Sau khi xong lễ khai trương, mọi người ở lại dùng tiệc. Tiểu Vũ bị những vị khách quen biết với Gia Hào mời uống rượu. Gia Hào đã uống hộ mấy ly, nhưng mấy người đó vẫn không tha cho Tiểu Vũ, cuối cùng cô phải uống một ly họ mới chịu thôi. Một lúc sau ngấm rượu, Tiểu Vũ loạng choạng bám chặt vào cánh tay Gia Hào, anh vội đưa cô về ngay.
Tiểu Vũ ngồi trên xe, cúi mặt vân vê cái điện thoại, hàng mi cụp xuống buồn bã, Gia Hào liếc sang trông thấy, hỏi:
- Ngọc Vân, đang nghĩ gì đấy?
- Em đang nghĩ...- Tiểu Vũ thì thào trả lời -...có nên nói thích anh hay không?... - cô nhìn sang anh, ánh mắt mờ mịt - Em không muốn diễn kịch với anh nữa, không muốn!... Mệt...cứ như vậy thật sự rất mệt!... Anh có biết không?...
Giọng nói nhỏ dần, Gia Hào quay sang đã thấy cô tựa đầu vào cửa kính xe thiếp đi. Anh biết chứ, chính anh cũng cảm thấy mệt mỏi, có lẽ anh cũng nên thành thật với bản thân mình.
Đến chung cư, Gia Hào gọi Tiểu Vũ dậy, nhưng cô đã ngủ rất say rồi, anh lại bế cô lên nhà. Tiểu Vũ say ngủ vô thức co người lại nắm lấy áo anh, dụi dụi đầu vào ngực anh như vẫn đang nằm trong chăn gối ấm trên giường. Gia Hào phì cười, đến khi nào cô mới lớn đây?
______________
Hôm nay do Gia Hào đi dự tiệc nên Lục Nam cũng tự thưởng cho mình một buổi tối ở quán bar. Trước giờ anh chưa từng đến những nơi như thế này, hôm nay sẵn dịp rảnh rỗi đến thử xem sao. Anh ngồi bên quầy uống một ly rượu và xem mọi người nhảy, bỗng Jessica ở đâu đến vỗ vai anh:
- Lục Nam! Anh cũng đến đây sao?
Lục Nam giật mình thoáng bối rối:
- À, tôi mới đến lần đầu!
- Vậy sao! - Jessica tươi cười, ngồi cạnh anh và gọi một ly cocktail. Hai người vừa uống vừa nói chuyện, một lúc sau Lục Nam đưa Jessica về, lúc xe đi ngang qua một nhà hàng bỗng Jessica thấy anh chàng người yêu của mình đang ngồi đối diện cô bạn thân, hai người đang đút cho nhau ăn rất tình tứ. Jessica lập tức nói Lục Nam dừng xe, anh cho xe vào lề lùi lại gần nhà hàng, Jessica vừa gọi điện thoại cho bạn trai vừa chăm chú nhìn cặp đôi trong nhà hàng qua lớp kính trong suốt. Cô thấy anh chàng đó lấy điện thoại ra nghe.
- Anh à? Anh có ở nhà không, em sang nhé?
- Không...anh không có ở nhà đâu.
- Vậy giờ anh ở đâu để em đến đó!
- Anh...Anh... Anh đang ở công ty tăng ca, em đừng đến, mai anh đưa em đi chơi nhé? - Anh ta bối rối nói. Jessica đồng ý rồi cúp máy. Cô tiếp tục gọi cho cô bạn thân.
- Trúc ơi bà đang ở đâu vậy? Đi bar với tôi không? Tiêu Tuấn tăng ca rồi!
Jessica thấy cô ta khó xử nhìn Tiêu Tuấn, khẽ nhếch môi khinh bỉ, bạn thân à bạn thân, cướp bạn trai của bạn rồi bây giờ khó xử cái gì chứ! Có những người mà bạn cần phải thử lòng họ xem có đáng tin hay không. Cô ta làm giọng khàn khàn nói:
- Jessie à, làm sao đây, tôi bị cảm rồi...khụ khụ... Không đi với bà được rồi!
- Vậy à? Để tôi sang thăm bà vậy!
- Không không! Bà đừng đến đây! - cô ta vội ngăn cản - tôi lây bệnh cho bà thì sao! Khỏi bệnh chúng ta sẽ đi nhé!
- Ừm, cũng được, bye!
Nói xong Jessica mở cửa xuống xe.
- Jessica, cô đi đâu vậy?
- Đánh ghen. - Jessica nói xong đóng sầm cửa.
- Hả?? Này!!! - Lục Nam gọi với theo nhưng Jessica đã đi rồi. Cô bước vào nơi hai người đang ngồi, họ thấy cô thì giật mình lúng túng đứng hết dậy. Jessica ấn vai Tiêu Tuấn ngồi xuống, cười rất dịu dàng:
- Anh ngồi xuống đi, từ từ nói chuyện! Thật ra em biết hai người có quan hệ không bình thường từ lâu rồi. Hôm nay, Tiêu Tuấn, em chính thức chia tay anh! Còn cô...
""Chát!"" - Jessica thẳng tay tát một cái thật mạnh vào mặt cô bạn thân của mình.
- Cái tát này chấm dứt tình bạn giữa chúng ta. Chúc hai người hạnh phúc!
Jessica nhanh chóng bước ra ngoài, Lục Nam nãy giờ ra ngoài xe nhìn thấy hết tất cả. Jessica lên xe, nói với Lục Nam:
- Chúng ta đi uống bia đi, tôi mời!
Lục Nam lẳng lặng lái xe đến một quán nhỏ, Jessica gọi rất nhiều bia, cô uống đến say mèm, vừa uống vừa không ngừng kể lể. Lục Nam im lặng lắng nghe, anh thấy trái tim mình như bị kim châm, đau nhói, khó chịu. Anh thật sự muốn đánh cho tên kia một trận, nhưng anh không thể. Bởi vì chính Jessica cũng không muốn đánh anh ta, cô không muốn làm hắn tổn thương, Jessica thật lòng yêu Tiêu Tuấn. Lục Nam uống cạn ly bia, thầm nghĩ bây giờ cho dù Jessica đã chia tay Tiêu Tuấn, nhưng anh muốn cô chấp nhận tình cảm của mình thì phải cần rất nhiều thời gian đây. Nhưng không sao, anh sẽ đợi, sẽ từ từ khiến cô quên đi con người phản bội đó.
Cuối cùng, Jessica say đến gục luôn tại bàn. Lục Nam thanh toán tiền rồi loạng choạng dìu cô ra xe, thắt dây an toàn cẩn thận. Anh gọi cô để hỏi địa chỉ nhà, nhưng Jessica căn bản đã không còn biết gì nữa. Lục Nam thở dài, anh gọi hỏi Gia Hào nhưng Gia Hào nói không biết, anh không thể bỏ mặc cô ở khách sạn được, bất đắc dĩ đành đưa về nhà mình.
Anh đặt Jessica nằm ngay ngắn trên giường mình, đắp chăn cẩn thận rồi đi lấy một bình nước nóng để sẵn bên cạnh giường.
Chợt anh thấy từ khóe mắt cô lăn xuống một giọt nước lấp lánh, anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi, thì thầm:
- Jessica, anh sẽ không để em phải rơi nước mắt một lần nào nữa!
Tinh mơ sáng hôm sau, Jessica tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh phát hiện đây không phải nhà mình, Jessica hốt hoảng giở chăn nhìn xuống người, thấy quần áo vẫn y nguyên như cũ cô mới thở phào. Rón rén mở cửa phòng bước ra ngoài, cô bỗng thấy có người nằm trên sofa bèn đến gần xem thì thấy Lục Nam đang nằm co ro ngủ say. Đôi mắt xanh khẽ xao động, cô thầm mắng: ""Đồ ngốc này!"" - rồi trở vào phòng lấy chăn nhẹ nhàng phủ lên người anh, cô nhìn đồng hồ, thấy còn rất sớm nên cô vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân sơ rồi xuống bếp lục đục làm bữa sáng. Jessica nấu được, nhưng ăn được hay không thì còn tùy món. Cô nấu mì rất ngon nhưng nấu cơm lại sống, cô luộc rau được nhưng nấu canh thì mặn. Cô chiên trứng được nhưng kho thịt lại khét. Tóm lại bây giờ trong bếp có mì và thịt bò nên cô nấu tạm vậy. Đang nấu thì Lục Nam bước vào.
- Jessica, cô dậy rồi sao?
- A...tôi xin lỗi, anh đã đưa tôi về đây còn nhường phòng cho tôi nữa... Thật sự cảm ơn anh!
- Không có gì! Mà cô đang làm gì vậy?
- Tôi thấy có mì và thịt sẵn nên nấu, tôi xin lỗi vì đã tự ý, tại tôi muốn làm gì đó để cảm ơn anh!
- Cô cứ tự nhiên đừng khách sáo! - Lục Nam nói rồi dọn bát đũa ra bàn, hai người cùng ăn mì rồi Lục Nam đưa cô về nhà để chuẩn bị đi làm.
- À...Lục Nam này! - Jessica bối rối ngập ngừng gọi anh. Lục Nam đang lái xe, liếc qua cô một cái, hỏi:
- Sao thế?
- Tôi...hôm qua uống say ấy...có làm gì quá đáng không? Hay có hành động gì đáng xấu hổ không? Anh làm ơn nói thật cho tôi biết đi!
À, thì ra là cô ấy đang lo chuyện này, Jessica đang sợ mất mặt! Lục Nam khẽ cười:
- Không có đâu, cô yên tâm! Không tin sao? Tôi nói thật đấy!
- Anh vừa nói vừa cười thế kia ai mà tin cho nổi! - Jessica phụng phịu chu môi, Lục Nam thấy vậy phì cười, trái tim đập rộn lên.
___________________
Tiểu Vũ thức giấc, vừa ngồi dậy đã thấy đầu ong ong đau nhức, cô vỗ trán cho tỉnh rồi nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi. Gia Hào đã đi từ lâu, chuyện hôm qua cô nói trên xe đã không còn nhớ gì nữa, cô uể oải lê bước vào phòng tắm.
Một lúc sau Tiểu Vũ xuống bếp làm đồ ăn sáng cho mình, sau đó lại làm bữa trưa cho Gia Hào. Cô rất nhớ vợ chồng ông Phương nên ghé qua nhà trước khi đến Ngô Gia.
Tiểu Vũ đến nơi, cô bấm chuông cửa, một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi ra mở cổng, bà nhìn cô từ đầu đến chân rồi hỏi:
- Cô tìm ai?
- Dạ cho cháu hỏi ba mẹ cháu về rồi phải không ạ?
- Ba mẹ cô là ai? - bà khó hiểu hỏi, Tiểu Vũ tự nhiên có dự cảm không tốt, cô gấp gáp nói:
- Dạ là vợ chồng ông Phương Văn đó bác, là ba mẹ cháu, họ đi du lịch về rồi ạ?
Bà quản gia lúc này mới vỡ lẽ, à lên một tiếng, trả lời cô:
- Không phải, họ đã bán căn nhà này cho cậu chủ của ta rồi cháu gái à, nghe nói họ đã sang Mỹ định cư rồi mà? Cháu là con gái họ tại sao lại không biết?
Tiểu Vũ mở to mắt ngây ngốc nhìn bà, môi mấp máy:
- Sa...ang Mỹ...định cư sao? Bác nói thật chứ?
- Thật, lúc họ kí giấy mua bán có nói chuyện với nhau, ta ở đó mà!
- Cảm ơn bác, cháu về! - Tiểu Vũ thẫn thờ quay người bước đi như bị mất hồn, định cư ở Mỹ sao? Tại sao lại không nói với cô một tiếng, tại sao lại bỏ rơi cô? Tại sao?
Nước mắt từng giọt rơi xuống đất, Tiểu Vũ không biết mình đến được Ngô Gia bằng cách nào, giỏ cơm trưa cũng không biết từ lúc nào biến mất. Cô bước vào phòng Tổng giám đốc, Gia Hào đang sốt ruột gọi cho cô bỗng nghe tiếng chuông điện thoại rất gần, Tiểu Vũ không hề để ý chiếc điện thoại trong túi áo khoác đang đổ chuông. Gia Hào thấy cô lầm lũi bước vào, đặt điện thoại xuống tức giận lớn tiếng:
- Em làm gì mà không bắt máy hả? Điện thoại reo trong túi cũng không nghe?
Tiểu Vũ giật mình ngẩng lên nhìn anh, nước mắt đã giàn giụa trên khuôn mặt bầu bĩnh, cô chạy đến bên anh, hai tay run rẩy nắm áo anh:
- Gia Hào...anh đã tìm thấy ba mẹ em chưa? Bà ấy nói ba mẹ em sang Mỹ định cư rồi...sao họ lại bỏ em ở lại mà không nói tiếng nào chứ?...
Gia Hào thấy cô khóc đến kích động, sắc mặt tái nhợt thì rất lo lắng, anh nắm hai bàn tay lạnh ngắt run rẩy của cô, nhẹ giọng an ủi:
- Bình tĩnh đi Ngọc Vân, bình tĩnh lại nói anh nghe bà ấy là ai?
Tiểu Vũ làm Lục Nam cũng căng thẳng, anh vội đi lấy khăn giấy đến cho Gia Hào lau nước mắt cho cô, rồi lại đi pha trà nóng. Tiểu Vũ thút thít kể lại cho Gia Hào nghe. Anh khó hiểu hỏi cô:
- Đi Mỹ? Người anh nhờ tìm vừa báo với anh ba mẹ em đi Úc mà?
Tiểu Vũ càng hoang mang hơn:
- Úc? Sao lại như vậy được chứ? Nhưng họ đi cũng lâu rồi, em không thể nào liên lạc được, Gia Hào, ba mẹ không cần em nữa!
- Không đâu, đừng lo, anh sẽ cho người đi tìm họ, ngoan, không khóc nữa!
Gia Hào vỗ nhẹ tóc cô, Tiểu Vũ cũng thôi khóc, bỗng dạ dày của Tiểu Vũ sôi réo, cô giật mình xấu hổ nhìn anh, rồi như chợt nhớ ra bật kêu lên:
- Chết rồi! Bữa trưa!!!
- Bữa trưa làm sao? - Gia Hào hơi nhíu mày hỏi, mặt Tiểu Vũ méo xệch:
- Em làm mất rồi!...
Gia Hào ngẩn ra sau đó phì cười xoa đầu cô:
- Em thật là! Cứ kích động một chút là mất kiểm soát bản thân. Chúng ta ra ngoài ăn!
- Em xin lỗi!
- Không sao, chỉ tiếc công sức em đã làm, ngốc à, lần sau đừng vậy nữa! - Gia Hào vò đầu Tiểu Vũ, cô xấu hổ đỏ mặt, vuốt lại tóc lí nhí nói:
- Em biết rồi!
____________
Chủ tịch Ngô sang Mỹ đến nay đã hai tuần, Gia Huy về nước trước, lần này về thái độ của anh ta rất lạ, dường như có tâm sự. Gia Hào có hỏi thăm nhưng anh ta nói không có gì.
Hôm nay vừa mở cửa đi làm Gia Hào gặp Triệu Tân cũng vừa đóng cửa ra ngoài. Bốn mắt nhìn nhau, anh ta chào hỏi:
- Chào buổi sáng!
Gia Hào khó chịu ra mặt, giọng điệu châm chọc nói:
- Tôi tưởng cậu đã bán nhà rồi?
- Ấy, cậu ghét tôi đến thế à? Quá khứ rồi, cậu quên đi chứ nhớ dai dữ vậy!
- Hừ, kệ tôi, cậu đừng có đến gần tôi là được!
Gia Hào nói xong bỏ đi một nước, Triệu Tân nhún vai cười khổ rồi đi sau.
Gia Hào đến công ty đã nghe Lục Nam thông báo có một đối tác mới muốn hợp tác với Ngô Gia, là công ty Triệu Phú Quý. Gia Hào nghe xong sắc mặt lập tức đen đi một nửa. Cái tên Triệu Tân này đúng là âm hồn bất tán a!
Mười giờ Triệu Tân đến Ngô Gia gặp Gia Hào. Gia Hào nhìn bản mặt nhăn nhở của anh ta đã cảm thấy không ưa nổi. Nhưng không thể phủ nhận nếu hai công ty hợp tác với nhau thì nguồn lợi thu lại sẽ không hề nhỏ. Sản phẩm của tập đoàn Ngô Gia làm ra từ thời trang, đồ dùng gia đình, mỹ phẩm đến trang sức,... mọi mặt hàng đều đặt chất lượng lên hàng đầu, song đầu ra sản phẩm vẫn còn một số hạn chế. Trong khi phía Triệu Phú Quý lại có lợi thế về thị trường, họ có rất nhiều chi nhánh nhỏ ở nhiều quốc gia, uy tín cũng rất cao có thể đưa sản phẩm của Ngô Gia đến gần người tiêu dùng hơn. Gia Hào sau khi xem xét thì hừ lạnh nhìn Triệu Tân:
- Cậu không sợ sản phẩm của Ngô Gia đè bẹp Triệu Phú Quý sao?
Anh ta bật cười:
- Cái chính là tôi muốn hợp tác với cậu, nối lại tình xưa! Hợp đồng này chỉ là hình thức, sản phẩm của Ngô Gia nếu có thể đè bẹp được sản phẩm của Triệu Phú Quý thì toàn bộ chi nhánh sẽ hoàn toàn phân phối sản phẩm của Ngô Gia. Cậu thấy thế nào?
- Hừ, tôi với cậu chẳng có tình cảm gì đứt đoạn để nối lại cả. Nhưng xét cậu đã có thành ý như vậy thì chúng ta hợp tác.
Gia Hào đặt bút kí vào hợp đồng, hai người bàn bạc chi tiết rồi định ngày tiến hành hợp đồng.
________End chương 13______