Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 437: Mãnh thú hung tàn




Đột nhiên bị công kích mãnh liệt làm cho Trinh Tú mặt trắng bệch, mở to mắt không thể tin được cánh cửa đã đổ.

Ngoài cửa, một bóng người thô lỗ hiên ngang đứng đó, giống như che mất cả mặt trời, lấp đầy cả khung cửa.

Người đàn ông có khuôn mặt ngăm đen, mày rậm mắt to, chòm râu có chút bụi. Bên trái mặt có một hình xăm. Đó là những chữ khó hiểu, có lẽ là chữ Phạm( chữ cổ kì bí). Trên người chỉ mặc một áo da đến khuỷu tay. Đi đôi găng giống như đấu quyền anh, trước ngực to lớn đeo một vòng đạn.

Làm người ta sợ hơn là sau lưng gã là một khẩu súng máy. Nếu là người biết về súng, rất nhanh có thể thấy đó là súng Gatling M134 do Mỹ

chế tạo. Loại súng hạng nặng này có thể bắn hàng ngàn phát mỗi phút. Gấp bội lần súng máy bình thường.

Loại súng này cũng chứa được rất nhiều đạn. Nặng đến ba mươi kg. Hơn nữa vì có lực phản, sức bật kinh người, thường thường được trang bị trên trực thăng, để tiến hành bắn phá xuống mặt đất với quy mô lớn.

Đã từng có người đánh giá:

- Loại súng này bắn ra, không có loại sinh vật nào có thể sống sót.

Người đàn ông hiện giờ cũng là một người đang đem súng đạn. Rõ ràng có tư thế của một máy bay trực thăng võ trang.

Phải biết rằng, vì loại súng này có lực phản mạnh. Nếu người đàn ông này có thể sử dụng súng chứng tỏ có cánh tay rất khỏe mạnh. Còn việc đẩy đổ cánh cửa bằng một tay, đối với người đàn ông này mà nói chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

Người đàn ông chỉ nhìn qua Trinh Tú. Vẫn chưa làm gì, sau đó xoay người, đi vào sân.

Lúc này, Quách Tuyết Hoa cùng vợ chồng Viên Hòa Vĩ đều chạy ra. Bọn họ thấy tiếng động như thế, đều vội vàng đứng lên.

Chỉ có Lâm Nhược Khê vẻ mặt không thay đổi, sau khi nhìn thấy tình hình, nháy nháy mắt, sau đó đi đến cạnh Trinh Tú, kéo Trinh Tú về thực tại, kéo kéo cánh tay Trinh Tú. Để cô phía sau mình.

Trinh Tú tuy rằng có đánh nhau với một số tên côn đồ. Nhưng chưa từng gặp qua tình trạng này. Dù sao mới là cô gái mười chín tuổi, run rẩy trốn đằng sau Lâm Nhược Khê. Nhưng vẫn rất tò mò, làm cô không thể không ló đầu ra ngoài nhìn.

Lúc này trong sân, đã có hơn mười người đang đứng, giống như từ trên trời rơi xuống. Đều là những người đàn ông súng vác vai, đạn lên nòng. Trong tay mỗi người đều cầm một súng máy màu đen. Có mấy người bên hông còn có dao găm, phần lớn đều phong trần mệt mỏi. Vẻ mặt cương quyết, ánh mắt sắc bén.

Cao Quốc Hùng danh tiếng trước đây đang đứng ở đường mòn phía ngoài biệt thự. Ngậm một điếu xì gà, đeo kính râm, nhìn người đàn ông quay ra. Cao Quốc Hùng thuận miệng cười nói:

- Đội trưởng Đức Luân thật sự là sức mạnh hơn người.

Người đàn ông được gọi là Đức Luân thận trọng nói:

- Ông chủ Cao, mỗi đầu người một triệu, đã hẹn trước thế rồi.

Giọng người đàn ông rất rõ ràng, vừa nghe đã biết không phải người Trung Quốc.

- Tất nhiên, tất nhiên.

Cao Quốc Hùng lấy trong túi ra một tờ chi phiếu, một tay cầm điếu xì gà, cười nói:

- Giết người toàn vẹn, làm ngay tại đây.

- Chúng tôi không nhận chi phiếu.

Đức Luân nói.

- Ồ, đúng đúng, tôi thiếu chút nữa quên mất. Yên tâm, đội trưởng Đức Luân.

Chẳng lẽ tôi dám lừa các anh sao? Sau này tiền đặt cọc sẽ thanh toán.

Cao Quốc Hùng nói.

Đức Luân gật gật đầu, hiển nhiên cũng tự tin rằng đám thương nhân nhát gan này không dám trêu chọc bọn gã. Vì thế vung tay lên, tất nhiên là ra lệnh cho cấp dưới.

- Nghe giọng chúng hình như là người Myanmar.

Vẻ mặt Viên Hòa Vĩ nghiêm trọng nói.

- Xem ra không phải là người dễ đối phó. Theo kinh nghiệm của tôi, những người này hẳn đều là xuất thân từ quân nhân, tính chất quân nhân rất rõ ràng trên người họ.

Dương Tiệp Dư nói.

Lúc này, Cao Quốc Hùng bảo Đức Luân đợi một chút, đi lên trước vài bước, như cười như không nói:

- Hai vị nhà họ Viên, thật không nghĩ là ông bà vẫn chưa đi.

Viên Hòa Vĩ vừa nghe vậy, lập tức hiểu ngay.

- Cao Quốc Hùng… là Tăng Mậu cố ý để lộ chỗ y ở?

- Giờ mới biết thật sự là quá muộn.

Cao Quốc Hùng cũng không phủ nhận, trong mắt gã, mấy người này đều đã thành xác chết hết rồi.

- Tôi không sợ các ông bà, bởi vì hôm nay tôi sẽ không vì ông bà là người nhà họ Viên mà làm khác. Ban đầu tôi chỉ định giết Lâm Nhược Khê, người đàn bà thối tha. Nhưng, nếu ông trời muốn tôi giết luôn ông bà, tôi cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của ông trời.

- Cậu cho là cậu ra tay với chúng tôi, cậu sẽ có kết cục tốt sao?

Dương Tiệp Dư lạnh lùng nói.

Cao Quốc Hùng hừ nói:

- Tôi không thể giết ông bà, cũng có kết quả như tôi ngày hôm nay. Đều là vì Lâm Nhược Khê. Nếu ông bà thấy lạ, thành quỷ trên đường, thì cũng tránh Lâm Nhược Khê đi. Tôi còn muốn sống thêm vài năm an nhàn trên đời cơ.

Nói xong Cao Quốc Hùng nhìn Lâm Nhược Khê, ánh mắt tham lam.

- Thật sự đáng tiếc … Nếu trước kia cô theo tôi thì tốt biết bao. Một cô gái xinh đẹp như vậy. Hôm nay phải biến thành một xác chết khô…

Lâm Nhược Khê không nói một câu nào. Trong lòng cô, lúc này không còn cảm giác sợ hãi.

Hiện giờ cô thấy Cao Quốc Hùng thật đáng thương. Giống như một con chó điên. Điều duy nhất làm cô cảm thấy tiếc nuối khổ sở chính là vì cô mà liên lụy đến Quách Tuyết Hoa, vợ chồng Viên Hòa Vĩ, Trinh Tú, vú Vương…

Nếu có thể, Lâm Nhược Khê rất hi vọng đi lên trước để Cao Quốc Hùng bắn chết cô, sau đó đổi lấy tính mạng những người khác.

Nhưng lý trí cho Lâm Nhược Khê biết, việc này là không thể. Cao Quốc Hùng và Tăng Mậu hao tổn tâm sức, lợi dụng nhà họ Viên tiến hành kế Điệu hổ ly sơn, tất nhiên là phải cá chết lưới rách, không thể để thừa lại hậu họa.

Giết sạch mọi người mới đáng để chúng làm như vậy.

- Rất xin lỗi. Tuy rằng con cảm thấy mình không làm gì sai nhưng thật sự là con hại mọi người…

Lâm Nhược Khê không để ý đến Cao Quốc Hùng mà là nhẹ nhàng nói với mấy người Quách Tuyết Hoa.

Quách Tuyết Hoa và Dương Tiệp Dư nhìn nhau, chỉ biết cười khổ.

Vú Vương đang nấu cơm trong phòng bếp đã đi ra ngoài phòng khách. Thấy cảnh này bà sợ hãi vội vàng nắm chặt hai bàn tay của Lâm Nhược Khê, không biết làm thế nào cho phải. Chỉ biết không ngừng nhìn xung quanh, mong có người đến cứu mọi người.

Lúc này, nói xong hết thảy những lời muốn nói, Cao Quốc Hùng lui lại mấy bước. Đức Luân thấy thế biết nên ra tay. Vì thế quay đầu, ra hiệu cho hai cấp dưới. Hai người đàn ông mắt xơ xác tiêu điều đeo trên người khẩu AK. Đối với những người sắp bị bắn chết trong phòng, bọn họ hoàn toàn không có cảm giác gì. Thật sự giống như lò mổ, giống như đồ tể giết gia súc. Mãi rồi thành thói quen.

- Chúng ta nhanh chóng trốn vào trong đi, không thể ngồi chờ chết, nghĩ cách chạy trốn về phía sau…

Viên Hòa Vĩ quay mặt nhìn những người phụ nữ nói.

Nhưng vừa dứt lời đột nhiên tiếng súng bên ngoài vang lên.

- Bùm, bùm, bùm…

Tiếng súng liên tục, nhưng không phải súng AK của hai gã đàn ông. Mà là tiếng súng ở ngoài bắn vào.

Đám cỏ và mấy bụi cây bị bắt bạt đi, cháy xém. Thậm chí đạn găm cả vào tường của biệt thự.

- Địch tập kích, giải tán phản kích.

Đức Luân điềm tĩnh ra lệnh, mấy tên vừa nãy định bắn giờ trở tay không kịp. Mấy người Myanmar không chút hoang mang, ẩn nấp, và nhanh chóng di chuyển, gỡ vũ khí xuống, bắt đầu hướng ra phía kẻ thù đột nhiên tấn cống chúng phản kích. Cho dù viên đạn sượt qua trán họ, cũng không thể làm bọn họ sợ hãi.

Đức Luân thuận tay hoảng sợ một tay kéo cả Cao Đức Hùng trốn vào bụi cây phía sau y.

Mấy người Lâm Nhược Khê và Viên Hòa Vĩ ở trong phòng thấy cảnh tượng bên ngoài hết sức ngạc nhiên.

Chỉ thấy hơn mười người mặc áo các màu cả nam cả nữ. Không biết từ lúc nào đã vào trong sân. Mỗi người đều cầm súng ống trong tay, nhanh chóng di chuyển bắn loạn xạ về phía đám lính đánh thuê Myanmar.

- Phía trước mười một người.

Một gã Myanmar dùng tiếng địa phương nói.

- Phía Tây sáu.

Một người khác nói.

- Phía Bắc bốn người…

Những người lính trao đổi ngắn ngủi, từ bốn phía của sân mấy người đàn ông và phụ nữ đều tiến vào rất nhanh. Phần lớn là cầm trong tay súng ống, đồng thời có người cầm cả dao găm.

Những người này tất nhiên là đội quân tinh nhuệ của hội Hồng Kinh bảo vệ Sắc Vi. Tuy nhiên, ngày thường cũng không ai thấy, chỉ vì hôm nay có tình huống đặc thù, Sắc Vi tăng cường bảo vệ, không nghĩ lại có tác dụng.

Chẳng qua, những người bảo vệ này trong hội Hồng Kinh có thể cho là tinh nhuệ, nhưng so với những người có trình độ chuyên nghiệp, thậm chí là lính đánh thuê chuyên nghiệp vẫn còn vô cùng yếu, tài bắn súng cũng không chuẩn.

- Bùm, bùm…

Tiếng súng lúc này vang lên, làm rung động cả bầu trời, làm cho khói thuốc súng tràn ngập sân.

Vài tên của hội Hồng Kinh đã bị bắn cho máu thịt bay tứ tung, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tuy nhiên, bởi vì sân quá nhỏ, rất nhanh, ba mươi mấy người vệ sĩ lập tức vọt đến chỗ người lính Myanmar.

Bốn năm người lao vào nhau, đấm đá loạn lên.

Tình hình này, súng ống có vẻ vướng víu, ngược lại mã tấu dao găm lại thuận lợi. Thậm chí nắm tay và chân đều có tác dụng. Với những người lính đánh thuê này, kỹ xảo đánh nhau hiển nhiên là tốt. Những tay đấm của hội Hồng Kinh tấn công cũng khó làm bọn họ ngã, đừng nói là giết chết.

Đức Luân không thay đổi vẻ mặt, rút mã tấu ra, liên tục chém giết mấy tay đấm, mặt giữ dằn quay sang cấp dưới nói vài câu.

Mấy tay lính đáp một tiếng, vẻ mặt lập tức dữ tợn quay người hướng về phía biệt thự nơi mấy người Lâm Nhược Khê đứng.

Đức Luân hiển nhiên là định tính giết mục tiêu rồi sau đó phá vòng vây. Dù sao ở đây lâu bất lợi cho bọn họ lui.

- Chạy mau.

Viên Hòa Vĩ thấy thế, vội vàng hét lên để mấy người phụ nữ chạy.

Nhưng, tên lý Myanmar này giết người đã quen. Nhanh không thể tả, đã giơ AK lên, hướng về phía mục tiêu.

- Keng.

Một tiếng kim loại gãy vang lên giòn tan, một ánh dao sáng choang hiện ra. Tên lính Myanmar không ngờ bị chém đứt thân súng.

Một bóng người mặc màu hồng đen không biết từ lúc nào đứng sau người lính. Khi người lính quay người, thì một đường đao xẹt qua mặt y.

Máu tươi từ mặt và cổ bắt ra, mấy tia máu bắn cả lên mặt người cầm đao.

- SắcVi?

Trong phòng Quách Tuyết Hoa là người đầu tiên nhìn thấy người cứu bọn họ là ai. Đúng là Sắc Vi đang mặc bộ quần áo bó màu hồng đen, cầm đao trong tay. Lúc này mặt Sắc Vi giống như sương lạnh, ánh mắt làm người ta sợ hãi. Máu của tên lính vương trên làn da trắng nõn của cô giống như đâm cánh hoa hồng, làm người ta không rét mà run.

Tóc dài bay trong gió, cầm đao nhuộm đầy máu tươi, lẫm liệt canh giữ trước cửa. Sắc Vi lúc này giống như một chiến thần không thể lay động.

Nhìn mấy người trong phòng một chút, khi nhìn đến Lâm Nhược Khê, trong mắt Sắc Vi có một tia dao động.

Đồng thời, sắc mặc Lâm Nhược Khê cũng thay đổi nhìn Sắc Vi.

Lâm Nhược Khê nhận ra Sắc Vi. Tuy rằng đến giờ chưa từng hỏi Dương Thần xem cô là ai. Nhưng Lâm Nhược Khê lại không thể quên, Dương Thần tình nguyện làm trò ngay trước mặt cô vì người phụ nữ này.

Hai người phụ nữ nhìn rất kỹ nhau. Bao gồm nhiều điều không thể nói. Đủ mọi cung bậc tình cảm. Bên ngoài sự chém giết đầy máu tanh, thật giống hư ảo và khó có thể nghĩ đến.

Vợ chồng Viên Hòa Vĩ đương nhiên biết Sắc Vi là ai. Lúc trước bọn họ có tham gia trợ giúp hội Hồng Kinh tiêu diệt Đông Hưng. Cho nên, nhìn thấy Sắc Vi xuất hiện, đều nhẹ nhàng thở phào, cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Cẩn thận!

Trinh Tú hét lên một tiếng.

Sắc Vi chĩa mũi chân xuống đất, nhanh nhẹn tránh, gần như sai một ly. Không biết khi nào Đức Luân đã vọt tới trước mặt.

- Con đàn bà này, chết đi.

Đức Luân thẹn quá hóa giận. Cấp dưới của y đều là những quân nhân Myanmar tinh nhuệ. Dù như thế nào thì chết cũng là một tổn thất lớn. Hơn nữa, hiện tại tình hình y hoàn toàn không thể khống chế. Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này đơn giản, lúc này lại đang đứng trong lửa bỏng.

Thấy Sắc vi thân thủ rất nhanh, Đức Luân không muốn lãng phí thời gian, gỡ khẩu Gatling sau lưng xuống. Khẩu súng nặng trịch trong tay y giống như một món đồ chơi không đáng nhắc đến.

- Hội trưởng cẩn thận súng có hỏa lực mạnh.

Dương Tiệp Dư có tư chất của huynh trưởng, rất hiểu biết về vũ khí, lúc này cảm thấy căng thẳng.

- Các người đều phải chết.

Đức Luân cũng không nói nhiều, mỗi phút một ngàn phát bắn, y chỉ cần giơ súng lên phía trước bắn, toàn bộ có thể bị giết hết.

Vừa nói xong, Đức Luân hung dữ bóp cò súng.