Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1404: Không được chết tử tế




Trên phía Đông mặt biển, ánh mặt trời màu trắng bạc hiện ra, lại một ngày mới bắt đầu.

Trong vùng biển quốc tế, bên trong một gian phòng đơn trong du thuyền Erebos, Mông Nguyệt đã tỉnh lại, mặt mang hận ý nhìn bốn phía.

Cô ta không nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rằng sau khi tiếng nổ mạnh phát ra liền ngất đi. Nhưng không hề nghi ngờ chính là, Dương Thần mang cô đến đây, nói như vậy, ván cờ giữa gia tộc và Dương Thần, Dương Thần lại thắng!

Mà cô, hơn phân nửa là thành con tin!

Di động trên người đã mất, công cụ liên lạc trong này cũng không dùng được.

Cô không dám tùy tiện ra ngoài, bởi vì bên ngoài là hải vực mênh mông bát ngát, thậm chí còn có một con tàu bảo vệ đi bên cạnh du thuyền, muốn chạy trốn là rất khó.

Cửa bị mở ra, một nữ phục vụ mặc đồ màu lam đi tới, thoạt nhìn đã hơn năm mươi mấy tuổi, nếp nhăn trên mặt rất nhiều.

- Mông tiểu thư, cô đã tỉnh rồi, chào mừng đến Erebos, tôi là người phụ trách bữa cơm cho cô, Cheryl.

Cheryl mập mạp cười hòa ái, đẩy xe chở bữa sáng đến cạnh bàn, đặt bữa sáng với kiểu dáng Châu Âu tinh xảo lên bàn.

Mông Nguyệt dùng tiếng anh hỏi:

- Đây là địa bàn của Dương Thần?

Cheryl không kiêng kị đáp:

- Tục danh ở Hoa Hạ của ngài Minh Vương là Dương Thần.

- Là hắn bảo bà chiếu cố tôi?

Mông Nguyệt nhìn bữa sáng, chất vấn.

Cheryl cười nói:

- Không cần kích động, chúng tôi không rõ chỗ không thoải mái của Mông Tiểu thư với ngài Minh Vương, bổn phận của chúng tôi chỉ là chiêu đãi khách ở trên thuyền này thôi.

- Bởi vì ngài Minh Vương không hạ chỉ lệnh đặc biệt, chỉ bảo Mông tiểu thư đợi ở trên thuyền, vì vậy chúng tôi sẽ đối đãi với cô như khách.

Mông Nguyệt mới không tin tưởng tên đàn ông âm ngoan bá đạo kia sẽ có thiện ý gì. Lúc mình vừa tỉnh lại liền nhận thấy trong cơ thể mình có một ít thuốc khiến cơ thể bủn rủn.

May mắn là nội công của mình không tổi, tiến hành xử lý độc hơn nửa canh giờ đã có thể khôi phục lại sức chiến đấu.

Nói không chừng, trong bữa sáng này còn có chất độc gì khác, chính là vì để mình ngoan ngoãn đưa tay chịu trói.

Mông Nguyệt nhìn Cheryl, thân thể mập mạp, không hề có bộ dáng phòng bị, đôi mặt đẹp chợt lóe lên mũi nhọn, tâm sinh một kế.

- Cheryl, bà mang cho tôi đồ ăn ngon gì vậy?

Mông Nguyệt lộ ra ý cười ôn nhu, đi đến bên cạnh Cheryl.

- A, tôi nghĩ cô nhất định sẽ thích, là bánh táo do đầu bếp Ruud của chúng tôi làm…

Cheryl mới nói được một nửa, chỗ cổ liền bị bóp chặt, Mông Nguyệt thần tốc bóp chặt lấy!

Thuận tay cầm lấy dao ăn cao cấp, chặn ở cổ họng Cheryl!

- Đừng nhúc nhích! Đưa tôi ra ngoài! Bằng không tôi sẽ cắt đứt yết hầu bà!

Mông Nguyệt một trận hưng phấn trong lòng, bắt được một người, chính là hoàn thành bước đầu tiên để chạy trốn.

Cheryl lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng không có chút kích động nào.

- Mông tiểu thư, cô việc gì phải làm như vậy, nơi này là Erebos, cô chạy không thoát đâu.

Cheryl cảm thấy có chút tiếc hận.

- Đừng nói lời vô nghĩa với tôi! Đi ra ngoài! Tôi muốn lấy lại điện thoại của mình, bảo người đưa tôi về lãnh hải Hoa Hạ!

Mông Nguyệt đưa lưỡi dao càng sít chặt vào làn da Cheryl.

Cheryl khẽ thở dài một cái,

- Cô bé, cô sẽ hối hận…

Vừa dứt lời, khuỷu tay Cheryl liền giống như một quả đạn pháp, một kích sét đánh không kịp bịt tai đánh văng cánh tay cầm dao của Mông Nguyệt ra!

Mông Nguyệt chỉ cảm thấy cánh tay mình bị đau dữ dội, không kịp phản ứng, chân đã không đứng vững, bị ngã ra phía sau!

Thân thể mập mạp của Cheryl trong khoảng khắc đó như biến thành cỗ máy chiến đấu, cương mãnh hữu lực, nhanh như thiểm điện!

Mông Nguyệt kinh hô một tiếng, thân thể mập mạp của Cheryl lại đặt mông ngồi lên hông cô, gắt gao ép cô xuống dưới thảm!

Vỗ vỗ hai tay, Cheryl quay đầu nhìn lại Mông Nguyệt sắp phát khóc ở dưới mông mình, cười nói:

- Quên nói với cô, Mông tiểu thư, tất cả người trên Erebos đều là những người đã rút khỏi ZERO để dưỡng lão, tuy đều đã thành bộ xương già, nhưng đối phó với một người luyện võ có nội công bình thường, vẫn có thể làm được.

- Bà… bà là sát thủ?

Mông Nguyệt mệt mỏi mà thất thanh nói.

- Đó là quá khứ, bây giờ tôi là nữ phục vụ trên du thuyền này.

Cheryl hòa ái cười.

Bàn Nhược một thân mặc ki mô nô phấn hồng hình hoa anh đào đi đến cửa.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Mông Nguyệt trên mặt đất, Bàn Nhược khinh thường nỏi:

- Chỉ bằng cô, cũng muốn chạy thoát khỏi nơi này? Tất cả những người ở đây đều nằm trong top năm mươi sát thủ đứng đầu thế giới, cô quả thực là si tâm vọng tưởng.

Tối hôm qua Bàn Nhược đã vô cùng nhạy cảm nhận ra những người trên du thuyền này không bình thường, sau khi hỏi Ruud, Bàn Nhược sớm đã biết được nữ phục vụ kia kỳ thật thân thủ bất phàm.

Mông Nguyệt lúc này ý nghĩ muốn chết cũng đã có, ai có thể ngờ một nữ sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới lại bằng lòng tới nơi ngày làm hầu gái?

- Hoa Hạ có câu nói rất thích hợp với cô, rượu mời không uống lại uống rượu phạt, tôi sẽ cho cô thấy cái giá của việc muốn chạy trốn.

Bàn Nhược vô cùng tôn trọng cúi đầu trước Cheryl, sau đó nhấc Mông Nguyệt lên!

Dưới sức mạnh của Bàn Nhược, Mông Nguyệt càng không có năng lực chống cự, bị giữ chặt lấy.

Nhìn thấy Bàn Nhược mang Mông Nguyệt đi, Cheryl lắc đầu bất đắc dĩ, làm ra hình chữ thập trước ngực, bi ai cho đứa trẻ không quen.

Trên boong thuyền rộng lớn, Dương Thần đang cầm di động Ruud mang đến cho hắn, liên lạc với Lưu Minh Ngọc ở trong nước.

- Cục cưng Minh Ngọc, em hãy nghe anh nói, cha mẹ em nhất định sẽ không có việc gì, anh đang chuẩn bị tính sổ với mấy lão già Mông gia đây. Cháu gái dòng chính của bọn chúng đang ở trong tay anh, chúng sẽ không dám hại cha mẹ em…

- Em đừng xúc động, cũng đừng đi cứu cha mẹ, làm vậy chỉ sẽ làm sự việc rắc rối hơn. Việc này phải nghe anh, em và Thiến Ny không phải vừa lúc từ chức không làm nữa sao, anh phái người đón các em đến Địa Trung Hải nhé? Tường Vi và Ngưng Nhi đang ở đó… Ấy, em, em đừng có bộ dạng muốn khóc đó…

Sáng sớm Lưu Minh Ngọc đã nhận được tin tức của Dương Thần, liền vô cùng lo lắng, dù sao cũng là cha mẹ mình bị bắt giữ, có nhà mà không về được, Dương Thần lại tránh ở nước ngoài, cảm giác giống như nửa bầu trời đã sụp xuống.

Dương Thần tận tình khuyên bảo một hồi lâu, cuối cùng cũng làm cô tĩnh tâm lại. Sau khi bắt Dương Thần cam đoan sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn, mới tiếp nhận đề nghị tạm thời đến Địa Trung Hải ‘nghỉ mát’.

Về phần mang hai cô đi như nào, đối với Dương Thần mà nói là không quá khó làm, phái phi cơ riêng đi cũng không phí công sức.

Nói chuyện điện thoại xong, Dương Thần mới liếc nhìn về phía Mông Nguyệt vẻ mặt quật cường nhìn hắn ở bong thuyền, hỏi Bàn Nhược:

- Cô ta làm sao vậy?

- Chủ nhân, cô ta muốn bắt bà Cheryl làm con tin để chạy trốn.

Bàn Nhược chi tiết nói.

Dương Thần đang tức lên đến đỉnh đầu, mình phải chạy đến tận vùng biển quốc tế, không dám quay về, còn không phải là bị đám lão già Mông gia hại sao?

Hiện tại tu vi không dám động, lại không đối phó được, một đứa như cô còn dám đến áp chế mình để chạy trốn?

Nhìn gương mặt xinh đẹp của Mông Nguyệt và bộ dáng không chịu thua, Dương Thần cười lạnh vài tiếng:

- Tôi hỏi cô, vì cái gì mà Mông gia đột nhiên tay đổi thái độ, muốn cô gả cho tôi? Cô tốt nhất là ngoan ngoãn trả lời, tâm tình của tôi hiện tại không tốt lắm.

- Nhổ vào! Tâm tình anh không tốt? Tâm tình bản tiểu thư càng không tốt! Dương Thần, anh âm thầm đánh lén tôi, còn tính là đàn ông sao? Bắt một cô gái làm con tin thì có khí phách lắm sao? Tôi thấy anh cũng chẳng là cái thứ gì hay… Tôi nói cho anh, có gan thì giết tôi! Tôi sẽ ở dưới đó chờ vợ chồng Lưu Thanh Sơn xuống chôn cùng mình!

Mông Nguyệt trào phúng nói.

Sắc mặt Dương Thần ngưng trọng, người này thật đúng là bướng bỉnh. Nếu là phụ nữ mình thích, cái này sẽ tính là kiêu ngạo, nhưng là kẻ địch của mình, vậy chỉ có thể nói cô ta không biết điều!

Một bước dài, Dương Thần tóm lấy Mông Nguyệt, trực tiếp quay ngược cô ta 180 độ!

Hai chân của Mông Nguyệt bị Dương Thần tóm lấy, thân thể treo ngược, ý đồ dùng quyền chưởng để công kích chân Dương Thần, nhưng Dương Thần không chút lưu tình đá một cước vào ngực!

- A!

Mông Nguyệt đau đớn kêu lên một tiếng, xương sườn ở ngực đều bị gãy mất hai, đau đến mức nước mắt rơi xuống, ủy khuất mà khóc ra tiếng!

Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều là kiều nữ được chiều chuộng như sao quanh trăng sáng, không ngờ lại có người đàn ông không chút lưu tình cay độc đánh cho như vậy?

- Dương Thần anh sẽ không được chết tử tế!

Mông Nguyệt hận không thể ăn sống người đàn ông này.

- Tùy cô.

Dương Thần đi đến một cái bàn nhỏ kê ở trước du thuyền, ném một cái dây thừng xuống biến, một đầu buộc vào thuyền.

Mông Nguyệt cảm thấy trên cái chân trắng muốt của mình bị đau đớn hai lần, chính là bị Dương Thần dùng móng tay cắt ra vài lỗ hổng, máu tươi chảy ròng ròng!

- Anh…

Không đợi Mông Nguyệt nói gì, Dương Thần nhẹ buông tay, trực tiếp ném Mông Nguyệt xuống biển!

Tủm!

Nước biển lạnh thấu xương, Mông Nguyệt mặc dù có nội công hộ thể những vẫn bị lạnh đến phát run!

Cô ta thân thể ướt sũng căn bản không hỏi nhiều, theo bản năng nắm lấy cái dây thừng rơi từ trên du thuyền xuống.

Bởi vì du thuyền không di chuyển cho nên cô nắm lấy dây thừng cũng không cần quá cố sức.

Nhưng viết thương ở bụng và chân vẫn đang chảy máu, lại bị nước biển ngấm vào, lập tức đau đớn như bị xé rách cơ thể. Thân thể mềm mại của Mông Nguyệt run rẩy, ngẩng đầu vô cùng oán độc nhìn Dương Thần.

- Anh muốn làm cái gì?

Một loại dự cảm xấu làm cho trái tim Mông Nguyệt băng giá.

Dương Thần thản nhiên nói:

- Không có gì, chỉ là cô tương đối không biết điều, tôi cảm thấy phái người quan sát cô, không bằng để một vài anh em tốt trên biển chiếu cố cô, như vậy có vẻ tốt hơn…

Anh em tốt?

Mông Nguyệt không ngốc, cảm nhận được vết thương ở chân không ngừng đau đớn, máu chảy ra, không khỏi sinh ra một ý niệm trong đầu!

- Ở đây có cá mập?!!!

Mông Nguyệt sợ hãi kêu lên.

Dương Thần nhún vai, vẫy tay gọi Bàn Nhược đến, phân phó nói:

- Cô ở đây trông cô ta, nếu cô ta muốn trèo lên, nhất định phải trả lời câu hỏi của tôi đã. Hơn nữa phải đồng ý dập đầu nhận sai với tôi bằng không cô liền một cước đá cô ta xuống.

Trong lòng Bàn Nhược nổi lên một trận vui sướng khó hiểu, vội vàng đồng ý,

- Vâng, chủ nhân.

Dương Thần không để ý nhiều nữa, lập tức đi vào trong khoang thuyền. Hắn còn chưa kịp ăn điểm tâm nữa, lão Ruud đã đặc biệt chuẩn bị bữa sáng, phải đi ăn mới được.

Mông Nguyệt tóm lấy dây thừng ở trong nước biển sắc mặt trắng bệch, muốn cô ta dập đầu nhận sai với Dương Thần, không bằng giết cô ta đi. Đây chính là vấn đề tôn nghiêm của đệ tử Mông gia!

Nếu muốn một súng bắn chết cô ta, cô ta nhất định không sợ, nhưng vừa nghĩ tới bị một đám cá mập cắn phân thây, cô liền nổi lên một trận ác hàn, càng khó chấp nhận!

Bàn Nhược đứng ở đầu thuyền, thần sắc lạnh như băng nhìn cô ta, hơi có chút chờ mong.

Mông Nguyệt ngẩng đầu, mê hoặc Bàn Nhược:

- Tôi và cô đều là phụ nữ, cô vì cái gì mà bán mạng cho ác ma kia? Hắn chính là lợi dụng cô làm việc cho hắn, cô giúp tôi chạy trốn, Mông gia chúng tôi sẽ không bạc đãi cô, thế nào?

Bàn Nhược mặt không chút thay đổi, trong mắt hoàn toàn là vẻ khinh thường, nếu không phải là Dương Thần không chỉ thị, cô đã sớm giết chết người phụ nữ này, bởi vì cô ta bất kính với chủ nhân cô

Mông Nguyệt ý thức được hình như không thể thuyết phục, lòng nóng như lửa đốt, đang nghĩ đến biện pháp thoát thân thì chợt thấy, mặt biển phía ngoài xuất hiện vây lưng màu xanh đen!