnh lùng nhìn Lâm Nhược Khê, rồi lườm Chris gay gắt!

Chris nuốt nước bọt, miễn cưỡng cười, dùng tiếng Anh hỏi:

- Xin hỏi… vị tiên sinh này tìm tôi có việc gì?

Dương Thần cười nhạt, không có chút cảm xúc, cũng dùng giọng Mỹ hỏi:

- Anh là Chris?

Chris cứng ngắc gật đầu, người đàn ông trước mắt rõ ràng còn rất trẻ, nhưng lại có khí thế khiến người ta sợ hãi không dám cất tiếng.

- Ôm vợ người khác, cảm giác thích lắm hả?

Dương Thần hỏi, tràn đầy chế giễu.

Chris sửng sốt:

- Vợ?

Lại nhìn về phía Lâm Nhược Khê, giật mình nói:

- Nhược Khê, em kết hôn rồi? Sao không nói? Người này là chồng em sao?

Lâm Nhược Khê mặt cười trắng bệch, đôi mắt lóe sáng, nhìn thẳng Dương Thần không nói lời nào.

Dương Thần lạnh lùng nhìn cô, cười lạnh nói:

- Thế nào, không nói với anh ta là em kết hôn rồi sao, xem ra em có chuẩn bị từ sớm? A… Tuy anh biết rất nhiều việc anh phải xin lỗi em, nhưng em thật làm anh ngưỡng mộ đó, Lâm Nhược Khê, nếu em muốn tìm một người già vậy làm anh ghen, anh thấy cũng không cần thiết, em cũng không cần phải lén lút, cứ quang minh chính đại, giống như anh vậy.

Quanh đó không ít người tò mò, muốn biết có chuyện gì xảy ra.

Một gã mặc cảnh phục rẽ đám người đi tới cạnh Dương Thần, cầm một hóa đơn phạt, nghiêm nghị nói:

- Tiên sinh, anh lúc nãy lái xe như vậy là vi phạm nghiêm trọng luật trị an, ở sân bay không được lái xe nguy hiểm vậy, lần sau anh chú ý chút, phạt tiền 400…

Nhìn gã cảnh sát ghi lại biển số, chuẩn bị viết hóa đơn phạt, Dương Thần cười nhạo nói:

- Đồng chí cảnh sát, anh hình như không rõ tình hình, tôi đang xử lý vấn đề vợ tôi với người đàn ông khác, nếu anh có chút lương tâm, đừng quấy rầy tôi nữa.

Cảnh sát giao thông mặt khổ sở nói:

- Cái này… tiên sinh, tôi biết anh đang không vui, nhưng tôi là người làm công, hóa đơn phạt là bắt buộc…

- Phạt cái đầu anh ấy!

Dương Thần lửa giận bốc lên, một tay giật hóa đơn phạt ném qua một bên.

Lâm Nhược Khê toàn thân lạnh ớn, như chịu phải cái kích thích gì rất lớn, gần như không chịu được nữa.

Chris rốt cuộc thấy rõ tình huống này, vội hỏi:

- Vị này… chồng của Nhược Khê, tôi nghĩ chúng ta có hiểu lầm rồi…

- Hiểu lầm?

Dương Thần cười khẩy:

- Tôi không thấy vậy, người phụ nữ này có thể ôm một người bạn bình thường ư, Lâm Nhược Khê…

Hai mắt Lâm Nhược Khê rốt cuộc cũng rớt nước mắt, hai tay nắm chặt lại, như là muốn cắm móng tay vào da thịt…

Dương Thần cảm thấy chính mình sắp phát điên, cố nén nỗi đau như dao cắt trong lòng nói:

- Em không nói chuyện với anh, được thôi, em giận anh, anh hiểu, em muốn đánh chửi anh, anh đều chịu được… nhưng em không chịu nghe anh giải thích gì hết, đã đến sân bay đón gã Chris chết tiệt này… Lâm Nhược Khê, anh thật không ngờ…

“Chát!”

Lâm Nhược Khê đột nhiên giơ tay, tát một phát lên mặt Dương Thần.

Tiếng tát vang lên khiến cho mọi người xung quanh kinh hãi.

Dương Thần không hề né tránh, cũng không muốn tránh, sờ sờ lên chỗ bị đánh, hừ nhẹ một tiếng:

- Thế nào? Dám làm không dám bị người khác nói sao?

- Tiên sinh anh hiểu lầm thật rồi!

Chris lo lắng hét lớn:

- Tôi là thầy giáo đại học của Nhược Khê, không phải… không phải loại người anh nghĩ đâu.

Lộp bộp… Dương Thần cảm giác như đáy lòng mình có vật gì đó rớt xuống…

Hắn gần như hóa đá, một lúc sau, Dương Thần mới hồi phục tinh thần, cứng ngắc quay đầu nhìn Chris, khan giọng hỏi:

- Anh… vừa… nói… cái gì?

Chris cười khổ nói:

- Vị tiên sinh này, anh thực sự là hiểu lầm rồi, tôi là Chris Andrew Auerbach, là thầy giáo đại học của Nhược Khê, cũng là thầy hướng dẫn của cô ấy lúc làm nghiên cứu sinh, chủ yếu nghiên cứu về quản lý tài nguyên nhân lực. Tuy tôi có nửa huyết thống Hoa Hạ, nhưng tôi là người Mỹ, hơn nữa tôi cũng kết hôn rồi, vợ tôi Jennifer mấy hôm nữa sẽ sang đây gặp tôi.

Hai năm trước tôi quay về Mỹ dạy học, gần đây mới nhận được lời mời của Nhược Khê, để tôi đến công ty Ngọc Lôi làm một quản lý, vì cô ấy là học trò mà tôi đắc ý nhất, tuy rằng bỏ học giữa chừng, không tốt nghiệp, nhưng chúng tôi vẫn giữ quan hệ tốt, vẫn giữ liên lạc, hơn nữa tôi cũng rất coi trọng tương lại của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, nên mới đặc biệt đến đây.

Thật không ngờ, cái ôm xã giao của tôi lại làm chồng của Nhược Khê, vị tiên sinh này hiểu lầm… Tôi… ôi, thượng đế phù hộ, tôi thật không biết Nhược Khê đã kết hôn, tiên sinh, anh thật sự đã hiểu lầm Nhược Khê rồi…

Dương Thần không biết phải dùng từ gì để hình dung tâm tình lúc này, bởi vì nếu nói là đột nhiên vui sướng, thà nói là đột nhiên gặp nạn…

Tất cả đều được làm rõ…

Bởi vì là ân sư đến Hoa Hạ giúp cô quản lý công ty, nên Lâm Nhược Khê mới hài lòng đến vậy…

Bời vì giáo sư ở Mỹ không câu nện tiểu tiết, trực tiếp gọi tên, lại còn gọi thẳng là Chris…

Bởi vì là người Mỹ, thầy trò lâu không gặp, mới theo lễ tiết phương Tây mà ôm chào hỏi…

Dương Thần có chút không dám đối mặt với Lâm Nhược Khê lúc này, bởi vì trong đôi mắt ngọc bi thương kia, hình ảnh của chính mình có vẻ rất u ám…

Đám người xung quanh chỉ trỏ, nhiều người không biết cụ thể có gì xảy ra, cũng có thể đoán là Dương Thần hiểu nhầm Lâm Nhược Khê.

Dương Thần biết, không chỉ hắn làm mất mặt chính mình, mà còn làm xấu mặt Nhược Khê trước mặt mọi người.

Chính mình rốt cuộc đã làm gì? Sao lại hoài nghi Lâm Nhược Khê, còn lén lái xe theo dõi vợ mình, còn… còn trước mặt mọi người chế nhạo cô ấy…

Nếu có thể, Dương Thần muốn tự đập vào đầu mình… thế nhưng mọi việc đã xảy ra.

Đầu óc Dương Thần có thể lĩnh ngộ cảnh giới tột cùng của võ đạo, hiểu được những điều người khác mấy đời cũng không lĩnh ngộ được, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm hắn bế tắc…

- Nhược Khê… anh…

Dương Thần đầu óc mơ hồ, không nghĩ ra câu gì an ủi, cau mày, sắp phát cuồng.

Lâm Nhược Khê nhắm chặt mắt, đưa tay lau nước mắt, trong thể xác xinh đẹp, linh hồn cô dường như không còn ánh sáng.

Một lúc lâu, Lâm Nhược Khê mới cố gắng hết sức bình tĩnh nói với Chris bên cạnh:

- Chris, xin lỗi, anh vừa đến đã gặp chuyện này, em đưa anh về công ty giới thiệu với một số người lãnh đạo.

Chris gật đầu, do dự nhìn Dương Thần một lúc, cũng không có gì để nói, chỉ có thể thở dài, theo Lâm Nhược Khê lên xe.

Chỉ còn lại Dương Thần một mình đứng đó, tựa như một gã gà trống thất bại, trên mặt trắng bệch.

Gã cảnh sát lúc nãy bị ném tập hóa đơn phạt xuống đất tức giận bước lên, cố sức viết xong đơn phạt, ấn vào tay Dương Thần.

- Tiên sinh, hóa đơn phạt của anh, lần sau chú ý luật nhé.

Dường như nói xong chưa hết giận, gã cảnh sát chỉ vào mặt Dương Thần giáo huấn:

- Là đàn ông mà làm như anh, coi như thất bại!

Dương Thần giống khúc gỗ, ngoảnh mặt làm ngơ, trong tay nắm hóa đơn phạt, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, như người mất hồn.