Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 577: Kết thúc ở ngày hôm đó




Dương Thần cũng chẳng dám nói gì, hiểu rằng khi người con gái đi vào lĩnh vực chuyên môn của họ thì giống như nhà buôn bán đồ cổ và nhà khoa khọc chẳng có gì khác biệt. Đành phải ngoan ngoãn nghe lời bỏ hết đồ đạc kim loại ra, rồi nằm trên lên trên thiết bị trị liệu.

Jane nhìn thấy Dương Thần đã chuẩn bị xong liền ấn mấy cái nút trên thiết bị, điều chỉnh thiết bị xong, từ từ đưa người Dương Thần vào máy quét hình ống.

Đợi đến khi toàn bộ cơ thể Dương Thần đã vào trong thiết bị kiểm tra, một loạt đèn màu LED ở ngoài thiết bị kiểm tra sáng bừng lên.

Jane không hề để ý đến ánh đèn đẹp đẽ đầy màu sắc đó mà chú ý đến màn hình hiển thị, ba cái màn hình hiển thị đen trắng, hàng loạt những con số phức tạp được hiện lên.

Các con số tên khoa học trong ngành y và ngành sinh hoc, các loại sóng, không ngừng thay đổi trên màn hình, nếu như người bình thường thì sẽ chẳng hiểu gì, hoàn toàn không biết nó là các loại kí hiệu quỷ quái gì, dù là bác sĩ hay chuyên gia sinh học thì cũng không thể lập tức phân biệt được mối quan hệ giữa các con số trên. Vì đây, là hệ thống mà tự Jane nghĩ ra.

Hai mắt của Jane chăm chú, giống như thiết bị scan đang nhất đang tiếng hành quét và phân tích những số liệu, những số liệu đang dần được phân tích trong đầu của Jane.

Dần dần, cùng với sự xuất hiện của những con số, khuôn mặt của Jane cũng trở lên nặng nề hơn, biến đổi từ kinh ngạc đến hoài nghi, thậm chí đôi lúc còn có chút vui mừng.

Đợi Dương Thần được đưa ra khỏi máy quét, Jane lập tức hỏi:

- Dương Thần, lần này anh ở Pháp ngoài đau đầu ra còn có triệu chứng gì không?

Dương Thần ngồi dậy, rồi nghĩ lại, mím môi trả lới:

- Chẳng có gì đặc biệt, kết quả kiểm tra có vấn đề sao?

Jane trầm ngâm một hồi rồi ngẩng đầu mỉm cười đáp:

- Không phải có vấn đề, mà là không có vấn đề gì.

- Hả?

- Nếu kết quả phân tích không sai, thì trong não của anh có bệnh, nhưng có lẽ đã bình phục rồi.

Jane trả lời với nét mặt rặng ngời, nhưng với người được giáo dục tử tế như cô ta, cô ta lại không biểu hiện quá là vui vẻ.

Dương Thần ngộ ra, chắc chắn một vấn đề gì đó, thở dài đáp:

- Cô đã nói không vấn đề gì, thì tôi cũng không cần hoài nghi những dự cảm trước khi tôi đến đây, vì dù sao các biện pháp khoa học đã xác nhận rồi, nhưng tôi vẫn không yên tâm.

- Ý của anh là anh đã biết một số nguyên nhân?

Jane lập tức phân tích một khía cạnh khác của lời Dương Thần, hứng thú hỏi:

- Lẽ nào là cái lần trước anh nói. Công lực thần kì của Hoa Hạ.

Dương Thân xoa xoa đầu:

- Tôi cũng chẳng biết đó có phải nội công mà lần trước tôi nói với cô không, tôi muốn rõ một số thứ, có cảm giác có thứ gì đó trong đầu mà không thể gạt bỏ đi, ví dụ như một khối u nào đó, tại sao lại có cảm giác đó, tôi cũng đang rất muốn biết.

Jane nhíu mày, cô ta đối với những thứ không phải là con số chính xác không thể lý giải nối, cũng chẳng muốn hỏi tiếp.

Dương Thần nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ, liền nói:

- Mấy ngày này cô ở đây cũng vất vả rôi, hôm nay tôi mời cô ăn trưa, cám ơn cô giúp đỡ, không biết cô có thời gian không?

- Xem ra anh vẫn còn chút lương tâm.

Jane mở miệng cười, cô ta thấy bệnh của Dương Thần đột nhiên khỏi, cũng rất vui vẻ.

Hai người đi ra khỏi phòng khám, Đường Triết Sâm đã có Bát Nhã chăm sóc, cô ta cũng chẳng phàn nàn gì, tên sát thủ được phái đi tham dự hội nghị bí mật đã cho cô ta biết Dương Thần ở châu Âu đã tiêu diệt được hai tên thiên thần sáu cánh. Trong lòng muốn kết thân với Dương Thần, để có thể ở trong hội Bát Ky lâu hơn nữa, thì làm gì có ý dám chống đối.

Do Jane lần này đến Hoa Hạ là để chữa trị bệnh tật do ông Đường, nên rất ít có cơ hội đi chơi đâu đó, thế lên rất là phấn khích.

Thay một bộ đồ quần liền áo màu trắng, đi đôi guốc màu trắng, thắt dây thắt lưng màu đen, nhìn cái người thừa kế ngôi vương xứ Wales xem ra cũng chẳng khác gì một du khách nước ngoài cả, chỉ có điều người con gái này ở trên phố mà xõa tóc thì trông không khác gì minh tinh điện ảnh cả.

Dương Thần nghĩ rằng, Jane từ nhỏ sống trong môi trường giàu sang, thì có hứng thú với những đồ ăn vặt trên phố, những cửa hàng nhỏ nho, do vậy lái xe đưa Jane đi một vòng rồi hỏi muốn ăn gì.

Ngồi bên cạnh ghế lại, Jane mỉm cười, cũng không vui vẻ nói:

- Dương Thần, sao lại đưa tôi đến chỗ bé tí thế nào, lẽ nào anh keo kiệt thế sao?

- A!

xem ra bà cô này với thiên kim tiểu thư mà Dương Thần biết có chút khác biệt, liền nhanh nhảu giải thích:

- Tôi nghĩa rằng cô không có hứng thú với những thứ cao lương mỹ vị, nên dẫn cô đến chỗ có chút đặc sắc riêng.

- Tôi đương nhiên chẳng có hứng thú gi với cao lương mỹ vị, nhưng thức ăn ở đây chẳng vệ sinh gì, càng không thích bị người đi đường nhìn tôi như kiểu động vật đang được bảo vệ, chủ yếu là anh, chứ không phải vì tôi tham ăn cái gì.

Jane hóm hỉnh nói, như đang có ý trách móc không hiểu ý.

Thì ra là thế, Dương Thần gật đầu, mỗi lần cửa sổ xe hạ xuống mọi người đều chăm chú nhìn Jane, ai cũng muốn nhìn cô gái tây như thế nào.

Đã như vậy, Dương Thần lái thẳng xe ra ngoại thành, dừng lại ở một nhà hàng bít tết cao cấp.

Đi vào nhà hàng, người phục vụ dẫn hai người lên lầu hai, phía ngoài là cảnh hồ xanh mướt, đúng là mùa chim sâu bắt mồi, cảnh liễu rũ thật là tao nhã.

Khách trong nhà hàng không nhiều, chỉ có tiếng nhạc phát ra từ chiếc đàn violon, lẫn với tiếng nói chuyện, làm cho tâm trạng mọi người càng thoải mái.

Chọn món xong, Jane hỏi:

- Anh ở châu Âu trừ khử hai thằng thiên sứ sáu cánh đo,còn hai thằng quái vật thì sao?

Dương Thần hoài nghi hỏi:

- Cô muốn làm gì, muốn lấy hai thằng quái vật đó làm vật thí nghiệm à?

- Không được sao?

Jane gân cổ nói, có chút gì đó e thẹn rồi cúi nguời xuống uống nước.

- Đó là nguyên liệu cực kì quý báu, có thể được thịt người chiếu Thần Quang thiên sứ rơi xuống, tôi rất muốn biết nó có gì đặc biệt, mà tại sao đám người đó lại u ám đến vậy, nhất định là có vấn đề về sinh lý.

Dương Thần mếu máo:

- Tuy chúng đã bị tôi trừ khử, nhưng chúng là lực lượng tinh nhuệ nhất giáo đình, cũng không thể bị người ta coi như chuột bạch để làm thí nghiệm.

Jane cười nói:

- Không phải có mặt anh ở đó sao, có mặt anh ai dám không đồng ý.

Dương Thần thở dài:

- Cô giống với bà mẹ không bao giờ lớn của cô, chỉ thích hành hạ thần dân của mình.

- Hơ, nếu anh thấy tôi giống người đàn bà đó sao chỉ lên giường với bà ta, lại không thèm động tới tôi?

Jane thẳng thắn hỏi.

Dương Thần đang lúc uống nước, tuy không bị mắc nghẹn nhưng cũng thẹn thùng nói:

- Tôi và Catherine là vấn đề lịch sử để lại, nếu như bây giờ, thì cũng không có kiểu quan hệ đó xảy ra.

- Nhưng người đàn bà đó hôm qua còn gọi điện cho tôi là hôm qua còn ngủ với anh cả buổi sáng.

Jane hỏi.

Dương Thần cứng họng, cái đôi mẹ con ngày hàng ngày nói chuyện không thể nói chuyện khác sau?

- Cô và mẹ cô không giống nhau, nhất định về sau sẽ có người con trai tốt làm cô thích, chỉ có điều cô luôn nghĩ về quá khứ, mới không nghĩ thông.. chúng ta làm bạn tốt, cô cũng biết, bên cạnh tôi đã quá nhiều chị em phụ nữ, đau đầu lắm.

- Nếu là tám năm trước tôi sẽ thích anh, nhưng lúc đó còn trẻ con làm gì đã hiểu yêu là gì, nếu bây giờ tôi thích một người con trai, sẽ không có bất kì nguyên nhân gì ảnh hưởng đến phán đoán cảu tôi, tôi là Jane, tôi lạnh lùng hơn bất kỳ ai.

Jane thành thực nói.

Dương Thần không nói, hắn cũng chẳng biết khuyên thế nào, sự cố chấp của người phụ nữ làm cho hắn vã hết mồ hôi, ngoài việc mình cứu sống cô ta và Catherine ra, còn có mục đích là để phục vụ cho mình, sự thành công của Jane ngày hôm này, nguyên nhân đầu tiên là muốn cô ấy trị khỏi căn bệnh trong não của mình.

Nếu không thì Jane chỉ cần vui vẻ làm cô công chúa là được rồi, cần gì phải mặc áo blue trắng, làm những thí nghiệm mà cô ta chẳng hứng thú, hay đôn đốc đám học sinh làm việc cho cô ta.

Jane nhận ra sự im lặng của Dương Thần, không có cách nào trả lời mình, hay tay chống cằm hỏi:

- Có lúc...tôi thậm chí còn nghĩ, nếu biết trước, vì anh, tôi phải đau đớn hàng bao nhiêu năm nay, hoặc cả đời này,... không bằng kết thúc cuộc sống ngắn ngủi ở ngày hôm đó.

- Đừng nói như vậy, cô luôn là người tôi coi trọng, chẳng qua là đôi đã quá rắc rối về chuyện tình cảm chẳng còn tâm trí gì để nghĩ đến nghĩ đến chuyện khác.

Dương Thần lắc đầu ảo não.

Sắc đẹp của Jane, vượt qua quy chuẩn thẩm mỹ, để hớp hồn vô số đấng nam nhi, nhưng cô ta lại tập trung hết thời gian vào chờ đợi cái việc không chút hi vọng nào, sự áy này của bản thân về cô ấy.

Không khí giữ hai người trở lên nặng nề, chỉ đến lúc thức ăn được đưa lên mới tốt lên một chút. Dương Thần gọi một chai rượu vang, tuy đối với Jane mà nói, thì cung cấp rượu không xứng tầm, nhưng cũng là một bữa cơm mời.

Đúng lúc hai người đang cạn lý, ở lối ra vào xuất hiện một bóng hình mà đến người đơn giản như Jane khi nhìn thấy cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.