Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1027: Ngu xuẩn




Đều là Độ Kiếp Kì, tuy không phải đều thuộc Độ Kiếp Kì của Cửu Thiên Thần Lôi, nhưng nghĩ giống như giết chết một con kiến, muốn nhanh chóng giết chết hai anh em họ thì lại là điều không thể.

Thân thể Dương Thần đã trải qua tôi luyện lại kết hợp với tính đặc thù của công pháp nên rắn chắc hơn gấp mười lần, nhưng e rằng có rắn chắc hơn một trăm lần thì đối phó với kẻ địch có chân nguyên lực dồi dào của Độ Kiếp Kì, lại thêm pháp bảo hộ thân thì cũng chẳng thể coi là có lợi thế gì.

Nếu là thân thể của người thường, Dương Thần có thể dùng Thiên Địa Chi Lực để nghiền thành bột, nhưng đối phó với Tiên Thiên đã khó rồi, đối phó với Hóa Tiên lại càng khó khăn hơn.

Với hai kẻ trước mặt cứ phải chiến đấu hết mình trước đã.

Yến Phi Vân nhanh chóng né được, Không Minh Kiếm trên tay quét một đường qua phía bên hông Dương Thần.

Một vệt ánh sáng như ngọc lưu li quét qua, Dương Thần giẫm mạnh chân nhảy lên tránh được đòn công kích.

Phía Yến Phi Vũ cũng bắt đầu động thủ, không do dự vung cây phất trần Thái Ất, từ cây phất trần hóa ra vô vàn những sợi lông trắng muốt, bay thẳng về phía Dương Thần.

- Một đấu hai! Muốn chết sao?

Dương Thần tuy đang trong cơn giận dữ, nhưng lúc chiến đấu tâm ý hoàn toàn tĩnh lặng, không chút hoang mang, một luồng Nam Minh Ly Hỏa xuất ra từ thân thể, rồi ầm ầm nổ tung.

Vô số những sợi lông trắng bị đốt trụi, văng ra xung quanh.

Tuy nhiên cây phất trần Thái Ất quả thực rất huyền bí, sau khi bị thương, từ cán lại mọc ra những sợi lông trắng mới, nhảy múa điên cuồng theo gió.

- Em gái, không cần động thủ, chỉ một mình anh là đủ rồi.

Yến Phi Vân khuôn mặt bình thản, nhẹ nhàng nói.

Yến Phi Vũ vừa nghe thấy liền cười khanh khách mấy tiếng:

- Nếu anh đã có hứng thú như vậy, thì em sẽ đứng bên cạnh quan sát vậy.

Mọi người trong đình viện quan sát trận đấu trên không trung, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, trận đấu này là điều mà người thường khó có thể tưởng tượng được.

Phi thiên độn thổ, Cậu chủ Dương Thần là tiên ư?

Lâm Nhược Khê hai tay nắm chặt trước ngực, trận chiến mạo hiểm trên không khiến cô vô cùng lo lắng, nhìn cảnh tượng trước mắt, cô chỉ hận mình không thể giúp đỡ được gì chỉ có thể đứng một bên nhìn.

Cô giờ phút này càng cảm nhận sâu sắc, vì sao Dương Thần luôn không ngừng nhắc nhở cô phải chăm chỉ tu luyện, đây không phải chỉ vì giữ gìn nhan sắc mà còn vì có liên quan tới tính mạng nữa.

Giữa không trung, ngọn lửa Ly Hỏa quay xung quanh Dương Thần, liên tiếp những đòn tấn công từ hai phía. Yến Phi Vân tuy tốc độ không bằng Dương Thần nhưng thanh Không Minh Kiếm của y mỗi lần quét lên lại khiến Dương Thần phải lui lại mấy bước, Dương Thần luôn phải tìm kiếm cơ hội phản công giữa mỗi lần đối phương vung đao.

Dương Thần trong lòng có chút phiền muộn, tuy rằng Nam Minh Ly Hỏa là Tiên Hỏa, nhưng cũng chỉ là loại có hỏa lực thấp nhất trong Tam Dương Chân Hỏa.

Tuy có thể khắc chế được Yến Phi Vũ, nhưng đối phó với Yến Phi Vân là tu sĩ của Lục Hợp Hàn Thủy Kiếp thì rất khó để có thể phát huy tác dụng của nó.

Người ta khi vào Độ Kiếp Kì thì gặp được Quỳ Thủy, chính là nói Huyền Thủy mạnh hơn Ly Hỏa, bản thân mình dùng Ly Hỏa đối phó với hắn ta, e rằng cho dù đánh trúng cũng không phát ra được uy lực lớn.

Huống chi, mình còn không cách nào có thể đánh trúng hắn ta được.

Yến Phi Vân căn bản không dùng toàn lực, một kiếm chém xuống, tỏa ra kiếm khí sáng loáng như ngọc lưu li, mang theo từng trận gió lạnh gào thét lướt qua.

Dương Thần tạo ra một vòng bảo hộ từ Ly Hỏa, cuối cùng chỉ phải lùi lại vài bước, không bị thương gì.

- Xem ra công pháp của ngươi quả thực rất thần kì, lại có thể không ngừng xuất lực Nam Minh Ly Hỏa, chỉ tiếc rằng có vẻ như Hỏa Hậu của ngươi không đủ, uy lực của công pháp này còn có thể lớn hơn thế nữa, giao công pháp này vào tay ngươi thật là lãng phí. Hôm nay ta nhất định phải lấy được, tìm kiếm chủ nhân đích thực của môn công pháp này.

Yến Phi Vân cười ngạo nghễ.

- Muốn đánh thì đánh, luyên thuyên vô ích.

Dương Thần gắt lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào đối thủ, đồng thời sờ lên mặt không biết đã chảy mồ hôi từ lúc nào.

Đã lâu rồi bản thân hắn không vì chiến đấu mà đổ mồ hôi như vậy rồi. Đây cũng không phải vì trời nóng và là vì bản thân hắn không nắm chắc phần thắng.

Chính xác là vậy, bản thân hắn luận về tu vi hay công pháp, đều không bằng Yến Phi Vân. Nhưng vì tu vi mà hắn có là sức mạnh cuồn cuộn của đất trời, nhưng lại không phát huy hết được uy lực ấy.

Theo những gì lão già nhập vào thân thể hắn lần trước đã nói, tu vi của hắn hiện tại, thực lực cao nhất, có lẽ nên là Thái Thanh Thần Lôi đã hỗ trợ hắn vào Độ Kiếp.

Mà tương đương với Thái Thanh Thần Lôi chính là chân hỏa cuối cùng của Tam Dương Chân Hỏa “ Nghiệp Hỏa”, tầng thứ hai của Lục Hợp Hàn Thủy là “ Minh Thủy”, đều là những thứ hắn có thể lĩnh hội được.

Còn về Thần Lôi “ Nhược Thủy”, cùng với “ Thượng Thanh”, “ Ngọc Thanh” thì đều là những tu vi mà hắn không thể thi triển được.

Nhưng, hắn đến giờ mới chỉ lĩnh ngộ được “ Ly Hỏa”, tầng “ Tam Muội Chân Hỏa” cao hơn và “ Quỳ Thủy” thì vẫn như đi trong sương mù, còn nói gì đến cái gì Thái Thanh Thần Lôi.

Đáng hận, nếu hắn có thể lĩnh ngộ được tầng Tiên Hỏa cao hơn và Huyền Thủy thì đã không bị áp chế như vậy rồi.

- Thôi đi, ta cũng không có hứng thú tốn thời gian với ngươi, ngươi chẳng qua cũng chỉ có thế.

Yến Phi Vân thấy Dương Thần không chủ động tấn công, Không Minh Kiếm trong tay phát ra một luồng chân nguyên lực mạnh mẽ.

Dương Thần nheo mắt lại thì thanh Không Minh Kiếm bất ngờ biến mất.

Không chỉ có thanh kiếm biến mất, mà ngay sau đó Yến Phi Vân cũng biến mất.

Đây hoàn toàn không phải là thuật ẩn nấp tầm thường, nếu thuần túy chỉ là ẩn nấp, Dương Thần còn có thể tìm thấy hắn ta qua thần thức.

Nhưng, thần thức lại không thể tìm ra Yến Phi Vân ở đâu.

Yến Phi Vũ đứng từ xa cười trêu trọc:

- Vô dụng, kiếm của anh trai ta tuy sức phá hoại không mạnh, nhưng lại có thể cắt đứt thần thức, ẩn nấp tung tích. Cho dù tu vi của ngươi có cao hơn bọn ta, cũng không đủ để tìm ra.

Lúc này, một loạt những tiếng nói truyền đến từ trên cao.

- Bắc minh huyền phách, bách trượng băng phong!

Dương Thần ý thức được âm thanh này không tốt, nhưng đã không còn kịp nữa.

Bốn phía quanh thân thể hắn, liên tục tuôn ra những vòng Hàn băng Kiếm khí.

Âm hàn của Yến Phi Vân ngưng tụ thành kiếm khí, thực chất là tạo thành những kiếm khí sắc nhọn tản ra, phủ kín bầu trời.

Hàn khí lạnh thấu xương, gào thét, lao thẳng về phía Dương Thần, phủ kín như tuyết.

Trong trời đêm, những người dưới mặt đất chỉ thấy Dương Thần nhanh chóng bị một luồng hào quang xanh thẳm cuốn vào.

Trận gió thổi qua, bão tuyết hạ xuống, trên bầu trời của nhà họ Dương là một biển băng tiêu điều, lạnh lẽo.

- Dương Thần!!

Lâm Nhược Khê bị gió thổi gần như không thể mở mắt, nhưng trong tình cảnh này, cô lo lắng đến đỏ vành mắt, chỉ có điều nước mắt chưa kịp chảy ra đã bị thổi khô rồi.

Trong không trung, bị hàn băng bao phủ, Dương Thần phải tạo ra vòng bảo hộ từ Ly Hỏa, khó khăn lắm mới không bị kiếm khí chạm vào người, nhưng cho dù là thế, thì bản thân hắn khí huyết cũng đang lưu thông một cách chậm chạp.

Từ bên ngoài vọng lại tiếng cười cuồng loạn của Yến Phi Vũ.

- Ha ha ha ha! Tiểu tử thối, ta quên nói cho ngươi biết, Không Minh Kiếm của anh trai ta cũng có thể khiến cho chân nguyên cũng phải lẩn trốn đấy. Trong lúc ngươi vẫn đang sững sờ, anh trai ta đã lập nên vô số kiếm khí xung quanh ngươi, ngươi lại còn đứng ngẩn ra đó, thế nào cảm giác bây giờ thế nào hả?

Dương Thần đang trong cơn giận dữ, thật không ngờ Không Minh Kiếm này lại khó chơi như vậy.

Tuy pháp bảo này không có lực sát thương lớn, nhưng tác dụng tuyệt vời nhất lại ẩn phía trong đó, có thể khiến cho Yến Phi Vân đứng trước tu sĩ có tu vi ngang ngửa, lại trở thành kẻ bất bại.

Chẳng trách hắn ta liên tiếp đụng chạm với tu sĩ Minh Thủy Độ Kiếp Kì cũng không hề thấy sợ hãi, hóa ra là vì nguyên nhân này.

Cũng may Thiên Địa Chi Lực không ngừng tiếp thêm sức mạnh cho Dương Thần, một luồng quang hỏa đầy phẫn nộ bùng lên, những mũi băng nhọn bao bọc xung quanh dần nứt ra.

- A!!!!

Một âm thanh giận dữ vang lên, Dương Thần hiện ra giống như một hỏa nhân.

Phía trước, Yến Phi Vân tay cầm Không Minh Kiếm, ngạo nghễ nhìn, dường như việc Dương Thần có thể thoát ra từ nấm mồ không có gì đáng để chú ý.

Dương Thần không để ý nhiều như vậy, rốt cuộc cũng nhìn thấy kẻ địch, đương nhiên phải nhanh chóng túm lấy hắn ta, bằng không lại bị đánh lén lần nữa cũng nên.

Một quyền tung ra, một chưởng Ly Hỏa cuồng bạo gào thét phóng thẳng về phía Yến Phi Vân.

Đồng thời, bóng dáng Dương Thần chợt nhanh chóng di chuyển đến sau sườn Yến Phi Vân, một tay chụp lấy sau gáy của y.

Chuyện quái quỷ gì đang diễn vậy!

Lúc Dương Thần gần chạm tới người y, cũng là lúc hắn phát hiện ra hoàn toàn trống không.

Giơ tay túm lấy, người trước mắt lại chỉ là ảo ảnh.

- Ngu xuẩn!

Âm thanh của Yến Phi Vân truyền lại từ phía sau Dương Thần, đầy vẻ khinh thường.

Bản năng chiến đấu của Dương Thần khiến hắn nhanh chóng lao về phía trước, nhưng vẫn chậm một bước.

Không Minh Kiếm, đã lướt tới sát sau lưng.