Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 551: Quan chức và thương gia




Lỗ Dân cũng không vội trả lời, lúc ánh mắt của hắn ta dừng ở trên người xinh đẹp của An Tâm, thì sẽ rất khó rời, giống như dính chặt rồi.

An Tâm mặc dù chỉ mặc quần áo đi làm bình thường, nhưng kiểu trang phục vest, váy ngắn, và quần tất tơ tằm màu trắng này, vừa đúng thể hiện được những nét đẹp trên người cô, khuôn mặt vốn xinh đẹp, phối hợp với đôi chân nhỏ thon dài, bộ ngực cao nhấp nhô, rất dễ khiến đàn ông không khống chế được kích thích từ tuyến thận.

Sở dĩ mặc trang phục gợi cảm như vậy đương nhiên là vì An Tâm quen trong phòng làm việc chơi trò mờ ám với Dương Thần mới mặc, bây giờ cũng béo bở cho Lỗ Dân rồi.

Thấy ánh mắt của Lỗ Dân tràn đầy kích thích nhìn chằm chằm mình, tận đáy lòng An Tâm thấy chán ghét, nhíu đôi mi đen lại, đi về phía sau bàn làm việc ngồi xuống, để quang cảnh dưới váy không bị đàn ông nhìn thấy.

Lỗ Dân có chút thương tiếc thu ánh mắt lại, ngược lại cười nói:

- An tiểu thư, những cô gái tốt vẫn phải cố gắng hết sức theo đuổi, cô càng chán ghét tôi, bài xích tôi, tôi càng cố gắng thật lòng theo đuổi cô.

- Cảm ơn sự coi trọng của Cục trưởng Lỗ, An Tâm chỉ là con gái của một thương nhân, không xứng với vị quan lớn hiển hách như anh, Cục trưởng Lỗ vẫn là đừng lãng phí thời gian.

An Tâm hờ hững nói.

Lỗ Dân vẫn như cũ mỉm cười, đi đến trước bàn làm việc.

- An tiểu thư, tôi biết một nhà hàng điểm tâm sáng rất ngon, muốn mời cô đi uống một chén, phòng tôi cũng đã đặt rồi.

- Tôi nói rồi, tôi sẽ không đồng ý với anh.

An Tâm cầm tập tài liệu bên cạnh, cúi đầu bắt đầu xem, dự định hoàn toàn không nhìn người đàn ông này.

Trong mắt Lỗ Dân hiện lên một ánh mắt nghiêm nghị.

- An tiểu thư, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô trên ti vi, tôi đã rất khó rời ánh mắt của tôi ra khỏi người cô, từ bé đến lớn, những người con gái danh giá tôi đã gặp qua cũng không phải là ít, nhưng tôi tin, cô nhất định là người có duyên trời định với tôi, tôi không phải là người đàn ông tùy ý trêu hoa ghẹo nguyệt, mặc dù tôi nói không có sức thuyết phục như vậy, nhưng An tiểu thư tại sao không cho tôi một cơ hội tiếp xúc.

- Tôi tin An tiểu thư không phải người phụ nữ không nói lý lẽ, nếu như tôi có chỗ nào không đạt được yêu cầu của An tiểu thư, mời cô nói ra.

Đàn ông dùng biện pháp cứng rắn không được, đổi sang dùng biện pháp mềm mỏng, làm cảm động lấy tình hiểu lý.

An Tâm bỏ bút trên tay xuống, ngẩng đầu nói:

- Cục trưởng Lỗ, tôi thật sự không thể đáp ứng anh, anh thật như anh đã nói hay không, đối với tôi mà nói không có bất kỳ quan hệ gì, tôi đã có người trong lòng rồi, tôi rất yêu anh ấy, cả đời này không thể có liên quan đến bất kỳ người đàn ông khác.

Lỗ Dân nghe nói như thế nhếch miệng cười.

- An tiểu thư quả nhiên là thẳng thắn, nhưng điều đó cũng không có vấn đề gì, theo như tôi biết, người trong lòng mà An tiểu thư nói đến, hẳn là Giám đốc của công ty này, người tên là Dương Thần, tôi nói đúng không?

Khuôn mặt xinh đẹp của An Tâm phát lạnh.

- Anh điều tra chúng tôi.

Lỗ Dân vội khoát tay, nói:

- An tiểu thư không cần tức giận, không phải tôi cố ý điều tra, mà là khi tôi hỏi cấp dưới lai lịch của cô, có người chủ động điều tra những cái này về An tiểu thư, tuy nhiên cô cũng nên cảm ơn tôi đã cố ý cần những tư liệu này của cô mới đúng.

- Ồ, anh điều tra tôi còn muốn tôi cảm ơn anh, Cục trưởng Lỗ thật biết nói đùa.

An Tâm cười lạnh nói.

- Là như vậy.

Lỗ Dân cũng không để ý, vẫn như cũ khiêm tốn nói:

- Theo như tôi biết, vị Dương tiên sinh này, là một tên lừa đảo không hơn không kém, kỳ thực hắn cùng với Chủ tịch Quốc Tế Ngọc Lôi Lâm Nhược Khê, là quan hệ vợ chồng, mặc dù tôi cũng không hiểu vì sao người đàn ông có lý lịch rất tầm thường có thể trở thành chồng của Chủ tịch Lâm, nhưng không hề nghi ngờ gì, Dương tiên sinh đang lừa An tiểu thư.

Lời này vừa nói ra, An Tâm có chút kinh hãi.

Dương Thần đã từng nói cho cô, quan hệ giữa hắn và Lâm Nhược Khê, còn đang ở giai đoạn bảo mật, tên Lỗ Dân này không ngờ điều tra lai lịch của mình, đến mối quan hệ của Dương Thần và Lâm Nhược Khê cũng đào móc ra, thật đúng là nhân vật có mánh khóe thông thiên, không biết sau lưng hắn rốt cuộc là thế lực gì.

Chẳng qua, bị người khác trước mặt mình chỉ ra người đàn ông của mình, kỳ thực là người đàn ông đã có vợ, An Tâm tự nhiên trong lòng không thoải mái, hơi hơi chua xót.

Nhưng đây không phải lúc u oán, ánh mắt An Tâm lạnh như băng, cũng mỉm cười nói:

- Cục trưởng Lỗ xem ra điều tra vẫn chưa kỹ, lẽ nào Cục trưởng Lỗ không biết, chồng tôi có người phụ nữ khác, tôi sớm đã biết rồi.

- Cái gì?

Lỗ Dân quả nhiên kinh hãi, mở to mắt, giọng nói cao lên vài độ.

- Cục trưởng Lỗ không nghe nhầm, tôi chẳng qua là người thứ ba của người ta thôi, hơn nữa còn là người phụ nữ xấu rõ ràng biết người ta đã có vợ, còn đâm đầu vào, giữ chặt không buông.

An Tâm nhìn thấy thái độ thất vọng của Lỗ Dân, trong lòng vui vẻ, về phần nói mình không ra sao như vậy, cô cũng không sao cả, cô vốn dĩ có tính cách bay nhảy, cái gì mà tam cương ngũ thường luân lý đạo đức, đều mặc kệ không quản, bây giờ chỉ cần tên Lỗ Dân này tức mà đi, cô vui mừng hơn bất cứ thứ gì.

Lồng ngực Lỗ Dân dồn dập, khóe miệng giật vài cái, cười nhạo ra tiếng nói:

- Thì ra là thế, thì ra là thế, tốt, tốt cho một An Tâm.

- Thế nào, Cục trưởng Lỗ nhận thấy rõ tôi là người phụ nữ như thế nào, còn muốn tiếp tục theo đuổi tôi không?

An Tâm cười tươi như hoa.

Ánh mắt Lỗ Dân có chút tối tăm.

- Theo đuổi, tại sao không theo đuổi chứ?

An Tâm sửng sốt, tên Lỗ Dân này điên rồi sao? Mình đã là người phụ nữ của người ta, là kẻ thứ ba rồi, hắn ta còn theo đuổi mình không tha? Đây là đói bụng ăn quàng, hay là sức hấp dẫn của mình lớn như vậy?

Trong mắt An Tâm, cho dù Lỗ Dân thật sự đói bụng ăn quàng, muốn theo đuổi người đẹp, người đẹp ở Trung Hải kể không xuể, hắn ta nếu có thể điều tra ra mối quan hệ của Dương Thần và Lâm Nhược Khê, đương nhiên biết Lâm Nhược Khê xinh đẹp như thế nào, tại sao không đi theo đuổi Lâm Nhược Khê?

Dù sao cũng không để ý danh tiết của phụ nữ, đi quấy rối người phụ nữ có chồng là Lâm Nhược Khê giá trị không phải cao sao?

An Tâm cũng có một chút tâm lý phản loạn, có trách chỉ trách lúc trước Lâm Nhược Khê đưa cô đi chơi trò chơi đập rối, ngây ngô hù dọa An Tâm, nhưng An Tâm chỉ có thể gọi chị Lâm Nhược Khê, nịnh hót, còn sợ đưa cho cô đôi giày nhỏ đi, kết quả là trên miệng không dám nói, trong lòng luôn hy vọng Lâm Nhược Khê gặp phải chút báo ứng, để trong lòng cô thăng bằng chút.

Huống hồ, An Tâm cũng hiểu rõ, mình với Lâm Nhược Khê vẫn có sự chênh lệch nhất định, cho dù là ngoại hình, bối cảnh thân phận, hay là địa vị trong lòng Dương Thần, bằng không cô sẽ không dễ dàng từ bỏ ý nghĩ làm vợ chính chức của Dương Thần, từ lâu đã muốn nghĩ biện pháp kéo Lâm Nhược Khê xuống.

Phụ nữ đối với tình cảm chung quy là ích kỷ, nếu như có cơ hội, nếu không phải bất đắc dĩ khó mà từ bỏ, ai có thể bỏ qua?

Lại thấy Lỗ Dân âm u tĩnh mịch cười lạnh vài tiếng, nói:

- Nếu An tiểu thư thẳng thắn như vậy, vậy tôi cũng nói thẳng, những người phụ nữ bên tôi muốn nắm chặt tôi rất nhiều, trong đó cũng không thiếu những người đẹp xinh đẹp giống An tiểu thư, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy An tiểu thư, tôi liền xác định là người của An tiểu thư rồi.

- Bây giờ, nếu An tiểu thư có đức hạnh như vậy, tôi nghĩ, khả năng muốn kết hôn với An tiểu thư làm vợ chồng, là đã không có, nhưng tình cảm chân thành mà tôi đã bỏ ra, bị cô giẫm lên như vậy, tôi cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.

An Tâm nhìn thấy tác phong nhanh nhẹn của Lỗ Dân thoáng chốc không còn, nhất thời cảm thấy không ổn, cố gắng trấn tĩnh nói:

- Anh muốn như thế nào, ở đây là công ty Quốc Tế Ngọc Lôi.

- Công ty?

Lỗ Dân ha ha cười.

- Quốc Tế Ngọc Lôi thì thế nào? Chỉ cần tôi nói một câu, tất cả truyền thông radio tv ở Trung Hải, đều sẽ chặn đứt tin tức của Quốc Tế Ngọc Lôi, tiết mục văn nghệ của giải trí các cô cũng dừng lại toàn bộ, tôi chỉ cần dùng chút sức mạnh trong nhà, cho dù cả nước ngăn chặn nghệ sĩ của Quốc Tế Ngọc Lôi, cũng chẳng qua là việc vài phút.

Trong mắt An Tâm bộc lộ vài phần sợ hãi, cô dù sao chỉ là người phụ nữ trẻ, mà Lỗ Dân tuy rằng mới 31 tuổi, cũng là con cháu gia tộc lớn, con cháu của quan lớn chính thức, có thể được cho là Quốc Tế Ngọc Lôi cấp bậc Thái tử gia của phái thực quyền.

Hiện giờ hai người đối đầu, An Tâm sẽ bình tĩnh thế nào, vẫn là khiếp đảm.

- Hừ, biết sợ rồi?

Lỗ Dân mỉm cười, nhìn thấy sự sợ hãi của An Tâm, hắn ta đắc ý đứng lên, giẫy dụa thế nào cũng có tác dụng gì, thương nhân có tiền, nhưng trước mặt quan chức chỉ là đống giấy lộn.

- An Tâm, nếu như cô thức thời, bây giờ đi với tôi, đợi tôi chơi chán cô rồi, bồi thường những tổn thất tình cảm của tôi, sau đó cô tiếp tục làm hồ ly tinh của cô, bổn thiếu gia cũng không thèm quản cô.

Ánh mắt Lỗ Dân linh hoạt, sắc bén, nói:

- Nếu cô lại giả vờ giả vịt với tôi, cho dù là Lâm Nhược Khê của Quốc Tế Ngọc Lôi, bố cô đang thoải mái, tôi cũng khiến họ sống không yên.

An Tâm hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã thẳng xuống đất, lùi một bước, nắm chặt chỗ vịn ở trên ghế, trong đôi mắt tràn đầy sự không cam chịu.

Cô không nghĩ đến, nói mọi chuyện ra, không những không khiến Lỗ Dân thức thời rời khỏi, nhược lại khiến độc ác trong bản tính của hắn ta bộc phát ra, cách làm này giống như mất nhiều hơn được, đồng thời khiến cô không ngừng hối hận, lại lực bất tòng tâm.

Làm một người phụ nữ, chỗ dựa của cô có thể là bố, nhưng bố mình lại căn bản không dám quản mình, mà người đàn ông của mình lại ở nước ngoài xa xôi, mình còn có thể dựa vào ai để giúp mình thoát nạn?

Nghĩ đến mấy tháng trước, Dương Thần mới cứu mình từ trong tay Liễu gia ra, không nghĩ hiện nay lại gặp phải việc này, rõ ràng mình không phải là người khuynh nước khuynh thành, tại sao lại gặp phải chuyện này?

Trước vẻ tự đắc của Lỗ Dân, lúc âm hiểm cười bước tới gần An Tâm, cửa phòng làm việc ở phía sau lại bị người gõ.

- Cốc cốc cốc.

Lỗ Dân quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông có chút ấn tượng đang đứng ở cửa, nụ cười trên mặt có chút lưu manh, râu mọc lởm chởm, trên người áo ngắn tay quần đùi, lôi thôi lếch thếch, nhìn phong trần mệt mỏi.

- Dương Thần?

Nhìn thấy người tới, An Tâm cho là mình nằm mơ, xoa xoa mắt, xác định là người đàn ông của mình, tim An Tâm thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, hưng phấn khác thường, hai đồng tử không nhịn được muốn rơi xuống vài viên.

Lỗ Dân sớm biết Dương Thần ở Paris lại buồn bực, hắn ta tại sao đột nhiên quay về Trung Hải, sắc mặt một trận u ám.