Cô Vợ Thế Thân

Chương 30: Nguy hiểm




Gia Hào về công ty lên thẳng phòng làm việc, anh quăng áo khoác lên ghế, nới lỏng cà vạt, đứng lặng bên cửa sổ. Anh đăm chiêu nhìn những tòa nhà cao tầng trước mắt, trong lòng rối bời. Việc duy nhất anh có thể làm bây giờ là chờ đợi.

Lục Nam và Jessica vào thấy Gia Hào như vậy, cả hai đều nén tiếng thở dài, không khí trong phòng trở nên trầm mặc. Lục Nam nói:

- Gia Hào, cậu nghỉ ngơi chút đi, từ lúc về đến giờ không nghỉ rồi. Để tôi với Jessica trực điện thoại cho.

- Tôi không có tâm trạng nghỉ ngơi.

Gia Hào vẫn đứng yên như vậy nhàn nhạt đáp. Người con gái vô tâm vô tình đó đã lấy tình yêu của trái tim anh, rồi không lời biệt ly, không lời giải thích cứ thế mà trốn đi sao?! Gia Hào siết chặt nắm tay, hoàng hôn dần buông, Gia Hào chờ đợi đến bất lực, thở dài lẩm bẩm:

- Vợ...rốt cuộc em đang ở đâu vậy? Anh rất nhớ em!...

Ở bên này, Lâm Tiểu Vũ cũng đang ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ, chìm trong nỗi nhớ cuộn trào. Giờ này chắc anh đã về, có lẽ anh đang tìm cô, cũng có thể đã ghét bỏ cô, cô chỉ ước anh quên cô đi, một người không nhà cửa, không người thân thích như cô không xứng với anh. Tiểu Vũ nằm xuống giường, cuộn người vào chăn, nỗi nhớ hóa thành nước mắt tràn đôi mi, cô bật khóc.

- Gia Hào...em xin lỗi!...

- ---------------------

Ngô Gia Huy và Kiều Khả Vy thuê một nhóm xã hội đen để thực hiện kế hoạch, bước đầu phải tìm bằng được Phương Ngọc Vân giả. Nhóm người đó nhận nhiệm vụ xong lập tức tỏa ra đi tìm, mang theo ảnh của cô đi hỏi khắp nơi. Lại một ngày nữa trôi qua, mọi người đều không lần ra tung tích của Lâm Tiểu Vũ.

Vì sao ư? Vì cô có ra khỏi khách sạn đâu! Suốt ngày ở mãi trong phòng, cô cũng nhờ nhân viên khách sạn mua một cái điện thoại mới rồi nên ở trong phòng chơi game. Cô đếm số tiền còn lại, chắc cũng sống được tuần nữa. Cô lại thở dài, nhắm mắt ngả người xuống giường, hình ảnh Gia Hào hiện lên trong tâm trí, thôi thúc cô muốn trở về với anh, muốn ôm anh.

- Làm sao đây làm sao đây aaaa!!! - Lâm Tiểu Vũ vò tóc, cô suy nghĩ một chút rồi quyết định lén lút trở về nhìn anh một chút, chỉ nhìn thôi, cô muốn trước khi chết được thấy anh, xem anh có ổn không. Đi một lúc thôi chắc không sao đâu, cô sẽ kín đáo một chút để không ai phát hiện ra.

Nghĩ là làm, cô đội nón, đeo kính râm, đang đi ra cửa khách sạn thì bỗng có mấy người chạy rất vội tông vào cô làm cô ngã lăn quay, rơi kính rơi nón. Mấy người mặc đồ đen bước vào, bộ dạng hung dữ, tấn công bảo vệ của khách sạn khiến mọi người chạy tán loạn. Tiểu Vũ nhanh tay nhặt nón nhặt kính, bỗng có một người đến nắm cánh tay cô kéo lại đối diện người đó, Tiểu Vũ sợ cứng người, khuôn mặt bặm trợn của người áo đen nhìn cô vài giây rồi buông ra, Tiểu Vũ e dè lùi lại, thấy hắn không có ý đuổi theo hay đe doạ gì thì quay người chạy ra cửa. Tên đó cho tay vào túi lấy ra một tấm hình, nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi khẽ nhếch lên, bắt được con mồi rồi!...

Lâm Tiểu Vũ đeo kính, đội nón, mua thêm một cái khẩu trang đeo vào, bắt taxi về công ty Gia Hào. Cô cho xe dừng lại chỗ khu đất dự án xây chung cư đối diện tòa nhà nơi Gia Hào làm việc. Từ đây đi đến công ty anh chỉ mất vài phút, cô xem giờ, xe anh hẳn sắp tới rồi. Cô biết nếu không ăn sáng ở nhà thì anh sẽ ăn ở quầy bán thức ăn ngay tại cổng công ty với Lục Nam, nên từ chỗ này cô có thể lén lút nhìn thấy anh.

Đang mon men đi đến đó thì bỗng có ai đó từ phía sau đánh vào gáy cô, Tiểu Vũ ngã xuống đất ngất đi.

Lúc tỉnh lại, cô cử động tay chân thì phát hiện tay mình bị trói ra sau, nằm nghiêng một bên, tư thế này khiến cô khó chịu, cố gắng lật người ngồi dậy. Tiểu Vũ nhìn xung quanh một vòng, cô nhận ra mình đang nằm giữa một căn nhà lớn, nhưng trống huơ trống hoác, cũ kỹ và bụi bặm, ánh sáng chiếu qua những lỗ thủng trên mái nhà và vách tường đủ để nhìn rõ xung quanh, Lâm Tiểu Vũ ai oán làu bàu:

"Khốn nạn! Chết tiệt! Mình còn chưa được thấy Gia Hào vậy mà...!"

Dường như cô chỉ quan tâm đến việc gặp Gia Hào mà quên mất bản thân đang rơi vào tình trạng không được an toàn cho lắm...

- Ơ?... - Lâm Tiểu Vũ nhìn xung quanh một vòng nữa rồi mới như chợt nhận ra hoàn cảnh của mình, cô hốt hoảng - Đây...đây là đâu? Ai đã đánh mình chứ? Đưa mình tới đây làm gì?

Sau một hồi quan sát, sự yên tĩnh và âm u làm nỗi sợ ma của cô trỗi dậy, Lâm Tiểu Vũ run run gọi:

- Có...có ai không?...

Gọi xong cô cảm thấy giọng mình mới giống ma...

Cánh cửa lớn kèn kẹt mở, cô giật mình nhíu mi nhìn ra, một người đàn ông bước vào, Lâm Tiểu Vũ ngạc nhiên khi nhìn rõ mặt người đó, chính là Ngô Gia Huy. Theo sau anh ta là Kiều Khả Vy và mấy người mặc vest đen, cô ta nhìn bộ dạng của cô hiện tại, khóe môi cong lên giễu cợt nói:

- Tưởng cô thế nào...hóa ra chỉ là đồ giả!

Đồ...đồ giả?

Nói như vậy họ đã biết cô không phải là Phương Ngọc Vân? Lâm Tiểu Vũ cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao họ lại biết? Họ bắt cô lại làm gì chứ?

- Hai người...tại sao lại bắt tôi?

Ngô Gia Huy nghe cô hỏi, nhìn cô một lúc rồi bật cười khẽ:

- Ai da, "em dâu" à,- đặc biệt nhấn mạnh chữ "em dâu" - cũng không có gì, chỉ là cần em giúp một việc thôi.

- Giúp...giúp cái gì?

Gia Huy chỉ cười không nói, Lâm Tiểu Vũ mất kiên nhẫn vùng vẫy kêu lên:

- Mau thả tôi ra!! Thả ra!!!

Ngô Gia Huy mặc kệ cô, nhìn xung quanh một vòng, hắn nhíu mày quay sang mấy người mặc vest đen, chỉ vào hai người:

- Hai người đi lấy hai cái ghế, một cái bàn, nước và cái laptop trong xe đến đây cho tôi.

Hai người đó chạy đi, một hồi lâu sau trở lại với vật dụng mà Gia Huy yêu cầu. Gia Huy ngồi xuống ghế, để Khả Vy ngồi trên đùi mình, lấy điện thoại của người áo đen gọi video cho Gia Hào, camera quay về phía Tiểu Vũ, anh ta dùng máy đổi giọng để nói chuyện với anh.

Gia Hào đang trong phòng làm việc, anh bắt máy, hình ảnh vợ anh bị người ta trói tay nhét vải vào miệng đang cố gắng vùng vẫy hiện lên khiến bàn tay cầm điện thoại của anh run rẩy. Gia Hào nghe tim mình nghẹn lại, là kẻ nào, kẻ nào đã làm vậy với cô?

- Ai? Ai gọi tới mau lên tiếng đi!

Gia Hào mất kiên nhẫn lớn tiếng, bên kia truyền tới giọng cười sằng sặc khàn đặc, cười chán, hắn nói:

- Cậu không cần biết tôi là ai, cho tôi biết cậu có cần người phụ nữ này không?

Gia Hào im lặng, hắn đang muốn dùng cô để uy hiếp anh.

- Ông muốn gì?

- Công ty Ngô Gia.

- Cái gì? Ông nghĩ ông là ai mà đưa ra yêu cầu đó?

- Haha...tôi là người nắm giữ mạng sống của vợ cậu, hãy chọn đi, một là Ngô Gia, hai là cô ta. Nếu cậu chọn Ngô Gia, được thôi, cậu sẽ thấy cô ta chết.

Hắn cầm điện thoại đến gần Tiểu Vũ, cô nhìn vào camera, liên tục lắc đầu ra hiệu anh không cần chọn cô, nhưng Gia Huy ngoắc người áo đen lại, lấy súng của hắn áp nòng súng vào đầu cô. Lâm Tiểu Vũ sợ muốn đứng tim, cô tròn mắt ngồi im thin thít, cô không muốn chết đau đớn như thế này đâu!!!

Gia Hào thấy cô hoảng sợ vội lên tiếng:

- Đừng làm bậy, tôi chọn cô ấy, ông đang ở đâu tôi đến ngay.

Lâm Tiểu Vũ trợn mắt nhìn Gia Huy, hắn cười đầy đắc ý, cô đã nghe được rồi, Gia Hào chọn cô, nhưng cô không đáng để anh hi sinh Ngô Gia giao cho hắn! Cô bất chấp lắc đầu, ú ớ nói Gia Hào đừng đi, nhưng Gia Huy giơ súng lên bắn chỉ thiên một cái để dọa cô. Nhưng Tiểu Vũ không sợ nữa, cô biết anh yêu cô, dám chấp nhận đổi cả thứ quan trọng nhất của anh để cứu cô, cô thật sự cảm động, thật sự biết ơn, không như mẹ cô, lúc nguy khốn nhất lại đem bán cô...

Cô nghĩ, mình nên trả ơn anh.

Chỉ cần cô chết đi, Gia Hào sẽ không cần đến đây, Ngô Gia vẫn là của anh. Đó là tâm huyết cả đời của ba chồng cô, người rất thương cô, xem cô như con gái ruột. Khoảng thời gian qua, họ đã cho cô một "gia đình", thứ mà trước kia có mơ cô cũng không thể mơ tới, họ đã cho cô những ngày thật sự hạnh phúc, cô vì họ hi sinh một chút cũng không hề gì!...

Được rồi, chỉ đau một chút, sẽ không sao cả! Cô tiếp tục ú ớ và giãy giụa, đưa đầu cho Gia Huy ý bảo anh ta giết cô đi. Gia Huy cười khẩy, hắn nói:

- Cô đừng nghĩ tôi sẽ vì một chút bực mình mà giết cô. Giết cô rồi tôi làm sao lấy được Ngô Gia?

Nói rồi hắn lại đánh cô bất tỉnh. Gia Hào thấy rất tức giận, anh nắm chặt nắm tay, mắt long lên, nghiến răng nói:

- Nếu ông làm tổn thương cô ấy, tôi nhất định không tha cho ông.

- Hahaha...vậy thì đến đây đi, mang theo giấy tờ chuyển nhượng.

Hắn nhắn địa chỉ cho anh, Gia Hào lập tức lấy xe lao đi. Lục Nam đi mua thức ăn lên thì không thấy anh đâu cả, lấy làm lạ, đi ra hỏi mọi người đều không biết, hỏi lễ tân thì nói anh chạy đi rất vội, Lục Nam đoán nhất định là có tin tức của Phương Ngọc Vân rồi.

Lục Nam gọi cho Gia Hào.

- Gia Hào, cậu đi đâu vậy?

- Đến chỗ vợ tôi.

- Có tin tức của Ngọc Vân rồi à? Sao cậu không đưa tôi theo với?

- Nguy hiểm lắm, cậu ở lại trông coi công ty giúp tôi, tôi sẽ về nhanh thôi.

Nói xong Gia Hào cúp máy, anh nhấn ga lao vun vút, bên này, Ngô Gia Huy cho tạt nước Tiểu Vũ tỉnh lại, rồi cho cô xem một video trên laptop. Hắn nói:

- Cô nhìn đi, đây là camera tôi bí mật gắn lên xe Gia Hào. Cô có nhìn thấy chiếc xe di chuyển ngày càng nhanh không?... Rất tốt, nói cho cô biết, phanh của chiếc xe đó đã bị trục trặc rồi! Với tốc độ như vậy, cô nghĩ hắn sẽ an toàn đến đây cứu cô sao?

Tiểu Vũ trợn mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn vào màn hình, đúng thật anh đang đi với tốc độ rất nhanh. Cô sợ hãi bật khóc, không ngờ Ngô Gia Huy lại là người nham hiểm xảo trá mất nhân tính như vậy. Ngô Gia Huy tỏ vẻ tội nghiệp cho cô, hắn tặc lưỡi rồi nói:

- Cho hai người nói chuyện với nhau vài câu lần cuối vậy.

Hắn gọi video cho Gia Hào, để anh và cô nhìn thấy nhau. Cô thấy Gia Hào mỉm cười nhìn mình, cô nghe anh nói:

- Đừng sợ, anh đang đến đón em về!

Lâm Tiểu Vũ càng khóc nhiều hơn, cô dùng lưỡi cố gắng đẩy cục vải trong miệng ra, co chân lên gạt cho nó rơi ra, thành công rồi, cô hét lên:

- Gia Hào, cẩn thận xe mất phanh, Ngô Gia Huy muốn giết anh!

Ngô Gia Huy tát cô một cái nằm xuống sàn, rồi tắt video. Gia Hào thử dậm phanh, nó thật sự hỏng rồi. Anh cố gắng bình tĩnh kềm lái, nhưng đã sắp đến đoạn dốc cua lên núi, phía dưới là vách dốc đứng sát biển, anh không chắc mình có thể cầm lái được bao lâu nữa. Gia Hào thật sự không thể tin người anh mà anh vẫn quý trọng lại đối xử với anh như thế này.

Gia Huy và Tiểu Vũ vẫn tiếp tục xem video, lần này cô bị quấn keo quanh miệng, chỉ có thể bất lực phát ra tiếng khóc. Cô thấy tốc độ của chiếc xe vẫn không chậm lại, trời ơi, cô thà chết cũng không muốn anh bị bất cứ nguy hiểm gì.

Cô thấy anh đến gần chỗ ngoặt, bỗng chiếc xe loạng choạng rồi lao xuống vực, chúi đầu xuống vách núi rồi lăn mấy vòng. Lâm Tiểu Vũ hét lên trong bất lực, Ngô Gia Huy thì cười hả hê. Gì chứ? Chuyển nhượng công ty sao? Chừng nào Gia Hào còn sống thì vị trí của anh sẽ bị lung lay bất cứ lúc nào. Bây giờ Gia Hào gặp tai nạn chết rồi, anh có thể danh chính ngôn thuận lên chức Tổng giám đốc Ngô Gia. Ba anh vẫn chưa tỉnh lại, vị trí Chủ tịch tập đoàn sớm muộn cũng sẽ thuộc về anh. Nghĩ vậy khiến Ngô Gia Huy cười sảng khoái. Lâm Tiểu Vũ không chịu nổi sự đả kích này, khóc đến ngất đi...

To be continue.....

End Chương 30.

Mình thành thật xin lỗi vì sự chậm trễ này ạ.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình, mình sẽ cố gắng viết 2 chương cuối nhanh nhất có thể.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!