Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1612: Thiên hạ đại loạn




Nhất thời, tất cả ánh mắt đều hướng vào phía Lạc Thiên Thu, ngay cả Lạc Bình Triệu cũng trao quyền quyết định cho Lạc Thiên Thu, đợi ông ta đưa ra câu trả lời.

Nếu Lạc Thiên Thu nhất định đòi đánh, bọn họ cũng hết cách, không thể nào trớ mặt với người trong nhà, với cá tính của Dương Thần, có trở mặt hắn ta cũng chưa chắc tiếp nhận.

Lúc này, Lạc Thiên Thu xem ra có đôi chút tiều tụy, mân mê miếng ngọc bội cầm trên tay, miệng lẩm bẩm nhũ danh của con gái, hai mắt đỏ hoe, hai con ngươi đầy những suy nghĩ phức tạp...

Hồi lâu sau, khi mọi người đang nín thở hồi hộp, Lạc Thiên Thu uể oải ngẩng đầu lên, thở dài nặng nhọc.

Trong đôi mắt tràn ngập sự đau thương đó lộ ra một tia sáng, Lạc Thiên Thu đột nhiên

- Công lực của ngươi đã mạnh lên không ít, có bản lĩnh tung hoành thiên hạ, hà tất phải giấu giếm thực lực của chính mình, cố làm ra vẻ huyền bí.

Không chỉ có Dương Thần, tất cả những người khác có mặt ở đó, gồm cả Lạc Bình Triều đều cảm thấy kinh hãi.

Dương Thần nhíu mày, mình rõ ràng đã dùng Nhất diệp chướng che giấu đi công lực, tại sao Lạc Thiên Thu vẫn nhìn thấu?

Lạc Thiên Thu cười chua chát:

- Ngươi từng là kẻ thù lớn nhất của ta, tất nhiên ta vô cùng hiểu ngươi, công lực của ngươi nhìn bề ngoài có vẻ không thay đổi, nhưng khí chất của ngươi đã được nâng cao đôi

chút, sự tự tin trong đôi mắt ngươi ngày càng mãnh liệt, những thay đồi nhỏ này, e rằng trong số những người ở đây chỉ có ta nhận ra.

Dương Thần ngơ ngác một hồi:

- Ngươi nói... từng là? Vậy có nghĩa là?

- Di nguyện của Tiểu Tiểu, sao ta có thể làm trái. Huống hồ, ta cũng không muốn hàng nghìn người nhà họ Lạc bị giết hại sạch sành sanh giống như nhà họ Ninh.

Lạc Thiên Thu thở dài một cách bất lực, dường như trong nháy mắt đã già thêm mấy chục tuổi.

Trên thực tế, những ngày qua, Lạc Thiên Thu tuy bận rộn với việc vội thôn tính thế lực của nhà họ Ninh và nhà họ Tiêu, lung lạc thái thượng trướng lão khắp nơi, tiêu diệt sạch những kẻ tàn dư muốn chống lại mình, nhưng trong lòng lão không hề có cảm giác

thành công.

Ngoài cha đẻ và tổ tiên ra, con gái là người thân và cốt nhục duy nhất của lão.

Lạc Thiên Thu vốn hy vọng sẽ cùng hưởng vinh hoa phú quý với con gái, nhưng... con gái lại không rõ tung tích.

Lạc Thiên Thu cảm nhận được nỗi cô đơn chưa từng thấy, cảm giác cô đơn này không giống với trước kia, trong lòng có chút vấn vương, có chút ấm áp, đó là một tương lai không thể thấy rõ, tất cả đều lộ rõ vẻ cô độc không căn cứ.

Hóa ra rất nhiều chuyện, đều không quan trọng như mình nghĩ, hóa ra rất nhiều thứ, bản thân có thể buông xuôi từ sớm...

Lạc Thiên Thu dần dần cũng không tham vọng bản thân sẽ đạt tới cảnh giới như thế nào, chi mong đợi ông trời sẽ mang đến một niềm vui bất ngờ, Lạc Tiểu Tiểu lại một lần nữa nhảy múa tung tăng trước mặt mình.

Nếu có một cơ hội nữa, lão tuyệt đối không đối xử hà khắc với con gái, sẽ không lớn tiếng quở trách con ngây thơ, sẽ không cố ý tỏ ra lạnh lùng... sẽ không...

Chỉ có điều, tất cả đều đã muộn rồi.

Có thể nói, “Di nguyện” của Lạc Tiểu Tiểu đã cho lão một nấc thang mới, nhưng cũng dội cho lão một gáo nước lạnh, khiến lão bừng tỉnh hoàn toàn.

Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần ra tay giết tình nhân cũ của Đường Lộ Di, về phần thù hận với nhà họ Lạc, kỳ thực đối với Dương Thần hiện nay

đã không phải là chuyện quá lớn.

Sau khi nâng cao cảnh giới, rất nhiều chuyện trước đây không thể bỏ qua, cũng có thể tùy tiện bỏ qua, bởi vì đã nắm giữ được tất cả.

Mỉm cười, Dương Thần ngẩng đầu, nói:

- Được rồi, cho cô ta xuống đi.

Mọi người đang buồn bực xem là ý gì, chi thấy hoa mắt, một người đàn bà mặc đồ trắng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đột nhiên xuất hiện giữa lâu đài nhà họ Lạc.

Người con gái bà ta dắt theo, chính là Lạc Tiểu Tiểu đang nước mắt lưng tròng, khóc không thành tiếng.

Lạc Bình Triều và Lạc Thiên Thu vô cùng kinh hãi, bọn họ không hề nhận thức được có người ở trên trời quan sát mình từ cự ly gần như vậy, còn dắt theo một người, có thể thấy, công lực của bà ta cao hơn bọn họ rất nhiều.

-Cha!

Lạc Tiểu Tiểu lao về phía Lạc Thiên Thu, khiến cho Lạc Thiên Thu đang chìm trong đau khổ “ngất lịm” đi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lạc Thiên Thu hiếm khi tỏ vẻ mặt hồ đồ như vậy.

- Tiểu Tiểu? Con... con sao...?

Lạc Tiểu Tiểu còn xúc động hơn nhiều, không ngờ trước mặt nhiều người như vậy,

vẫn hôn chùn chụt vài cái vào mặt Lạc Thiên Thu, quệt cả nước mắt, nước mũi vào mặt

Chờ đến lúc Lạc Thiên Thu kịp phản ứng, mới phát hiện con gái đã khiến mình bẽ mặt, bỗng đỏ mặt tía tai.

- Còn ra thể thống gì! Đừng... đừng hôn nữa!

Lạc Thiên Thu phát hiện mọi người xung quanh đang cười thầm, càng thấy xấu hổ

hơn.

Dương Thần cười khẩy, cũng cho rằng tình huống này thật thú vị, xem ra Lạc Tiểu Tiểu chính là “khắc tình” của Lạc Thiên Thu.

Không ít người đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, không khỏi cảm kích với Dương Thần.

Lạc Thiên Thu lại cảm thấy bị Dương Thần chơi một vổ, chi biết cam chịu vì con gái còn ôm chặt cổ mình, đành trừng mắt nhìn Dương Thần, đáng tiếc rằng lúc này ông ta không còn sức mạnh sát thương gì nữa.

Ngọc Tuyết Ngưng cười khanh khách, nháy mắt với Dương Thần:

- Tiểu Tử, việc này ngươi làm tốt lắm, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết chém chém giết giết.

Dương Thần liếc bà ta một cái:

- Còn nhiều chuyện ngươi chưa biết đâu, được rồi, việc ở đây đã kết thúc rồi, chúng ta đi thôi.

Dương Thần không muốn ở lại lâu, để tránh Lạc Tiểu Tiểu sẽ nói ra một số lời khiến hắn cảm thấy xấu hổ.

Ngọc Tuyết Ngưng tự nhiên không có ý kiến gì, hai người lập tức biến mất trước mắt mọi người.

Với tốc độ của hai người, nếu muốn bỏ đi không ai có thể đuồi theo, đợi đến khi Lạc Tiểu Tiểu phát hiện ra Dương Thần đã không còn ở đó, xem ra đã quá muộn, không khỏi tức giận giậm chân giậm tay, cảm thấy lại bị Dương Thần “bỏ rơi”, không khỏi quát to “đồ đàn ông vong ân phụ nghĩa”.

Lạc Thiên Thu vội hỏi con gái đã xảy ra chuyện gì, sợ Dương Thần đã làm gì với con bé, lại bị Lạc Tiểu Tiểu thêm mắm thêm muối, câu chuyện thì thầm giữa hai cha con, Dương Thần cũng không thể biết.

Sau khi rời khỏi Huyễn Cảnh, Dương Thần không hề bay thẳng tới Địa Trung Hải, đầu óc vẫn luẩn quấn suy nghĩ về cuộc hội ngộ đầy cảm động giữa hai cha con Lạc Thiên Thu và Lạc Tiểu Tiểu, khiến cho Dương Thần phá lệ nhớ đến mẹ một của mình.

Do dự một lát, Dương Thần quay đầu, bay về đại viện Quân khu Tư lệnh Giang Nam.

Do phải giải thích mọi chuyện cho “Cục cưng tò mò” Ngọc Tuyết Ngưng, tốc độ của hai người không hề nhanh, dọc đường tập trang quan sát cảnh vật phía dưới.

Toàn bộ vùng đất Hoa Hạ đã bước vào những ngày mùa đông rét buốt, Phương Bắc ngoại trừ một số địa phương, dường như đã không thấy bóng người.

Ngay cả mấy tỉnh lớn ở Phương Nam cũng vậy, ban ngày nhiệt độ giảm xuống âm mười mấy độ, ban đêm thậm chí xuống đến mức âm hai mấy, ba mấy độ.

Phần lớn khu vực phía Nam còn chưa có hệ thống cung ứng khí sưởi ấm, dùng nhiều điều hòa nên thường xuyên xảy ra các sự cố về điện, nhưng vì bão tuyết, việc sữa chữa khó có thể tiến hành.

Nhất thời, phía Nam rơi vào đại loạn, nơi nào cũng tối như hũ nút, tỷ lệ tội phạm gia tăng mạnh.

Các tỷ phú di cư sang nước ngoài, những người có tiền chi biết tự bảo vệ mình bằng cách thu mình trong nhà, những người dân bình thường khổ không thể tả.

Khi Dương Thần và Ngọc Tuyết Ngưng tới Quân khu Giang Nam, cảnh tượng trước mắt khiến Dương Thần thật kinh ngạc.

Quân khu không một bóng người, tất cả trang thiết bị không một ai trông coi, sân nhà

Tư lệnh cũng vắng tanh.

Liên tưởng tới những cảnh nhìn thấy dọc đường đi, Ngọc Tuyết Ngưng hé miệng cười:

- Làm sao bây giờ, thiên hạ đại loạn, hẳn là không có liên hệ với sự xuất hiện của “yêu nghiệt” ta chứ.

Dương Thần cũng không có tâm trạng nghe mụ ta đùa giờn, cho dù người trên thế giới chết hết, e rằng Ngọc Tuyết Ngưng cũng không cho đó là vấn đề quá lớn.

Ánh mắt Dương Thần lộ rõ vẻ lo lắng kèm theo một chút oán giận.

Những việc chư thần trước đây che giấu, không dám nói rốt cuộc trái tim Gaia là gì, xem ra hôm nay, đừng nói là chinh phục thế giới, sợ rằng sắp đến ngày nhân loại bị diệt

vong.

- Đến Yến Kinh xem sao.

Dương Thần không nói nửa lời lại dẫn Ngọc Tuyết Ngưng tới nhà họ Dương tại Yến Kinh.

Người dân Bắc Kinh cũng đã rời đi tám phần mười, nhưng nhà họ Dương vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Ở bên ngoài bão tuyết đã che phủ các con đường, trong phủ đệ nhà họ Dương, đám cận vệ đang thu dọn tuyết đọng.

Điện dùng trong nhà đều lấy từ máy phát điện chạy bằng động cơ diesel, may mà dự

trữ đầy đủ, trong thời gian ngắn Dương phủ có thể cầm cự được.

Biết được Dương Công Minh, Quách Tuyết Hoa, Dương Phá Quân và một số người khác đang ở trong thư phòng Dương Công Minh, hai người lập tức tới trước cửa thư phòng.

Mọi người nhà họ Dương đang vây quanh trước bàn đọc sách của Dương Công Minh, bàn bạc chuyện gì đó, khi Dương Thần đẩy cửa bước vào, nhất thời khiến mọi người phía trong cảm thấy giật mình.

- Dương Thần!!!?

Quách Tuyết Hoa sau khi thấy rõ là ai, bỗng cảm thấy vui mừng bất ngờ, xúc động chạy tới ôm chầm lấy Dương Thần.

- Con trai ta! Cuối cùng con đã về! Con đã chạy đi đâu vậy! Để mẹ xem nào... không xảy ra chuyện gì chứ... Con khiến mẹ lo lắng quá... tại sao bặt vô âm tín lâu vậy. 

Quách Tuyết Hoa vừa nói vừa khóc, hai tay không ngừng vuốt ve má và người Dương Thần, dường như sợ đây là ảo ảnh.