Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1419: Quốc tịch của Bồ Tát




Ánh sáng đầu xuân ấm áp, gieo rắc màu vàng rực nhấp nhô.

Trên ban công tầng hai của một khu nhà cao cấp, Đường Uyển ngâm một ấm hồng trà cho Dương Thần, Jane cùng Tiêu Chỉ Tình tinh tế thưởng thức.

Mấy ngày nay, Đường Uyển ngoại trừ một vài chuyện công ty phải đi xử lý, ngay cả nhà mình cũng không về, ở cùng cha con Dương Thần, đồng thời chăm sóc Lam Lam, cũng hưởng thụ một chút thời gian thân mật.

Đường Đường bởi vì mẹ ở đây nên cũng chạy tới đây, đương nhiên là không tránh được hòa mình với Lam Lam.

Tuy từ lần đầu tiên quen biết Dương Thần đến hiện nay cũng đã hơn hai năm nhưng Đường Đường đã trưởng thành lên rất nhiều, không hề còn dáng vẻ điên điên khùng khùng của học sinh cấp ba lúc trước, lúc chơi đùa với Lam Lam, rất có dáng dấp của một người chị.

Điều này làm cho Đường Uyển lộ ra vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn, giống như coi hai đứa con gái một lớn một nhỏ là con đẻ của mình vậy. Điều này khiến Dương Thần có chút bất đắc dĩ, tình thường người mẹ của người phụ nữ này có chút lan tràn.

Lúc này, Dương Thần tay cầm một tập tài liệu Jane mang tới, đó là những báo cáo Jane tải xuống từ các tờ báo mạng.

Trên báo cáo đều là những tấm hình, nội dung liên quan đến một vật thể to bằng quả trứng chim màu hồng kim, nhìn có điểm giống tim người.

Nhìn chi chít những chữ bằng tiếng Anh và tiếng Hàn phía trên, Dương Thần có chút ngạc nhiên nói:

- Khảo cổ Hàn Quốc phát hiện ‘Phật tâm xá lợi’? Đó là thứ gì, xá lợi tử?

- Không chỉ đơn giản như xá lợi tử đâu.

Jane nhấp môi một ngụm trà, đưa lên ngón tay cái hướng về phía Đường Uyển ở bên cạnh, giải thích:

- Bình thường, sau khi cao tăng Phật giáo tọa hóa, đều là Phật cốt xá lợi.

- Phật cốt xá lợi được tạo thành từ rất nhiều photphat và cacbonat, cũng có thể nói là sản phẩm được tạo thành từ nguyên tố cacbon ở nhiệt độ cao.

- Nhưng Phật tâm xá lợi mới phát hiện nhất này chính là từ trái tim của một cao tăng đắc đạo hóa thành. Phát hiện này đã khiến hiệp hội phật giáo các nơi trên thế giới chấn kinh.

- Những ngày này em và Tình Nhi nghiên cứu, là cho rằng xá lợi tử này có thể giúp anh hàng phục Hỗn Độn kia?

Dương Thần cảm thấy bất khả tư nghị.

Tiêu Chỉ Tình nghiêm mặt nói:

- Ông xã, nếu xá lợi tử này là thật, như vậy rất có thể sẽ không đơn giản như xá lợi tử bình thường.

- Em từng đọc qua không ít bộ sách giải thích về phật tu thời cổ đại, thánh nhân phật môn phương Tây thật sự, Bồ Tát, thậm chí cả Kim Thân La Hán đều là đi đại thừa phật pháp.

- Đại thừa phật pháp, coi trọng tự thân mình thành đạo chính là tiểu đạo, phổ độ chúng sinh là đại đạo.

- Thành đại đạo, phổ độ chúng sinh liền có thể thành Trượng lục kim thân, bất hủ bất diệt, có thể biến hóa, thần thông quảng đại.

- Nói cách khác, đại tôn phật môn chân chính, không chỉ đơn giản là xương cốt có thể hóa thành xá lợi tử, mà lục phủ ngũ tạng, tứ chi các loại, toàn bộ chuyển hóa thành phật môn kim thân.

- Phật tính tức vi phật tâm, muốn tu bất hủ phật pháp kim thân, đầu tiên chính là tu được phật tâm.

- Nếu hạt xá lợi tử kia thật sự là phật tâm, vậy rất có thể là đại tôn giả phật môn nào đó có thể đạt được bất tử bất diệt, tọa hóa ở lại.

- Mặc dù ông ta đã mất, nhưng phật tâm này có thể lưu lại, đủ thấy nghiệp lực phổ độ chúng sinh của phật pháp.

- Mà trước kia em đã từng nói, Hỗn Độn tuy có khả năng thôn tính vạn vật, bất tử bất diệt, chung quy bởi vì tà khí hung ác quá nặng, khó có thể bỏ qua trần niệm, không rành thiên đạo, chỉ có thể là tam mãnh thú trong tứ đại mãnh thú thượng cổ cùng đẳng cấp với nó khó có thể thực sự phong thần.

- Nếu ông xã có Phật tâm hộ thể mà đại thừa phật hiệu cô đọng thành, có lẽ có thể trấn áp Hỗn Độn kia. Dù sao, Hỗn Độn cũng chưa khôi phục được sức mạnh hung ác thông thiên của nó ở thời kỳ thượng cổ.

Dương Thần trước mắt sáng ngời, có thể gặp được Tiêu Chỉ Tình quả nhiên là đại ân ông trời giúp mình, không ngờ là như thế.

Hắn cũng không có cơ hội xem những sách cổ của những gia tộc thượng cổ lưu truyền đến nay, may mà có Tiêu Chỉ Tình nói cho.

Nhưng ngay sau đó, Dương Thần ngẫm nghĩ cau mày nói:

- Anh lo lắng, điều này hẳn không phải là giả chứ, dù sao cũng không phải mọi người tận mắt nhìn thấy.

Jane nhún vai,

- Xá lợi tử này lúc trước vì không biết là thứ gì nên đưa đến Sở nghiên cứu đo lường, mà người kiểm tra đo lường kia lại là khoa học gia người Hàn Quốc, vừa hay là đệ tử của em. Em đã hỏi cô ấy, cô ấy không có khả năng dám lừa gạt em.

- Tuổi của xá lợi tử này rất có khó phán đoán niên đại cụ thể, phát hiện từ mộ của một quý tộc từ hơn hai ngàn năm trước, nhưng thời gian xá lợi hình thành rõ ràng là sớm hơn lúc đó.

- Tuy địa điểm phát hiện là Busan Hàn Quốc, nhưng mộ lại là mộ của đại võ tướng cổ Hoa Hạ, khi đó đại tướng quân này vì bảo vệ sự an toàn của mình cho nên đã mang theo Phật tâm xá lợi này.

Tiêu Chỉ Tình cười khanh khách nói:

- Ông xã biết không, phía bên Hàn Quốc đã ầm ĩ dữ dội. Nói là, Phật tâm xá lợi ở Hàn quốc, căn nguyên của phật giáo chính là ở Hàn Quốc.

- Hơn nữa, người Hàn Quốc còn nói, Đại Nhật Như Lai cũng là của Hàn Quốc, Quan Âm đại sĩ, Nhiên Đăng cổ phật, thậm chí ngay cả Đạt Ma tổ sư của Thiếu Lâm cũng là của Hàn Quộc, thật sự là khiến em buồn cười chết đi mất!

Dương Thần che trán, hắn quả thật không cảm thấy điều này có gì kỳ quái, Hàn Quốc nhất định là muốn phủ nhận tin tức võ tướng này đến từ Hoa Hạ, cơ hội ‘tuyên dương quốc uy’ tốt như vậy, người Hàn Quốc sao có thể buông tha.

Nhưng, sự việc đều đã lên trên báo của các nước toàn thế giới, Dương Thần cảm thấy có chút khó làm.

- Thứ này… nếu như là thật, có lẽ uy năng quả thực bất phàm. Dù sao cổ nhân cũng chỉ biết đem đồ vật quý giá vào trong mộ, hơn nữa tu sĩ khi đó đều không ẩn cư như bây giờ. Làm cho một vài quan to có được vài thứ bảo bối, cũng không phải là không thể.

Dương Thần thở dài nói:

- Chẳng qua, bây giờ toàn bộ thế giới đều đang tập trung vào Phật tâm xá lợi này, dường như sẽ rước lấy phiền toái.

Chỉ cần nghĩ đến toàn bộ hiệp hội phật giáo trên thế giới đều tìm mình để lý luận, Dương Thần đã cảm thấy muốn sụp đổ, cũng không thể đối địch với toàn bộ tín đồ phật giáo trên thế giới.

Tiêu Chỉ Tình đáng yêu liếc mắt xem thường,

- Ông xã ngốc ơi, chẳng lẽ trong đầu anh chỉ có giết chóc sao? Chẳng lẽ không thể danh chính ngôn thuận mà lấy xá lợi kia về?

- Danh chính ngôn thuận?

Dương Thần chớp chớp mắt,

- Tình Nhi, em bảo anh đi mua sao? Làm sao có thể, cho dù là thuộc quyền sở hữu của Hàn Quốc hay là thánh địa phật giáo nào đi nữa, người ta cũng không thể bán thứ này ra ngoài.

- Hiệp hội phật giáo trên thế giới chỗ nào cũng có, ai cũng không chịu nhường ai, em nghĩ cuối cùng cũng chỉ có thể là chính phủ Hàn Quốc đặt nó ở bảo tự phật môn quan trọng nào đó. Nếu như vậy, vì sao anh không trực tiếp liên hệ chính phủ Hàn Quốc, để bọn họ nhìn vào việc gần gũi với anh xem như không có chuyện gì.

Tiêu Chỉ Tình gian xảo cười nói.

- Xem ra vô dụng lại tốt, nếu như hữu dụng, vậy anh không phải là vẫn cần đi cướp sao?

Dương Thần buông tay nói.

Jane lắc lắc ngón tay,

- Ông xã Dương Thần thân mến, anh không cần lo lắng, em đã nghĩ đối sách tốt cho anh rồi.

Nhìn nụ cười bí hiểm của Jane, Dương Thần lại cảm thấy đau đầu, hai người phụ nữ này rốt cuộc là có phương pháp quỷ gì thế…

Nhưng bất luận thế nào, lần này vẫn phải đi Hàn Quốc một chuyến, Dương Thần không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, nếu mình không khôi phục được tu vi, có trời mới biết ngày nào đó người của Hồng Mông sẽ đến làm mấy việc trả thù, cướp bóc gì đó, mình lại không thể ngăn cản được.

Đi cùng Dương Thần còn có Jane, thứ nhất là cô muốn thăm học sinh của mình Trương Như, thứ hai cũng là người được việc nhất.

Tiêu Chỉ Tình vì không có nhiều năng lực tự bảo vệ mình, lại sợ vú Vương lo lắng, cho nên đành bỏ qua cơ hội, dù sao tùy lúc vẫn có thể liên lạc điện thoại.

Trong nhà có Đường Uyển trông coi, Dương Thần cũng không cảm thấy Lam Lam sẽ cần một người cha ‘vô dụng’ như hắn, chỉ là ra ngoài vài ngày thôi mà.

Bé mập ngoại trừ vẻ mặt nghiêm túc nói muốn rất nhiều rất nhiều quà, những lời tri kỷ khác, tỷ như ‘con sẽ rất nhớ cha’…, nửa câu cũng không có. Điều này khiến Dương Thần có chút bi thương, kẻ khốn nạn nào nói con gái là người tình nhỏ của cha chứ?

Máy bay bay đến Seoul, Dương Thần tự nhiên không tránh được mà nghĩ đến Trinh Tú, cô gái này năm ngoái gọi đến một lần, nhưng khi Dương Thần gọi lại, người nhận điện thoại lại là Ân Tĩnh.

Sau này, Trinh Tú không còn gọi điện thoại cho Dương Thần nữa, bản thân Dương Thần đều bận rộn đủ loại chuyện, lại không lo không tới, dù sao bản thân cũng không phải người thích gọi điện thoại, mấy người phụ nữ của mình cũng không có thói quen này.

Không biết Lâm Nhược Khê có gọi cho Trinh Tú hay không, nhưng không nghe cô nói đến, đoán chừng là không.

Lúc này nghĩ đến, Trinh Tú lại không gọi điện thoại tới, Dương Thần nghĩ, cô lên đại học bận rộn nhiều việc, hoặc là nghe lời ông ngoại cô, quyết định gả cho Kim Chập rồi.

Trong lòng không khỏi có chút thổn thức, cô bé từng là một người bán hàng rong lại có ngày như thế, Dương Thần có chút nôn nóng muốn xem xem cô thế nào.

Nhưng, Dương Thần cũng không gọi điện báo trước, mà sau khi cùng Jane bay đến Seoul, để học sinh Trương Như của cô đón rồi mới cho Trinh Tú một kinh hỉ.