Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 657: Chăm chỉ canh tác




Yến Tam Nương cười dài nói:

- Ta thân là người của Dương gia, lần này đến có chút đột ngột, mong rằng Thái gia chủ chớ trách cứ. Kỳ thật là lão gia nhà chúng ta có vài lời, muốn sớm nói với thiếu gia Dương Thần, nhưng lại vẫn không tìm được thời cơ, lần này vợ chồng Quách Á Lệ tiểu thư đến, không tránh được hiểu lầm, ta đây cũng nhân tiện làm người giảng hòa, làm rõ quan hệ, tránh một số phiền toái.

Trên mặt Thái Vân Thành nở một nụ cười đã hiểu, nhưng trong lòng thì lại hoảng sợ.

Bên cạnh Dương Công Minh, không ngờ còn ẩn núp cao thủ chưa xuất hiện, hơn nữa Dương gia hiển nhiên đối với tất cả những chuyện xảy ra ở Thái gia, hoặc là tình hình xảy ra bên cạnh Dương Thần đều nắm rõ.

Tuy rằng biết bốn đại gia tộc bản lĩnh tuyệt đối sẽ không chỉ biểu hiện ra bên ngoài như vậy, nhưng đến Dương Công Minh luôn khiêm tốn, không ngờ còn nắm giữ mạng lưới tình báo khủng bố như thế, khiến một tướng quân Viêm Hoàng Thiết Lữ như ông cảm thấy có chút chua xót.

Xét đến cùng, đến Cục an ninh cũng chỉ có một nửa thuộc về Lý gia mà thôi, một gia tộc vốn ngang tầm sức mạnh với Lý gia là Dương gia chắc chắn không thể nào lại suy yếu đi, chắc chắn rằng suy nghĩ của ta trước đây là xa vời rồi.

Lúc trước mình nghĩ, Quách Á Lệ xuất thân Quách gia, mẹ của Dương Thần Quách Tuyết Hoa và cô ta hẳn là quan hệ chị em, dựa vào mối quan hệ này, có thể làm cho bọn họ nhận ra được thân phận thật sự của Dương Thần, cũng không nghĩ, Dương gia trực tiếp phái một cao thủ quỷ thần không hay đến.

Thái Vân Thành rất nhanh hiểu, nói:

- Nếu là lão Dương muốn nói vài câu với Dương Thần, đương nhiên không có gì không được, lão nhân gia có thể đến, chính là vinh hạnh của Thái gia chúng tôi, xin mời tự nhiên, tôi đi bảo người mang trà cho hai người, tôi xin đi trước.

- Không cần phiền toái.

Yến Tam Nương ngăn Thái Vân Thành muốn đi kia lại, quay đầu nhìn Dương Thần, tủm tỉm cười nói:

- Thần thiếu gia, kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau phải thay đổi cách nhìn, ngày đó chỉ là chút nhỏ nhặt không đáng nhắc đến, nhưng không ngờ, Thần thiếu gia thật có thể vượt qua bước đó.

- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta ra ngoài nói.

- Như vậy đi.

Yến Tam Nương vừa dứt lời, người đã biến mất khỏi phòng khách.

Thái Vân Thành rõ ràng giống như gặp quỷ, đờ đẫn không nói ra lời, đang muốn hỏi Dương Thần bà đi đâu, lại ngạc nhiên phát hiện, Dương Thần cũng không thấy.

Nằm ở trung tâm thành Yến Kinh có một ngôi đình bên một ngọn núi nhỏ cách đó khoảng mười mấy km, nơi đây vắng lặng không một bóng người.

Nhưng trong nháy mắt, một già một trẻ, đột ngột hiện ra ở giữa đình, rõ ràng là hai người Dương Thần và Yến Tam Nương biến mất từ Thái gia.

Trong đôi mắt của Yến Tam Nương, lộ ra một chút khen thưởng và vui mừng.

- Theo ta được biết, nhân tài từ xưa đến nay, đột phá cảnh giới Tiên Thiên Đại viên mãn, cũng có rất ít người có thể ở tuổi của thiếu gia bây giờ tu luyện được đến cảnh giới như thiếu gia, ngộ tính, quả thật đến ta cũng rất hâm mộ.

Dương Thần gãi gãi gáy, cười nói:

- Tôi cũng không biết mình đến cảnh giới nào, nói chung, rất nhiều thứ, vốn dĩ căn bản không biết, nhưng tự nhiên như vậy, vừa rồi thấy bà làm thế nào đến được Thái gia, tôi vừa nhìn đã hiểu rất nhiều, sau đó tự nhiên như vậy cũng có thể làm như thế, quả nhiên giống như bà Yến đã nói, những thứ này, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được, nói cũng nói không rõ.

Yến Tam Nương vuốt cằm, nói:

- Đúng vậy, cho nên, thành tích của Thần thiếu gia mới đặc biệt, chỉ cần tôi nhắc nhở một chút, Thần thiếu gia có thể đột phá, nhân tố lớn nhất vẫn là khả năng lĩnh ngộ thiên bẩm vốn có của mình.

Dương Thần tò mò hỏi:

- Bây giờ, Yến bà bà có thể nhìn thấu tu vi của tôi?

Yến Tam Nương lắc đầu, cười nói:

- Tới cảnh giới này rồi, tất cả mọi người đã vào cũng một cảnh giới, không nói tôi, tất cả người của Hồng Mông, đều đã không thể nhìn thấu tu vi của Thần thiếu gia, giữa mọi người với nhau, đều đã là cùng một loại thực lực, ai cũng không làm gì được ai, nếu như ai muốn nhìn thấu cảnh giới lẫn nhau, chỉ có thể đột phá đến ranh giới trong truyền thuyết đó.

Dương Thần như thoáng chút suy nghĩ gật gật đầu, lập tức hỏi:

- Tôi vẫn không biết, hiện tại cảnh giới này của tôi, gọi là gì, còn có trong truyền thuyết, lại là cảnh giới gì.

Yến Tam Nương nhìn xa phía chân trời một lát, nói:

- Trên thực tế, chúng ta và người trong Hồng Mông, cảnh giới này, chính là cảnh giới cực hạn cho những người bình thường, ở cảnh giới này, có thể nói là “Khiêu xuất tam giới ngoại, bất tại ngũ hành trung” (Vượt ra khỏi tam giới, không nằm trong ngũ hành).

- Thần thiếu gia hẳn là cũng đã từng lĩnh hội, đó chính là, thời kì viên mãn Tiên Thiên Đại, chân khí đã có thể phá bỏ sự trói buộc của không gian, không thể bị quy tắc không gian dao động, đó chính là bởi vì, chân khí ở thời kỳ Tiên Thiên Đại viên mãn, đã có một chút đặc tính đột phá.

- Loại đặc tính này, đã vượt qua quy luật của không gian, chính là tầng cao, một loại lực lượng tiếp cận căn nguyên của vũ trụ.

- Mà làm tu sĩ của Hoa Hạ chúng ta, đột phá Tiên Thiên Đại viên mãn, thì đã không hề thuộc loại mọi người thường nói, phạm vi của người phàm.

- Giai đoạn này, tên gọi cũng không chuẩn mực, bởi vì mỗi người lĩnh hội cũng không giống nhau, cho nên, có người sẽ cho rằng, đây vẫn là “ kỳ phá kén” để “ phá kén hóa thành bướm”, có người lại cho rằng, đây là ba hồn bảy vía của mình không ngừng lớn mạnh, là quá trình phá vỡ đi vào tầng cao.

- Nói ngắn lại, đây đều chỉ là phương thức lí giải, mà các loại tên gọi truyền lại, từ xưa đến nay trong truyền thuyết không có kết luận, đột phá được cảnh giới này, đó chính là chân chính phi bay lên là tiên nhân của Cửu Trọng Thiên, mà những tiền bối này, đều đã từ trái đất biến mất.

Dương Thần ngẩn người,.

- Biến mất? Đi đâu vậy?

- Cái này không phải cái ta có thể biết.

Yến Tam Nương thở dài nói:

- Ta dừng lại ở cảnh giới này, cũng đến mấy chục năm rồi, đến cuối cùng không thể sờ đến được cánh cửa như trong truyền thuyết đã nói, cũng khó trách, nghe nói sau thời kỳ Thái Cổ, những cao nhân đạt tới cảnh giới đó, rất ít ỏi, gần mấy trăm năm trở lại đây, không có ai có tư chất như ta, cũng không tính là tốt đẹp, nghĩ đến cả đời này, cũng là vô vọng.

Dương Thần im lặng suy nghĩ một lát, mới nói:

- Yến bà bà, bà vừa rồi nói, người trong Hồng Mông, cũng đều là cảnh giới này, đó có phải là giống như giữa chủ thần, mọi người đều là sử dụng quy tắc không gian, mà khiến ai cũng không làm gì để biết được tình hình của ai?

Yến Tam Nương lắc đầu, nói:

- Không hoàn toàn tất cả đều là giữa chủ thần với nhau ở phương Tây, sở dĩ ai cũng không thể thật sự giết chết ai, bởi vì có thể mượn không gian song song tiến hành tái sinh, mà người trong Hồng Mông, hoặc là nói tất cả nhân sĩ chúng ta ở cảnh giới này, mặc dù dưới tình huống một chọi một, khó có thể thật sự phân thắng bại, nhưng nếu như cùng tấn công một người, vậy đương nhiên có thể khiến người đó hóa thành tro bụi, dù sao chúng ta có thể không có năng lực ‘Luân hồi’ kia của chủ thần.

- Tuy nhiên, Thần thiếu gia trái lại là trường hợp đặc biệt, vừa tập được bản lĩnh của chủ thần, cũng đạt tới cảnh giới này, nghĩ đến, Thần thiếu gia bây giờ, so với đa số những người trong Hồng Mông, đều phải mạnh hơn một bậc.

Dương Thần nghe đến đó, có chút vừa lòng cười cười.

- Yến bà bà, tôi còn có một chuyện muốn thỉnh giáo bà một chút.

Yến Tam Nương hơi bất đắc dĩ cười nói:

- Thần thiếu gia, nếu là hỏi về việc tu luyện, vẫn là thôi đi, Tam Nương thật sự là không có cái gì có thể giảng cho Thần thiếu gia, bởi vì cảnh giới của Thần thiếu gia, chính là cảnh giới của Tam Nương, Tam Nương biết, Thần thiếu gia tất cả đều biết.

- Trời ơi, ai cả ngày rỗi việc mà nghĩ đến tu luyện chứ.

Dương Thần nhíu mày, có chút khẩn trương nói:

- Tôi muốn hỏi, về vấn đề sinh con.

Mặc dù Yến Tam Nương đã trải qua đủ mọi chuyện, cũng không khỏi thiếu chút nữa ngã xuống đất —— sinh con?

Dương Thần ngượng ngùng nói:

- Yến bà bà, tôi trước kia, dự định cả đời này đánh lưu manh, nhưng bây giờ, tôi có vợ rồi, còn có không ít người tình, bây giờ lại có một gia đình, cứ cho tôi có thể tiếp nhận, nhưng phụ nữ luôn muốn có con.

Tuy nhiên tôi không rõ lắm, có phải bởi vì tôi trước kia bị thần quang chiếu xạ qua hay không, vì sao trong những người phụ nữ của tôi, đều không có thai chứ? Trước kia có một người phụ nữ, cô ấy có thai, nhưng…Tôi không thể quý trọng, nhưng bây giờ, tôi thật sự rất muốn biết vì sao…Bà có kinh nghiệm về chuyện này không?

Yến Tam Nương có chút dở khóc dở cười, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, có chút bất đắc dĩ nói:

- Thần thiếu gia, cái này kỳ thật... Cũng là vấn đề ta vẫn có lo lắng.

- Hả?

Dương Thần than khóc nói:

- Chẳng lẽ bà nhìn ra trên người tôi có bệnh tật sao?

Yến Tam Nương vội lắc đầu, nói:

- Không phải bệnh tật, mà là quá mạnh rồi…

- Quá mạnh?

Dương Thần nhíu mày.

- Đúng vậy.

Yến Tam Nương thở dài nói:

- Thần thiếu gia, nói thật, cậu hẳn là rất rõ ràng thân thể của chính mình, đã tới cường độ như thế nào, không nói gì Thần thiếu gia cậu, mỗi một tu sĩ đạt đến cảnh giới này, cường độ của cơ thể, đã không phải cái người bình thường có thể tưởng tượng rồi, cho dù Thái Sơn áp đỉnh, trời long đất nở, cũng không chắc có thể khiến chúng ta chịu thương tổn gì.

Như vậy, nếu dựa theo khoa học mà mọi người nói, “ gen” của những người như chúng ta, đã vượt xa người bình thường quá nhiều rồi.

Nếu Thần thiếu gia cùng một người phụ nữ bình thường, cùng sinh con, vậy thì trong cơ thể của đứa bé này, ít nhất có một nửa di truyền của Thần thiếu gia.

Thần thiếu gia có thể tưởng tượng, đứa nhỏ mới ra đời, cường độ của cơ thể, bằng một nửa của cậu sao?

Dương Thần đột nhiên tỉnh ngộ một ít, chần chừ một lát, nói:

- Cho nên nói... Đây cũng là một loại quy luật tự nhiên sao...

- Không sai, có thể lý giải như vậy.

Yến Tam Nương nghiêm mặt nói:

- Cái này có thể quy nạp thành một quy luật thiên đạo, cũng không vượt qua gen hùng mạnh của Thần thiếu gia, tỷ lệ những người phụ nữ bình thường có thể kết hợp thành công, cũng là càng ngày càng ít, bởi vì Thần thiếu gia mặc dù là người, nhưng trên bản chất mà nói, đã vượt qua phạm vi cuủa loài người rồi.

Thử nghĩ, một người đàn ông “ không phải loài người” cùng “ loài người” kết hợp sinh con, đâu phải dễ dàng như vậy có thể làm được? Cho nên, lúc đầu Dương Thần vẫn chưa mạnh như bây giờ, khiến một người phụ nữ mang thai, là có thể hiểu.

Dương Thần thống khổ nắm tóc.

- Sớm biết như vậy thì nghĩ đến chuyện nâng cao cảnh giới muộn một chút, như vậy thế nào là tốt?

Yến Tam Nương cười cười, nói:

- Kỳ thật, cũng không phải hoàn toàn không có hi vọng chỉ cần trong cuộc sống của Thần thiếu gia trong tương lai, cố gắng hết sức nâng cao tố chất của người phụ nữ đó, và… chăm chỉ canh tác, như vậy, cho dù tỉ lệ nhỏ, vẫn là có thể có con cháu, bằng không…cũng không có câu chuyện thần phật trong truyền thuyết và người phàm sinh con cháu kế thừa.

Chăm chỉ canh tác? Dương Thần xấu xa mỉm cười, Yến bà bà cũng là người tuyệt vời, từ này còn có thể cân nhắc nói ra.

Những phiền phức khác, việc này càng phiền phức càng tốt.

Tuy nhiên cũng nhắc nhở Dương Thần một vấn đề, bản thân quả thực càng ngày càng vượt qua phạm vi của loài người, dùng tuổi thọ mà nói, có thể mấy trăm năm cũng không thành vấn đề, quả thực cần nghĩ vài biện pháp, cố gắng hết sức khiến những người bên cạnh cũng kéo dài sinh mạng, hoặc là… khiến bọn họ có thể tu luyện, chỉ là, những việc này phải cẩn thận cân nhắc, không được quá vội vàng.

Yến Tam Nương nhìn trên mặt Dương Thần thường lộ ra nụ cười cổ quái, dường như cũng không có cách, cười khổ lắc đầu, nói:

- Thần thiếu gia, nếu không có câu hỏi khác, ta còn có đồ và lão gia giao cho, phải đưa cho Thần thiếu gia.

Suy nghĩ của Dương Thần quay trở về, nghe nói như thế, do dự nói:

- Cái gì vậy.

- Chính là một cuốn thư pháp.

Yến Tam Nương từ trong cổ tay áo, lấy ra một bức thư pháp dài, đưa tới tay Dương Thần, ấm áp cười nói:

- Thần thiếu gia, xem ra mấy ngày gần đây, hẳn là lĩnh hội được không ít lần, là trưởng tôn của Dương gia những lợi ích có thể mang lại, ta cảm thấy, Thần thiếu gia nếu đã là người phi phàm, cũng không cần quá câu nệ những hình bóng quá khứ, để bản thân và những người xung quanh sống thoải mái, mới là việc chính.

Thấy Dương Thần đứng ở đó, không có ý nói chuyện, Yến Tam Nương cũng không bắt ép, sau khi khom người, lại lần nữa biến mất không thấy đâu.

Dương Thần một mình đứng lặng hồi lâu, hít sâu một hơi, mới chậm rãi mở bức vẽ trên tay ra.

Trên tờ giấy trắng như tuyết có vài nét vẽ bằng bút lông mạnh mẽ, viết hai câu thơ rõ ràng thông tục dễ hiểu:

- Hoa kính bất tằng duyên khách tảo, bồng môn kim thủy vi quân khai.