Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 594: Thuốc bổ




Mặc một chiếc áo cộc tay màu phấn trắng, một chiếc váy viền đen, Lâm Nhược Khê cầm theo cả đống thức ăn về, tràn đầy sức sống bước vào, bộ dạng hết sức hưng phấn, để đồ xuống cho bớt nặng, lại nói thêm về Lâm Nhược Khê của mình, sao dạo này lại ăn mặc trẻ trung như vậy chứ, so với đa số thời gian trước đây làm ở công ty thời trang, bây giờ nghiễm nhiên cô trở nên hấp dẫn hơn rồi.

Mà điều đáng lưu ý chính là, trong tay vú Vương cầm một cái túi rất nhỏ, từ đó có thể thấy, Lâm Nhược Khê cố ý để vú Vương cầm túi đồ đó, nhìn vú Vương mỉm cười hiền lành, thì biết bà vui mừng đến cỡ nào.

Từ lúc mà cựu chủ tịch hội đồng quản trị còn sống, thì vú Vương đã đến nhà này rồi, cứ như vậy cho đến khi Lâm Khôn kết hôn với Tiết Tử Tĩnh, rồi sinh ra Lâm Nhược Khê, rồi cho đến khi Lâm Nhược Khê trưởng thành như ngày hôm nay, vú Vú Vương không con không cái vẫn cần mẫn phục vụ cho cái gia đình này, kỳ thực bà đã sớm coi người mà mình lúc nào cũng gọi là “tiểu thư” như con cái của mình rồi.

Bây giờ, bây giờ nhìn Lâm Nhược Khê trưởng thành, cùng cô đi mua thức ăn, giúp cô cầm túi, trong lòng vú Vương đã mãn nguyện lắm rồi, khó có thể nói nên lời được.

Lâm Nhược Khê nhìn thấy Dương Thần ở nhà, lộ ra một nụ cười rất tự nhiên,

- Ông xã, anh đoán xem hôm nay em mua gì?

Dương Thần không quen với việc Lâm Nhược Khê đối xử ôn hòa với mình, hơn nữa mấy ngày gần đây, người phụ nữ này cứ mở mồm ra là gọi mình là “ông xã” rất tự nhiên, mà mình lại tuyệt đối không dám tùy tiện xưng hô theo kiểu buồn nôn như vậy, cũng không biết có phải là do chột dạ hay không, dường như hai người đã thay đổi vị trí cho nhau.

- Mua được cái gì chứ?

Dương Thần nhìn chằm chằm vào chiếc túi đó, cũng không nhìn ra được là cái gì.

Lâm Nhược Khê đi đến trước mặt Dương Thần, đặt chiếc túi nhựa lớn xuống rồi nói:

- Anh xem, em mua thận, thận của lợn, còn có thận bò tươi ngon nè, em chạy đến mấy hàng mới mua được đấy, em còn mua cả hạt điều, gia vị để nấu cùng đấy.

- Cái đó... Nhược Khê à, em mua nhiều thận như vậy là...

Trán Dương Thần toát mồ hôi lạnh, đây là có ý gì vậy?

- Đương nhiên là để anh bồi bổ cơ thể rồi,

Lâm Nhược Khê đau lòng nói:

- Ngày nào anh cũng ở bên ngoài làm việc mệt mỏi như vậy, ăn không tiêu, cho nên em mua mấy quả thận này bồi bổ cho anh.

Những lời này nói ra, Quách Tuyết Hoa và vú Vương đương nhiên là hiểu bồi bổ cái gì, chẳng phải là hai cái thứ quan trọng nhất của người đàn ông sao.

Chỉ có điều, Lâm Nhược Khê muốn bổ thận cho Dương Thần, chẳng phải rõ ràng nói năng lực của Dương Thần không tốt sao, bởi mọi người trong nhà đều biết hai đứa này ngủ riêng phòng mà.

Lâm Nhược Khê rõ ràng là có ý châm chọc, Dương Thần cả ngày ở bên ngoài chơi bời với người phụ nữ khác, sớm muộn gì chuyện đó cũng không tốt, để hắn không mất sức chiến đấu sớm như vậy, nên ở nhà mới tẩm bổ cho hắn.

Dương Thần xa sẩm mặt mày, không ngờ Lâm Nhược Khê lại làm như thế này, rõ ràng là muốn trả thù mình, làm cho mình khó chịu, hơn nữa lại còn ra vẻ “dịu dàng săn sóc”, khiến mình không thể ngẩng đầu lên được.

- Ông xã, sao sắc mặt anh lại không tốt lắm vậy, cơ thể có chỗ nào khó chịu sao?

Ánh mắt Lâm Nhược Khê mang theo cái nhìn châm chọc.

Dương Thần hít một hơi thật sâu, nghiệp chướng mình tự tạo, quả đắng cũng phải do mình tự chịu, ai bảo mình không phải với người ta cơ chứ.

Nhưng, thận của mình, thực sự không cần bồi bổ a.

Dương Thần cười miễn cưỡng nói:

- Không sao, anh là quá cảm động mà thôi, nhưng Nhược Khê à...nhiều thận như vậy, không phải em sẽ làm tất đấy chứ.

- Đương nhiên là phải làm tất rồi, anh ăn nhiều như vậy, em sẽ luộc tái, xào chín, còn vú Vương sẽ giúp em kho thận bò, như vậy anh có thể ăn được nhiều kiểu hơn đấy,

Lâm Nhược Khê vui mừng nói, còn không quên bổ sung thêm một câu:

- Đây đều là dành cho đàn ông bồi bổ cơ thể, mọi người sẽ không ăn đâu, anh đừng có lãng phí lòng tốt của em đấy nhá.

Dương Thần còn muốn nói điều gì đó, nhưng Lâm Nhược Khê đã chạy tới bên cạnh Quách Tuyết Hoa, hí hửng lấy ra một ít rau tươi và hải sản, nói muốn làm hải sản cho mẹ chồng ăn, đùa cho Quách Tuyết Hoa vui cười không ngớt.

Dương Thần thở dài trong lòng, bữa cơm này, mình sao nuốt nổi đây.

Cho đến tận khi Lâm Nhược Khê và vú Vương đi vào trong bếp, Dương Thần mới nói với Quách Tuyết Hoa:

- Mẹ, sao mẹ lại không ngăn lại, Nhược Khê đang chọc tức con trai mẹ mà.

Quách Tuyết Hoa trợn mắt nói:

- Mẹ cũng biết là Nhược Khê nhằm vào con, nhưng con nghĩ kỹ mà xem, chuyện này cũng không có gì là không tốt cả, tên tiểu tử con cả ngày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng đến bây giờ cũng vẫn chưa cho mẹ đứa cháu nào, mẹ cũng lo, nên con cũng nên ăn nhiều nhiều vào.

- Hơn nữa con xem, bây giờ Nhược Khê hiền lành biết bao nhiêu, giúp vú Vương con làm việc nhà, còn nấu nướng, giặt quần áo giúp con, đại lão gia như con việc gì cũng không phải làm, lẽ nào làm cơm cho con ăn mà con còn oán thán gì sao?

Dương Thần khóc không ra nước mắt, đúng là không có gì để oán trách, hơn nữa nói tóm lại mình cũng không thể đứng trước mặt mẹ mà nói:

- Thận của con rất tốt.

Chỉ đành ngậm đắng nuốt cay trong bụng mà thôi.

Chưa đầy hai tiếng sau, Lâm Nhược Khê và vú Vương quả thực bày ra một bàn “tiệc thận”,

Đương nhiên rồi, toàn bộ chỗ thận này đều là “ thuốc bổ” dành cho Dương Thần, toàn bộ đều được mang đến trước mặt Dương Thần.

Sức ăn của Dương Thần từ trước đến nay vẫn rất tốt, nhưng đối với bàn “tiệc thận” nhìn đến hoa mắt thế này, khuôn mặt vẫn có chút co giật.

Điều chết tiệt chính là, Lâm Nhược Khê nhìn thấy Dương Thần dừng đũa, còn ra vẻ đáng thương tội nghiệp, nói vài câu trách móc:

- Ông xã, có phải em làm không ngon không...

Nói thật, tay nghề làm bếp của Lâm Nhược Khê từ khi được Lý Tinh Tinh dẫn dắt, lại thêm mấy ngày hôm nay vào bếp cùng vú Vương, cũng coi như là được rồi, chỉ là, ai lại lấy thận làm cơm cho người ta ăn như thế này chứ?

Dương Thần cũng không tiện từ chối, cuối cùng cũng kiên trì ngồi ăn, ăn đến phát ngán ba đĩa thận to.

Bổ nguyên khí như thế này, nếu như không phải cơ thể Dương Thần có tố chất khác với người bình thường, thì kiểu gì cũng có chuyện chảy máu mũi cho xem.

Sau bữa cơm trưa, Dương Thần cũng không dám ở nhà lâu, bởi vì cuối tuần Lâm Nhược Khê sẽ ở nhà, xem ti vi cùng hai người lớn, hắn cảm thấy trốn đi thì an toàn hơn.

Hơn nữa, sau khi có được sự đồng ý của Quách Tuyết Hoa, Dương Thần vội vã muốn nói chuyện gặp mặt với Mã Quế Phương, cũng định luôn ngày giờ và địa điểm.

Lái xe đi tới quán ăn Tứ Xuyên, Dương Thần gọi điện thoại cho Mạc Thiện Ny.

Mạc Thiện Ny đang tăng ca, nghe nói Quách Tuyết Hoa đột nhiên đồng ý gặp mặt, vui mừng đến mức thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên,

- Ông xã, anh... anh nói chuyện với bác gặp mẹ em rồi à?

- Chuyện này không nói nhiều nữa, đến lúc gặp mặt thì khắc rõ thôi, mẹ anh chắc sẽ có cảm nhận tốt về em, đến lúc đó thêm chút bất ngờ, chắc sẽ cho thêm điểm đấy,

Dương Thần nói.

Mạc Thiện Ny thấp thỏm trả lời, tiếc rẻ nói:

- Vốn dĩ em phải đi cùng với anh, nhưng em lại phải triệu tập mấy cuộc họp cao cấp, không có thời gian đi, may mà anh đã biết quán của nhà dì Hương, vậy nên anh đi thương lượng với mẹ em đi, sau khi mẹ em quyết rồi, thì em sẽ xem xem thế nào.

- Tiểu Thiện Thiện, em cũng đừng quá lo lắng, dù có như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không bỏ rơi em đâu, nhiều lắm thì cũng chỉ mất đi chút võ mồm thôi,

Dương Thần cười an ủi.

Mạc Thiện Ny “ ừ” một tiếng, đột nhiên nói:

- Đúng rồi, ông xã, sau khi anh trở về đã đi thăm Sắc Vi chưa?

Dương Thần đỏ mặt,

- Uhm... vẫn chưa kịp đi, anh cũng đang rất rối, đợi anh về nhà rồi sẽ đi thăm Sắc Vi, anh cũng thấy hơi ngại.

Mạc Thiện Ny do dự, nói:

- Tốt nhất là anh nên mau chóng đến thăm Sắc Vi đi, hai ngày hôm nay em cảm thấy cơ thể cô ấy không được khỏe, hơn nữa hôm đấy em cũng nói với cô ấy, là anh về nước rồi, cô ấy cũng cười rất bình thản, nói cô ấy biết, tóm lại là em thấy...hình như cô ấy cố ý không muốn liên lạc với anh.

Dương Thần cảm thấy lo lắng trong lòng, Sắc Vi có chuyện gì giấu mình sao? Từ trước đến giờ Sắc Vi là người phụ nữ mà mình không lo lắng nhất, cho nên luôn xếp sau cùng, Dương Thần đột nhiên cảm thấy áy náy, nhưng lại rất khó cải thiện vấn đề này.

Lúc này nghe những lời Mạc Thiện Ny nói, Dương Thần lại càng cảm thấy không đúng, mình về nước cũng được không ít ngày rồi, sao không thấy Sắc Vi gọi điện thoại, cũng không thấy Sắc Vi ra ngoài, chuyện này có chút gì đó kỳ quái.

Nhưng, mình đã lái xe đi rồi, bây có quay về cũng không tiện, chỉ đành nén lo lắng ở trong lòng lại, tiếp tục lái đến quán ăn Tứ Xuyên của dì Hương.

Hơn nửa giờ sau, Dương Thần đã đến được quán ăn Tứ Xuyên, giờ này trong quán đã chẳng còn mấy bàn nữa rồi, dù sao thì cũng đã qua giờ cơm trưa, cho nên dì Hương cũng không quá bận, đang đứng ở quầy tính tiền xem sổ sách.

Dương Thần nhìn xung quanh, không thấy Mã Quế Phương đâu, vì thế tiến lên phía trước cười hỏi:

- Dì Hương, mẹ vợ cháu đâu rồi?