Lục Nam và Jessica lái xe chầm chậm đi tìm đến cây cầu thì thấy một người đứng trên lan can cầu, vì trời bắt đầu tối nên không nhìn rõ lắm nhưng cả hai đều nghĩ người này định tự tử. Hai người lập tức xuống xe chạy đến vừa lúc Lâm Tiểu Vũ buông mình rơi xuống sông. Lục Nam lập tức bỏ giày và áo khoác nhảy xuống theo, Jessica nhanh chóng cầm áo xách giày của anh chạy đến bờ sông rồi bật đèn flash điện thoại để anh thấy được mà bơi vào.
Jessica trên bờ sốt cả ruột, cô nghe loáng thoáng tiếng khua nước và tiếng người, hình như họ cãi nhau. Cô căng mắt ra nhìn thấy mặt nước xao động nhiều, có lẽ họ đang giằng co, không lẽ giờ cô cũng nhảy xuống luôn? Jessica lóng ngóng loay hoay không biết nên làm gì, cô bắc loa tay nói với Lục Nam:
- Lục Nam! Nếu kháng cự thì đánh ngất lôi vào!
Lục Nam nghe thấy, tóm Tiểu Vũ đang giãy giụa vung tay đánh vào gáy cô, đang kéo vào thì Jessica hỏi:
- Có bị chuột rút nữa không? Có cần tôi xuống không?
Lục Nam nhớ lại lần trước thật mất mặt, anh cười khổ, nói:
- Không sao, sắp đến bờ rồi!
Lục Nam vào bờ, bế Tiểu Vũ lên đặt xuống đất, vừa thở vừa nói:
- Là Ngọc Vân đấy!
Jessica thảng thốt:
- Cái gì? - cô vội rọi đèn nhìn kĩ, là Ngọc Vân thật, -Tại sao Tiểu Vân lại như vậy chứ? -Jessica lo lắng hỏi, cô nghĩ đến việc nếu hai người không tới kịp thì kết quả sẽ ra sao, trong lòng không khỏi sợ hãi. Lục Nam nhớ lại cũng chưa hết bàng hoàng nói:
- Tôi cũng không biết, em ấy chỉ một mực giãy dụa nói cứ để em ấy chết đi, không cần cứu!
- Lỗi tại tôi, tôi không nên rủ em ấy đi uống rượu, tất cả là lỗi tại tôi!...-Jessica sắp khóc, Lục Nam vội nói:
- Cô đừng tự trách, không phải chúng ta đã tìm được Ngọc Vân rồi sao? Hãy đợi em ấy tỉnh lại sẽ biết được chuyện gì đã xảy ra.
Jessica lấy áo của Lục Nam khoác cho Tiểu Vũ rồi để anh bế về xe đưa về biệt thự Ngô Gia.
............................
Lúc này ở một địa điểm thả đèn hoa đăng, Ngô Gia Huy cùng Kiều Khả Vy thả đèn. Hôm nay chính là trung thu, ngày mà mọi người sẽ quây quần bên nhau ăn bánh ngắm trăng, vậy mà gia đình ấm áp của Tiểu Vũ lại mỗi người một nơi. Thật ra mấy người bọn họ cũng chẳng nhớ hôm nay là trung thu.
Kiều Khả Vy sau khi thả đèn thì nhắm mắt chắp tay ước một điều ước, Gia Huy vội lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh. Kiều Khả Vy xinh đẹp tựa ánh trăng giữa ánh sáng vàng lấp lánh mặt nước của những chiếc đèn. Sau đó Gia Huy lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ mở nắp ra, bên trong là một sợi dây chuyền rất đẹp, rồi quay sang lấy bó hoa từ một em nhỏ đứng gần đó, anh quỳ một chân xuống:
- Khả Vy...-Kiều Khả Vy đã ước xong quay lại rồi kinh ngạc nhìn anh, Gia Huy giơ hoa và hộp dây chuyền ra, hít thật sâu lấy can đảm nói tiếp - Thật ra... anh đã thích em từ lâu lắm rồi nhưng không có dịp thổ lộ...ừm...hôm nay, dưới ánh trăng này, bên những ngọn đèn này và giữa sự chứng kiến của tất cả mọi người, soi sáng cho tình cảm thật lòng chân thành của anh, anh thích em, Khả Vy làm bạn gái anh nha?
Kiều Khả Vy đưa hai tay che miệng, cô thật sự bất ngờ và cảm động, mọi người xung quanh ngưỡng mộ có, ghen tỵ cũng có, trầm trồ to nhỏ. Kiều Khả Vy thấy mắt mình cay cay, trên môi lại mỉm cười hạnh phúc, cô cầm lấy bó hoa, khẽ gật đầu. Ngô Gia Huy rất vui mừng, anh đứng lên đeo sợi dây chuyền cho cô trong tiếng vỗ tay của mọi người. Gia Huy ngại ngùng khẽ nói:
- Anh ôm em được không?
Khả Vy phì cười, cô gật đầu rồi vòng tay ôm anh, từ trước đến nay, lần đầu tiên có người khiến cô cảm thấy ấm áp như vậy. Sau đó hai người tay trong tay đi dạo dọc bờ sông, Khả Vy bỗng hỏi:
- Lúc nãy anh học lời thoại ở đâu thế?
Gia Huy hơi mất tự nhiên ho khan một tiếng:
- Khụ, em sao lại hỏi như vậy? Anh thì không nói được những lời đó sao?
Khả Vy gật đầu, nheo mắt nhìn anh nghi hoặc:
- Anh chắc chắn không thể nghĩ ra được những lời sến súa như vậy!
Gia Huy cười méo xệch:
- Đúng là anh xem trên mạng... Nhưng đó cũng là lời thật lòng của anh, em nói vậy là đang khen hay chê hả?
- Hì hì...cũng thật không ngờ anh lại có thể lãng mạn như vậy.
- Chứ trước giờ bộ anh khô khan lắm à?
Khả Vy lắc đầu mỉm cười không trả lời, Gia Huy vuốt mặt một cái quay đi lẩm bẩm:
- Anh đã phải tập luyện cả mấy trăm lần mới nói được như vậy chứ bộ...
- Anh nói gì?
- À không, không có gì...
- ---------------------------------
Tiếng chuông điện thoại reo làm Gia Hào giật mình tỉnh giấc, anh nhìn ra ngoài thì trời đã sáng, đêm qua anh đợi điện thoại có pin nhưng rồi ngủ quên mất. Anh nhìn màn hình, là Đông Kiến An gọi.
- Tôi nghe đây.
- Gia Hào, tôi đã tìm được cho anh một thám tử rồi, giỏi nhất ở đây nhé. Tôi đưa số điện thoại cậu ta cho anh để anh trực tiếp nói chuyện với cậu ta.
- Được, cảm ơn anh!
- Có chuyện gì mà anh cần đến thám tử thế?
- Không có gì đâu, tôi cúp máy đây.
Gia Hào nói xong cúp máy ngay, anh bỗng thấy tin nhắn mail của Lục Nam gửi qua, anh mở ra xem xong thì ngây người đọc đi đọc lại từng chữ, bất động một hồi sau đó thì thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi phá lên cười, tảng đá đè nặng trong lòng anh đã được gỡ bỏ. Gia Hào lại nhìn hình cô trên điện thoại mà cười ngây ngô, thì ra cô không có phản bội anh, thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm! Anh bỗng thấy mình thật tệ khi đã quá mất bình tĩnh, không chịu nghe cô giải thích, không điều tra rõ ràng đã vội bỏ mặc cô, không biết giờ này cô thế nào rồi? Gia Hào cảm thấy bồn chồn không yên, anh gọi cô không được nên gọi về nhà, lúc đó Lục Nam và Jessica vừa đưa Tiểu Vũ về, dì Xuyên đã đi chuẩn bị nước nóng cho Tiểu Vũ nên Jessica bắt máy.
- Alo, ai đấy?
- Jessie? Sao cậu ở nhà tôi?
Jessica nghe giọng Gia Hào, giật mình lén nhìn Lục Nam đã bế Tiểu Vũ lên gần đến lầu, nói:
- À...tôi...tôi ở đây trông chừng vợ cho cậu chứ còn sao nữa! Cậu cũng thật là, chưa tìm hiểu sự thật mà đã chạy đi đâu vậy? Hại Tiểu Vân khóc mấy ngày nay...
Gia Hào nghe đến đó, chân mày nhíu lại, cứ nghĩ đến cảnh cô khóc anh lại thấy xót xa, anh hỏi:
- Vậy...Tiểu Vân đâu? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.
- Ti..Tiểu Vân...em ấy ngủ rồi, vừa mới chợp mắt được, gọi dậy sợ em ấy lại khóc nữa!
Gia Hào khẽ thở dài:
- Thôi được rồi, khi nào Tiểu Vân dậy cậu nói với cô ấy tôi đã biết sự thật rồi, nay mai giải quyết xong việc ở đây tôi sẽ về. Jessie...nhờ cậu...chăm sóc cô ấy giúp tôi.
Jessica nghe nhẹ nhõm trong lòng:
- Được rồi, tớ biết rồi, tạm biệt!
Cúp máy xong cô vội chạy lên lầu, vừa lúc Lục Nam đi xuống.
- Lục Nam, anh báo tin cho Gia Hào à?
- Phải, vừa nãy là cậu ấy gọi à?
- Ừm, cậu ta nói biết sự thật rồi, bảo tôi chăm sóc Tiểu Vân. -Jessica khẽ nhếch môi - Chết tiệt, lúc xảy ra chuyện thì bỏ mặc con người ta dở sống dở chết, biết sự thật rồi thì làm bộ như quan tâm yêu thương gì lắm ý! Đàn ông các anh đúng thật là quá đáng sợ!
Cô nói xong bỏ lên lầu, Lục Nam nhìn theo nhất thời không biết nói gì, vì những lời Jessica nói đúng mà!
Gia Hào sau khi gọi về xong thì liên hệ với thám tử mà Đông Kiến An giới thiệu và hẹn gặp anh ta, anh cho anh ta xem ảnh mà người kia gửi qua.
- Anh hãy điều tra lai lịch của cô gái này, càng chi tiết càng tốt. Cô ấy đang ở Pháp. Địa điểm này là...tháp Eiffel, có thể cô ấy ở xung quanh đó.
- Được, có kết quả tôi sẽ báo cho anh ngay.
Người thám tử sau khi nhận ảnh lập tức đi làm việc, Gia Hào lại nhìn hình Tiểu Vũ trên điện thoại, anh nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện. Nếu cô là Phương Ngọc Vân thật thì anh thề sẽ không tha cho kẻ đã vu khống cô giả mạo. Còn nếu cô thật sự là giả thì...anh thật không muốn nghĩ đến. Anh không tin trên đời lại có hai người giống nhau như vậy, hay là họ là chị em sinh đôi? Gia Hào bối rối vò tóc, trước khi sự thật sáng tỏ, anh tự hứa sẽ kềm chế, phải thật bình tĩnh để không làm cô tổn thương nữa.
- end chương 26-