Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1439: Nhất định phải chết




- Hạ độc? Làm sao có thể?

Park Cheon kinh sợ.

Jane mặc kệ ông ta nghi ngờ cái gì, nói với Dương Thần,

- Ông xã, đưa Ji Yoen đến nơi yên tĩnh.

Dương Thần nào còn để ý nhiều như vậy, ôm lấy Ji Yoen, trực tiếp chạy vào trong một khu biệt thự nhỏ, tốc độ kia giống như một trận gió, vẫn là vì không để Ji Yoen ở trong lòng khó mà chống đỡ.

Jane cũng nhanh chóng đuổi theo, vừa đi vào trong nhà, nói với Dương Thần,

- Với kinh nghiệm và phán đoán của em, bệnh trạng của Ji Yoen là độc kali xianua, kali xianua ở trong không khí bị nóng, hấp thu nước và cácbon đi-ô-xít phóng thích kịch độc thể khí axít xyanua, nó sẽ làm người trúng độc toàn thân co rút, khó duy trì hô hấp, hệ thống tuần hoàn tê liệt dẫn đến cái chết!

Dương Thần đặt Ji Yoen ở trên ghế salon, nhìn Ji Yoen căn bản không thể khống chế thân thể của mình, không ngừng co rút, đồng tử dần dần to ra, lớn tiếng hỏi:

- Mặc kệ loại độc gì! Làm sao để giải?

Jane nhíu mày hơi suy nghĩ một chút nói,

- Không kịp dùng các cách điều trị khác, chi bằng anh dùng ‘Vãng niệm diễn sinh kinh’ cùng linh đan của mình, trực tiếp rót linh khí vào kinh mạch Ji Yoen, như vậy có thể tăng tế bào hoạt tính của cô ấy, chỉ cần tế bào của cô ấy đủ mạnh, chức năng cơ thể có thể khôi phục trao đổi chất, bài trừ độc tố kia, vậy có lẽ sẽ vượt qua được nguy hiểm!

Dương Thần hiểu rõ không thể chậm một giây, bài độc trước kia hắn cũng từng làm, chỉ là chưa từng gặp loại độc khó giải quyết như vậy, vì thế nhanh chóng lấy ra một viên Long thủ đan, bất chấp đây là đan dược thượng phẩm, chỉ cần Ji Yoen có thể sống sót, tiên đan cũng phải cho ăn.

Sự bạo tay này nếu để người của giới tu hành nhìn thấy, nhất định sẽ chửi mắng Dương Thần phí của trời!

Long thủ đan có thể tăng cường khí lực, tăng nhanh linh khí thối thể, lúc này không thể thích hợp hơn.

Sau khi để Ji Yoen ăn Long thủ đan, Dương Thần sử dụng ‘Vãng niệm diễn sinh kinh’ giúp Ji Yoen giải khai dược tính của đan dược, nhập vào kỳ kinh bát mạch, nhanh chóng vận chuyển trong chu thiên.

Lúc này, rất nhiều người của nhà họ Park và khách khứa đều đã chạy tới, Jane một mình đi đến cửa chặn mọi người lại.

- Hội trưởng, nếu tin tưởng chúng tôi, thì đừng vào quấy rầy, bằng không tự gánh lấy hậu quả!

Jane giờ phút này tản mát ra uy nghiêm của hậu duệ giới quý tộc, giống như một pho tượng nữ thần phương Tây, khiến cho không ít người dâng lên trong lòng sự kính sợ, cũng không dám tiến lên.

Nét mặt già nua của Park Cheon run lên, rất muốn vào xem thế nào, nhưng nghĩ đến y thuật cao minh của Jane và bản lĩnh thần kỳ của Dương Thần, đành phải cắn răng nói:

- Được, tất cả mọi người đều không được vào!

Bảo vệ của nhà họ Park lập tức phong tỏa hiện trường, các vị khách đương nhiên cũng sẽ không tự tìm mất mặt.

- Hội trưởng, tôi đề nghị ông niêm phong tất cả những nơi Ji Yoen đã đi qua và các dụng cụ cô ấy dùng, tất cả mọi người ở đây đều có hiềm nghi, chờ Ji Yoen vượt qua nguy hiểm, phải tìm ra hung phạm.

Jane bình tĩnh nói.

Đầu óc Park Cheon lúc này nóng lên, sau khi nghe được thì mới nhớ ra, nhanh chóng phân phó mọi người đi làm.

- Bác sĩ Jane, Ji Yoen là vận mệnh của tôi, con bé tuyệt đối không thể có chuyện… Tôi… tôi xin cô cùng Dương tiên sinh nhất định phải cứu nó!

Nói xong, Park Cheon quỳ xuống trước mặt Jane.

Jane nâng ông ta dậy, trấn an nói:

- Ông yên tâm đi, theo tôi quan sát, độc tố Ji Yoen hút vào không lớn, cho nên sẽ không thể bất ngờ chết được, khả năng khôi phục được rất lớn.

Jane cũng không dám nói lại toàn bộ, dù sao loại độc tố trí mạng Kali xianua này thật sự quá mức điên cuồng. Trên thực tế, nếu không có Dương Thần ở đây, cô cũng không có cách gì cứu Ji Yoen.

Người hạ độc kia, kỳ thật là quyết tâm muốn Ji Yoen chết, hơn nữa là ‘nhất định phải chết’!

Bỗng nhiên nhớ đến cái gì, Jane nói với Park Cheon:

- Hội trưởng, tôi cần một vài dụng cụ thăm dò hiện trường và thuốc, tôi biết người của Sở nghiên cứu hóa học ở đây, ông phái người lấy về đây giúp tôi.

Park Cheon biết là Jane muốn tra được kẻ hạ độc ở đâu, đương nhiên lập tức đồng ý, ông đối với kẻ hạ độc kia quả thật là hận không thể thiên đao vạn đoạn!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, toàn bộ buổi hôn lễ vốn vui mừng, bắt đầu trở nên âm trầm, đội hòa âm ngừng diễn tấu, nữ phục vụ mặt mày sáng lạn cũng đều run sợ trong lòng ngẩn người ở trên cỏ.

Các khách khứa lúc này đều chưa rời đi, tuy đều lộ ra bộ dạng lo lắng, nhưng kỳ thự đủ loại tâm tư. Có quan hệ hợp tác cùng nhà họ Park đương nhiên hy vọng họ xuôi gió xuôi nước, hạng người có dã tâm thì mừng thầm trong lòng vì lần này có thể khiến nhà họ Park trọng thương.

Bất kể như nào, họ đều chờ tin tức của Ji Yoen.

Bên cạnh sô pha ở đại sảnh nhà lớn, Dương Thần hết sức chăm chú tiến hành điều trị cùng bài độc, bên ngoài thân thể ngấm ra máu đen, ngoài độc tố hóa học, các độc tố khác trong cơ thể cũng bị Dương Thần bài trừ.

Mùi tanh hôi tràn ngập trong lòng, Dương Thần lại nhẹ nhàng thở ra, vì kinh mạch và hô hấp của Ji Yoen đã bắt đầu ổn định, sắc mặt cũng trở nên hồng hào.

Ngưng tụ một đạo lực thiên địa tẩy trừ tất cả nọc độc trên người Ji Yoen, đây đối với Dương Thần hiện giờ mà nói chỉ là một bữa ăn sáng.

Jane canh giữ ở cửa thấy vậy, biết không có gì đáng ngại, cũng vui mừng vỗ ngực đi tới nói:

- May mắn có anh ở đây, bằng không Ji Yoen hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi.

Dương Thần ôn nhu đưa tay sờ sờ hai má nhẵn nhụi ấm áp của Ji Yoen, vuốt ve từng lọn tóc rối loạn.

Rõ ràng là ngày cưới của mình, nhưng lại thiếu chút nữa đi vào âm tào địa phủ.

Vừa nghĩ tới không ngờ có đám người làm tổn thương cô, mắt Dương Thần giống như âm lôi cuồn cuộn, mây đen kín trời.

- Vừa rồi em ra ngoài, hẳn là thăm dò hiện trường.

Dương Thần hỏi.

- Ừ, em đã biết hung thủ hạ độc như nào, chỉ là tìm không ra ai là người làm chuyện này.

Jane nhíu mày nói.

Dương Thần cười lạnh,

- Loại phương pháp hạ độc này, không có khả năng quá rộng, hung thủ tất nhiên là người ở trong sơn trang hôm nay, từng bước từng bước điều tra rõ ràng, tự nhiên hiểu được.

Khi Dương Thần và Jane đi ra khỏi nhà lớn, không ít người lập tức xông tới.

Thấy Dương Thần nói Ji Yoen đã không còn gì quá đáng ngại nữa, Park Cheon cực kỳ vui mừng quỳ rạp xuống đất, chỉ thiếu đập dầu cảm ơn.

- Dương tiên sinh, tôi có thể vào thăm Ji Yoen không?

Park Cheon chờ đợi hỏi.

- Không được!

Dương Thần quả quyết phủ nhận,

- Trước khi tìm ra hung thủ, tất cả mọi người ở đây đều bị nghi ngờ, tôi không cho phép bất cứ ai đến gần căn phòng, tất cả cút xa một chút!

Dương Thần ra lệnh cưỡng chế, không ít người đều có vẻ mặt không vui.

- Anh là cái gì, dựa vào cái gì mà chúng tôi phải nghe lời anh?

Một vài quan viên quyền cao chức trọng của Hàn Quốc châm biếm nói.

Dương Thần vẻ mặt âm trầm,

- Ai muốn đến gần đây, thì kẻ đó chính là nghi phạm bị tình nghi lớn nhất, các người có thể đến gần thử xem.

Lời này làm cho không ít người phát lạnh từ tận xương tủy, bọn họ cũng không biết đây là sát khí, cũng có những bảo vệ có không ít kinh nghiệm sa trường đều sợ hãi lui ra.

Park Cheon biết lời nói của Dương Thần là thật, ông ta không muốn cháu ngoại mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dẫn đầu đi ra.

Các quan khách cũng không muốn bị hiềm nghi, vì thế đều ngoan ngoãn quay về bãi cỏ.

Jane lúc này cầm một cái túi plastic đựng khăn sa che mặt, nói với mọi người:

- Mời mọi người xem, đây là công cụ gây án của kẻ giết người. Hung thủ bôi Kali xianua lên khăn, để hô hấp của tiểu thư Ji Yoen làm nóng nó lên, kali xianua ở phía trên liền phóng xuất ra kịch độc axít xi-a-nô-gien.

- Tôi đã nghe ngóng rồi, bởi vì áo cưới không có người trông giữ, từ khi vào sơn trang đã được đưa đến phòng cô dâu, rất nhiều tân khách đều có cơ hội tiếp xúc, hoàn thành việc hạ độc thủ này cũng không có gì là khó. Cho nên, chúng tôi cần mọi người phối hợp để tìm ra hung phạm.

Dương Thần đi đến trước mặt mọi người, cao giọng nói:

- Trước khi điều tra rõ ràng, tất cả người ở đây đều không được rời đi! Trong số các người, ai từng tặng lễ cho nhà họ Park, dù là lén lút hay công khai, bây giờ đều đứng ra đây cho tôi!

- Đùa cái gì thế! Muốn điều tra thì phải điều tra đám phục vụ và hóa trang kia, bọn họ không phải những người dễ dàng hạ thủ nhất sao?

Có vị khách khinh thường nói.

- Không cần ông lắm mồm, bọn họ đương nhiên không tránh được bị điều tra, nhưng phục vụ và nhân viên hóa trang vốn hiềm nghi lớn, bọn họ có thể hạ độc trên áo cưới sao?

Dương Thần hỏi ngược lại.

Vị khách kia nghẹn lời, sắc mặt đỏ lên,

- Muốn nói đến khúc mắt, người có khúc mắt lớn nhất ở nơi này cùng nhà họ Park không phải là nhà họ Goo sao, toàn bộ Seoul có người nào không biết?

Goo Ji Yong và Goo Yu ở đây đều trợn mắt nhìn vị khách kia, nếu không phải ông ta cũng là người nhà giàu truyền thống của Hàn Quốc, thì họ chỉ tiếc không thể lột da ông ta.

- Nhà họ Goo chúng tôi khinh thường loại chuyện vụng trộm này, tiểu thư Ji Yoen tuy rằng cự tuyệt con trai tôi, nhưng cha tôi và Hội trưởng Park có giao tình sống chết với nhau, quan hệ của hai nhà kỳ thực không phải ít.

Goo Ji Yong trịnh trọng nói.

- Hô, lời này của ông nói ra ai dám tin, ai không biết lúc trước các người hy vọng Hội trưởng Park bệnh chết đến mức nào, chuyện các người tạo áp lực cho nhà họ Park để tiểu thư Ji Yoen phải gả cho Goo Yu, ông cho là chúng tôi không biết sao?

Lại có một gã thượng khách khác trêu tức nói.

Mọi người lúc này thầm nghĩ nắm chặt sự trong sạch, đừng để ngọn lửa đốt đến người mình, dựa vào Park Cheon lúc này đang trong cơn giận dữ để đả kích các gia tộc khác mới là chuyện chính.

Cha con Goo Ji Yong biết lúc này tất cả mọi người đều muốn chèn ép nhà họ Goo, cũng là bởi vì mọi thứ trong quá khứ, bọn họ chính là đối tượng hiềm nghi lớn nhận, giận không kềm được.

- Chúng tôi nói không làm chính là không làm! Cha, không cần nói thừa với bọn họ, chúng ta hôm nay từ đây đi ra, xem ai dám ngăn chúng ta!

Goo Yu lạnh giọng nói, còn không quên khinh thường quét mắt nhìn Dương Thần.

Goo Ji Yong cũng nhất thời vô cùng cuồng ngạo, cười ha ha nói:

- Không sai! Mấy con chó điên các người vì bảo vệ mình mà cắn loạn lên, các người cho rằng nhà họ Goo tôi thực sự sợ các người?

Nói xong, ngón tay chỉ về phía Dương Thần, nhe răng cười nói:

- Cậu chỉ là một người Hoa Hạ, dựa vào cái gì mà quản chuyện Đại Hàn Dân Quốc chúng tôi! Còn dám hồ ngôn loạn ngữ, tôi bảo cánh sát đến bắt cậu!