Cô Vợ Thế Thân

Chương 11: Sống chung




Lâm Tiểu Vũ đứng trước gương vỗ vỗ cái mặt đỏ như cà chua của mình, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong ra ngoài thấy Gia Hào đang nhìn mình chòng chọc thì vừa thẹn vừa sợ chạy tuốt xuống lầu. Gia Hào trên giường cười sằng sặc, đúng là tiểu bạch thỏ, đáng yêu thật nha!

______________

Một tuần nữa trôi qua, Gia Hào cố gắng lắm về biệt thự được hai lần, hai đêm đó Tiểu Vũ sống chết cũng không chịu ngủ chung giường với Gia Hào, kết quả Gia Hào mặc kệ cô ngủ ở sofa luôn. Hôm nay hai người đi tiễn vợ chồng chủ tịch đi Mỹ. Lý Lam đưa cả dì Xuyên đi cùng nên bảo Gia Hào cho Tiểu Vũ sang chung cư ở cùng anh, Gia Hào bất đắc dĩ đồng ý.

Tiểu Vũ lấy vài món đồ cần thiết rồi theo anh qua chung cư, Gia Hào để cô ở phòng của khách. Tiểu Vũ lấm lét nhìn anh rồi nhanh chóng kéo vali vào phòng khóa cửa lại. Gia Hào ngẩn người nhìn, bộ anh là dã thú hay sao mà lúc nào cô cũng tỏ ra sợ anh vậy chứ!

Tiểu Vũ sắp xếp xong cảm thấy hơi đói, cô ra ngoài thấy Gia Hào đang ngồi xem tivi ở phòng khách, cô giữ khoảng cách rồi cất tiếng hỏi:

- Anh...trong bếp có đồ ăn không vậy?

- Đồ ăn? - Gia Hào hơi nhướng mày - hình như là...không!

Tiểu Vũ trợn mắt:

- Vậy anh ở đây ăn cái gì?

- Tôi ăn ở ngoài, đây là nơi để ngủ và làm việc.

- Ngủ và làm việc thôi mà cũng cần nhà lớn vậy sao!

- Rồi sao? Cô ý kiến gì đây?

- Kh-Không có gì! - Tiểu Vũ chạy vào bếp và lập tức há hốc. Ở đây không có bất kì vật dụng nấu nướng nào, tủ lạnh cũng không, phòng bếp tuy sạch sẽ nhưng trống huơ trống hoác. Cô chạy ra chỉ về phía bếp khóc không ra nước mắt:

- Anh! Anh sao đến đồ làm bếp cũng không có?

- Tôi không dùng thì có để làm gì?

Tiểu Vũ khô héo lời, cô không thích ăn ở ngoài đâu, ba mẹ chồng không biết khi nào mới về, hơn nữa là cô muốn tự tay nấu cho anh ăn. Xem ra đành phải xuống nước năn nỉ anh đi mua đồ gia dụng mới được. Cô nhỏ nhẹ nói:

- Gia Hào...chúng ta đi...đi mua đồ làm bếp có được không?

- Ăn ở ngoài được rồi, mua làm gì!

- Cho tới khi ba mẹ về luôn sao?

- Ừ.

- Thôi...!... Năn nỉ anh luôn đó, tôi không muốn ăn ở ngoài hoài đâu!

- Kệ cô! - Gia Hào vẫn dán mắt vào tivi, lạnh lùng nói. Tiểu Vũ xị mặt, hàng mi cong cụp xuống, lủi thủi lấy áo khoác mặc vào. Đi ngang qua lưng Gia Hào còn liếc anh, lẩm bẩm:

- Tôi muốn nấu cho anh ăn mà không chịu thì thôi!

Cô mở cửa ra ngoài, định bụng sẽ bắt taxi đi nhà hàng ăn. Gia Hào nghe rõ câu làu bàu của cô, nghĩ nghĩ một lúc rồi mỉm cười, cầm chìa khóa xuống tầng hầm lấy xe.

Anh lái xe ra ngoài khu chung cư, chạy chầm chậm nhìn kĩ bên vỉa hè, chợt thấy hai người đàn ông vạm vỡ đang ép một cô gái vào tường rào, hình dáng cô ấy rất quen mắt, anh vội cho xe vào lề rồi nhanh chóng xuống xe.

Lâm Tiểu Vũ bị hai người đàn ông lạ giữ tay ép vào tường, cố vùng vẫy, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh hai người áo đen đang giữ cô, còn cô thì giãy giụa nhìn một người phụ nữ đang kí vào tờ giấy gì đó. Cô sợ hãi hét lên kêu cứu, hai người đó cất tiếng cười khả ố, một tên bịt miệng cô lại. Bỗng một giọng nói như mang hơi lạnh từ địa ngục cất lên làm bọn chúng rùng mình:

- Buông cô ấy ra.

Hai tên vạm vỡ quay lại nhìn Gia Hào từ đầu đến chân, thấy vóc dáng cao gầy của anh thì có chút khinh thường, một tên buông cô ra, hất mặt nói:

- Mày là ai? Khôn hồn thì đừng xen vào chuyện của bọn tao. Nếu không thì đừng trách!

- Tao là người sẽ cho bọn mày biết thế nào là lễ độ. Mau thả cô ấy ra!

- Tao-không-thả. - hắn nói rồi nhếch môi vênh mặt lên thách thức Gia Hào, anh nhanh như chớp cho hắn một cước ngã lăn quay, tên kia xô Tiểu Vũ ra rồi lao vào Gia Hào. Tiểu Vũ bị xô ngã bò dậy hoảng loạn ôm đầu bỏ chạy, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Đừng!...Không! Đừng kí!... Đừng bắt tôi, tha cho tôi đi!

Gia Hào thấy cô chạy thì vội vứt tên này ra đuổi theo, được một đoạn thì đụng phải một người, cả hai ngã lăn quay.

- Aida!!! Đi đứng sao không nhìn đường!!! - người đó gào lên, khi nhìn rõ đối phương thì ngạc nhiên:

- Gia Hào? Làm gì vội vậy?

- Chuyện gấp, xử giúp tôi hai tên đằng sau. - anh nói xong thì vụt chạy tiếp, Triệu Tân đang ngơ ngác thì nghe tiếng la ó, đằng xa có hai người đang chạy đến, anh vội đứng dậy cản lại. Tiểu Vũ đã chạy sắp đến làn xe đông đúc, Gia Hào sắp đuổi kịp hét lên:

- Ngọc Vân! Đứng lại!!!

Tiểu Vũ không nghe được gì nữa, cô bước chân xuống làn đường, một chiếc ôtô đang chạy đến bấm còi inh ỏi. Tiểu Vũ ngây người nhìn, cô như thấy trước đây cũng từng có một chiếc xe lao đến mình như thế này, nhưng không thể nhớ đó là lúc nào, ở đâu. Bỗng có một lực kéo mạnh cô vào vỉa hè, Gia Hào ôm cô ngã xuống đất.

- Ngọc Vân, có sao không? Có bị thương không? - anh đỡ cô ngồi dậy, lo lắng xem xét, Tiểu Vũ ánh mắt thất thần, hai dòng nước mắt chảy dài, ngơ ngẩn nói:

- Họ sẽ mang mình đi bán...nội tạng... còn thịt thì làm nhân bánh bao... Bánh bao thịt...không! Mình phải chạy! Không được!...

Cô vùng ra khỏi Gia Hào, anh thấy cô hoảng loạn như vậy có hơi sửng sốt, vội giữ chặt trấn an cô:

- Ngọc Vân, là tôi đây, Gia Hào đây, đừng sợ! - anh nắm hai vai cô cho cô nhìn thẳng vào mình - em bình tĩnh lại đi được không?

Tiểu Vũ ngây ngốc nhìn anh rồi đôi mắt mở to ra, cô nắm chặt cánh tay anh:

- Gia Hào...đáng sợ!... Bọn họ bắt tôi!...Gia Hào!!! Oa..oa...

Cô khóc òa lên, Gia Hào ôm chặt cơ thể đang run rẩy của cô ôn nhu vỗ về. Một cô gái yếu đuối mỏng manh như một bông hồng thủy tinh như vậy, ý định đày đọa cô cho vui lúc nãy giờ tan biến, chỉ còn cảm giác muốn bảo vệ, che chở cho cô. Trong lòng anh chợt đau nhói. Anh nhẹ đỡ cô đứng dậy, lau đi nước mắt rồi dịu dàng vuốt tóc cô:

- Không sao rồi, đừng khóc nữa, tôi ở đây, đừng sợ!

Tiểu Vũ ngước đôi mắt long lanh đẫm nước nhìn anh, gật đầu trong tiếng nấc khẽ, anh ôm vai cô dìu đi, sau đó gặp Triệu Tân đang nhíu mày chống nạnh đứng cạnh một đống thịt gồm hai tên lưu manh. Thấy hai người, Triệu Tân vội hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì? Ngọc Vân làm sao vậy?

- Không sao, bị hai tên đó làm hoảng sợ chút thôi. Cảm ơn đã xử chúng giùm tôi.

- Triệu Tân sao anh lại ở đây? - Tiểu Vũ đã bình tĩnh lại, hỏi Triệu Tân, anh ta cười:

- Anh về nhà!

- Nhà? - Tiểu Vũ và Gia Hào đồng thanh, Gia Hào nói tiếp - tôi nhớ nhà cậu đâu phải ở đây?

Triệu Tân hào hứng nói:

- Tôi mới mua! Ở chung cư đằng kia kìa! - anh ta chỉ tay về phía chung cư có nhà của Gia Hào, anh xám mặt, không phải chứ?!?

Cả ba người cùng nhau trở về chung cư bằng xe của Gia Hào. Lúc này Tiểu Vũ nhìn sang mới thấy cánh tay áo sơ mi của Gia Hào bị rách, cánh tay bị trầy xước một vệt dài chảy máu, do lúc nãy anh đỡ cho cô không bị thương. Tiểu Vũ đau lòng, nước mắt lại rơi xuống nhưng cô quay đi không để Gia Hào thấy. Đến chung cư, ba người cùng đi lên lầu hai, Triệu Tân chỉ cánh cửa căn hộ đối diện căn của Gia Hào, nói:

- Nhà tôi đó! Hai người rảnh thì qua chơi nhé!

- Hừ! - Gia Hào rất rất không vui, anh lườm Triệu Tân rồi kéo Tiểu Vũ lại mở cửa vào nhà.

- Ấy..thái độ của cậu vậy là sao hả? Nhà cậu ở đó sao? Thật là trùng hợp nha!

Gia Hào trừng anh ta:

- Tôi không thích trùng hợp với cậu! - nói xong vào nhà đóng sầm cửa. Triệu Tân lắc đầu cười khổ, aiz, người đâu mà thù dai dễ sợ!

Vào nhà, Gia Hào bảo Tiểu Vũ đi thay đồ vì lúc nãy ngã bẩn rồi, cô kéo áo anh níu lại.

- Gì vậy? - Gia Hào khó hiểu hỏi. Tiểu Vũ lí nhí nói:

- Anh...anh bị thương rồi!

- Hả? - Gia Hào lúc này mới cảm giác được cánh tay có hơi đau, anh xem qua vết thương rồi nói:

- Không sao! - Gia Hào nói rồi đi thay quần áo, ra phòng khách đã thấy Tiểu Vũ ngồi đợi với hộp cứu thương, cô bắt anh phải ngồi yên để cô sát trùng vết thương.

- Tôi đã nói không sao rồi mà, trầy có tí xíu!

- Vết trầy dài thế này, còn chảy máu nữa, anh không đau sao?

- Hơi rát chút thôi.

Tiểu Vũ lườm anh rồi nhẹ nhàng sát trùng vết thương, mặt nhăn nhó như chính mình bị đau vậy, cô khẽ thở dài:

- Tôi xin lỗi, cũng cảm ơn anh!

Gia Hào nhìn cô cẩn thận bôi thuốc cho mình, tự nhiên tâm tình rất tốt, đưa tay xoa đầu cô nhẹ nhàng nói:

- Không sao, em không cần phải áy náy!

Tiểu Vũ như không tin vào tai mình, ngẩn ra nhìn anh, trái tim bé nhỏ lại đập loạn lên, Gia Hào nhìn đi chỗ khác hắng giọng vài cái:

- E hèm, đầu em dính bụi, đừng có nghĩ nhiều!

Tiểu Vũ mặt nóng bừng gật gật đầu vội quay đi dẹp hộp cứu thương. Sau đó trở ra, Gia Hào rất tự nhiên dắt tay cô dẫn đi.

- Anh dắt tôi đi đâu vậy?

- Đến nơi sẽ biết!

Tiểu Vũ không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn lên xe. Gia Hào đưa cô đi đến một trung tâm mua sắm. Tiểu Vũ khó hiểu nhìn anh:

- Anh cần mua gì sao?

Gia Hào không nói gì dắt cô vào khu điện máy.

- Em cần gì cứ mua.

Tiểu Vũ tròn mắt nhìn anh, không giấu được vui mừng:

- Thật sao? - Gia Hào gật đầu, cô phấn khích vỗ tay cười tít mắt, reo nho nhỏ - tốt quá tốt quá!

Gia Hào thấy hành động trẻ con của cô khóe môi cũng cong lên, nhưng nhanh chóng làm mặt lạnh, giục:

- Chọn nhanh đi, tôi đổi ý bây giờ!

Tiểu Vũ vui vẻ cùng anh xem qua các mẫu mã rồi chọn mua đủ hết các đồ gia dụng. Sau đó hai người về nhà, sắp xếp số đồ vừa mua được chuyển đến, sắp xếp xong cũng đến xế chiều, Tiểu Vũ mệt lả nằm bò ra bàn ăn than thở, Gia Hào gọi một chiếc pizza, hai người vừa ăn vừa ngắm nhìn căn bếp mới. Gia Hào nhìn Tiểu Vũ, buột miệng nói:

- Ngày mai tôi có cuộc họp sớm, em làm cơm mang đến công ty cho tôi.

Tiểu Vũ vui vẻ gật đầu:

- Anh muốn ăn món gì?

- Gì cũng được.

Cô lại gật gù rồi suy nghĩ xem ngày mai nấu món gì.

_________________

Lúc này ở một công viên, Lục Nam đang đi dạo thì thấy một cô gái ngoại quốc đang ngồi im lặng trên ghế đá, đôi mắt xanh nặng trĩu tâm sự nhìn vô định trong ánh nắng chiều buông, khiến lòng anh chùng xuống. Điều quan trọng hơn là, cô gái ấy chính là người anh đang để ý - Jessica Williams. Anh bước đến chào hỏi:

- Chào cô Williams.

Jessica hơi giật mình nhìn lên thấy Lục Nam, cô cố gắng nở một nụ cười xã giao:

- Chào anh! Anh đang đi dạo sao?

- Phải, tôi ngồi đây được không?

- Được chứ, anh ngồi đi!

Jessica ngồi một đầu ghế đá, Lục Nam ngồi bên còn lại, ở giữa hai người cách một khoảng trống.

- Chiều nay nắng đẹp nhỉ? - Lục Nam dựa lưng vào ghế thoải mái nói, Jessica vẫn trầm tư nhìn xa xăm, đôi mắt xanh xinh đẹp khẽ xao động một chút ý cười:

- Phải, chiều nay nắng thật đẹp!

- Cô đang có tâm sự sao?

Jessica quay sang nhìn Lục Nam, cô thật sự đang cần một người lắng nghe.

- Sao anh biết?

- Trên mặt cô viết rõ ràng ra kìa!

Jessica hai tay tay ôm mặt nhìn anh:

- Thật không?

- Thật, cô lấy gương ra xem xem!

Jessica lấy điện thoại ra soi, có gì đâu chứ? Nhưng bản thân cô nhìn vào cũng thấy rõ là mình đang buồn. Cô thở dài nhìn Lục Nam:

- Anh nói đúng.

- Cô có cần người lắng nghe không? Tôi tình nguyện làm thùng rác cho cô vứt nỗi buồn đi đấy!

- Sao anh phải làm vậy chứ?

- Vì tôi muốn làm người tốt, nếu giúp người khác cảm thấy vui vẻ thì bản thân mình cũng thấy vui vẻ!

- Haiz, chuyện nhiều lắm... Tôi đang cảm thấy rất bế tắc, gia đình, tình cảm, tôi hầu như không có thứ gì trọn vẹn cả. Nhiều lúc tôi tự hỏi mình sống để làm gì? Với những người tôi yêu thương tôi là gì của họ? Tại sao họ không nghĩ cho tôi một chút nào? Tại sao... - Jessica nghẹn ngào, cô tủi thân bật khóc. Lục Nam ngây ra nhìn cô, anh luôn thấy một Jessica vui vẻ hoạt bát vô tư ở công ty, không ngờ giờ lại có thể thấy một Jessica đa cảm như thế này. Anh lúng túng rút chiếc khăn tay trong túi áo đưa cho cô, Jessica lau nước mắt:

- Tôi xin lỗi, tôi không kềm chế được!

- Có gì phải xin lỗi chứ, con người ai cũng có lúc vui lúc buồn, buồn thì khóc còn vui thì cười. Cô cứ khóc thoải mái đi, tôi không thấy gì đâu!

Nói rồi anh lấy tay che hai mắt lại, Jessica bị hành động của anh chọc cười, cô nói:

- Cảm ơn anh, Lục Nam! Tôi thấy thoải mái hơn rồi, tôi không khóc nữa đâu.

Lục Nam bỏ tay xuống, Jessica kể cho anh nghe về gia đình không trọn vẹn của mình. Từ nhỏ cô đã mất mẹ, ba cô cưới thêm một người vợ nữa, nhưng người phụ nữ này không hề yêu thương cô. Lúc có ba cô thì bà ta giả vờ lo lắng chăm sóc, ông đi rồi bà ta lại mắng nhiếc đánh cô, bởi vậy Jessica luôn ở kí túc xá của trường, chẳng mấy khi về nhà. Tình cảm cha con của hai người cũng nhạt dần. Jessica hiện đang có một người bạn trai, cô rất yêu anh ấy, nhưng hiện tại cô đang nghi ngờ anh có người khác. Thật sự lúc này cô đang ở dưới đáy của sự cô đơn, bế tắc hoàn toàn.

Lục Nam nghe cô tâm sự xong, hỏi cô:

- Cô đã thấy khá hơn chưa?

- Cảm ơn anh, haiz, nói ra hết rồi thoải mái thật đó, trước giờ chưa từng có ai nghe tôi nói cả.

- Cô không có bạn sao?

Jessica cười buồn:

- Tôi có một cô bạn rất thân, nhưng hình như cô ấy đang hẹn hò với bạn trai tôi. Còn Henry thì anh biết rồi đấy, cậu ta đời nào kiên nhẫn nghe ai bao giờ!

Hai người nói chuyện một lúc nữa đến khi mặt trời lặn, Lục Nam đưa Jessica về nhà.

______End chương 11______