Cô nghe anh nói nhanh đưa mắt nhìn anh vài giây,nhưng chẳng thèm trả lời anh rồi lại bước nhanh xuống giường đưa tay ôm lấy cái gối vừa bước đến sofa vừa nói.
"Mấy hôm nay,tôi đã chiếm giường của anh rồi, hôm nay, tôi trả giường lại cho anh đấy"
Anh nghe những lời cô nói liền cau mày lại, nhanh xoay người liếc đôi mắt nhìn cô vài giây, nhẹ nhắm mắt rồi bước đến rút mạnh cái gối cô đang nằm mà nói.
"Này, chân êm, niệm ấm cô không ngủ, cô lại đến ngủ ở cái ghế nhỏ này sao"
Anh rút cái gối làm đầu cô đập mạnh xuống ghế, cô liền đưa tay xoa đầu, liếc ánh mắt giận dữ nhìn anh nói.
"Đồ thần kinh, tôi ngủ ở đây quen rồi, với lại tôi chẳng muốn mới sáng sớm đã nhìn thấy mặt anh"
Cô nói xong liền dựt mạnh cái gối, để lại chỗ nằm, chuẩn bị nằm xuống thì anh lại nói tiếp.
"Cô quen,nhưng tôi không quen, vì, vì tôi quen với mùi cơ thể cô rồi không thể nào rời được đấy"
"Hơ, biến thái"
Cô xoay liếc nhìn anh mà quát lớn rồi kéo gối mà nằm xuống ngủ chẳng quan tâm đến anh, anh thấy cô không quan tâm đến anh liền cau mày, bước chân gần cô mà cúi người bế cô lên, cô hoảng hốt mà la hét khắp phòng.
"Anh bị thần kinh à,thả tôi xuống, anh thả tôi xuống nghe không"
Cô cứ dùng tay mà đập liên tục vào lòng ngực anh, còn miệng thì cứ la hét cả lên, anh liếc mắt nhìn cô nói.
"Im miệng, cô mà la hét, tôi không biết sẽ làm gì tiếp theo đâu"
Cô nghe anh nói liền câm nín lại, chẳng dám mở mồm mà la hét, anh vừa để cô xuống giường cô liền kéo lấy chăn mà chùm kín đầu. Hôm nay khác với mọi khi, anh lại thức trễ hơn mọi ngày và cô cũng vậy, chỉ là quá ấm áp nên ngủ say quá thôi, cô ôm chặt lấy anh mà mê trong giấc ngủ anh cũng vậy cũng ôm chặt lấy cô, khung ảnh đang đẹp nhưng lại bị một con kì đà cản mũi, cánh cửa đang đóng khít lại đột nhiên mở tung ra kèm theo tiếng la lối.
"Kiều Ân Ân mày buông tay ra khỏi anh Sở An cho tao"
Tiếng la hét làm cô và anh tỉnh giấc đôi mắt nhẹ mở lên, cô chưa kịp ngồi dậy thì đã bị Kiều Thanh Thanh bước đến mà nắm lấy cái cổ váy ngủ dựt mạnh cô về phía sau nói.
"Mày chịu tỉnh chưa, hay để tao lấy nước hắt mày"
Anh thấy Kiều Thanh Thanh đang nắm lấy cô liền tức giận mà bật người nhanh dậy, đưa mắt nhìn Kiều Thanh Thanh mà nói.
"Kiều Thanh Thanh cô buông tay ra khỏi Ân Ân nhanh đi, đây là nhà tôi, phòng tôi, tại sao cô vào chẳng có phép tắt thế hả, cô mà không có phép tắc như thế tôi gọi người đến và tống cổ cô ra khỏi nhà tôi đấy"
Kiều Thanh Thanh nghe những lời anh nói liền tức giận mà buông tay ra, bước đến anh mà câu tay kéo anh khỏi giường âu yếm mà nói.
"Anh Sở An, hôm nay anh đưa em đi mua sắm có được không"
Cô ngồi trên giường thấy Kiều Thanh Thanh đang thân mật với anh liền tức giận mà liếc nữa tròng con mắt, từ trên giường nhanh bước xuống, tiến gần anh và Kiều Thanh Thanh, cô đưa tay xô nhẹ Kiều Thanh Thanh rồi bỏ đi nói.
"Mới sáng sớm đã gặp cận bã"
"Này, mày nói ai cận bã hả con kia"
Kiều Thanh Thanh nghe những lời cô nói liền trừng mắt nhìn cô nói, còn anh liền nhẹ cười khi nghe cô nói Kiều Thanh Thanh, cô liền xoay sang anh mà dịu dàng nói.
"Anh Sở An, chở em đi nghe"
"Không rảnh"
Anh nói một câu đầu không đuôi mà chẳng thèm nhìn mặt cô nói, tay cô đang câu tay anh, anh liền hất ra mà đi thẳng xuống nhà. Cô đang đứng làm bữa sáng, anh bước vào kéo mạnh ghế để cho cô quay lại, nhưng cô nghe lại giã vờ không nghe chẳng quan tâm đến anh, anh khoanh tay trước ngực mà đợi cô bê thức ăn đến, cô đã dọn đầy đủ thức ăn, bát, đũa cho cô và dì Lưu nhưng còn mõi anh chẳng có, anh nhìn cô nói.
"Bát, đũa tôi đâu"
"Có tay ôm gái, không lẻ không có tay đi lấy bát, đũa hay sao"
Những lời cô thốt ra liền khiến anh nhẹ cười, đột nhiên từ phía sau một bàn tay ôm lấy cổ anh nói.
"Để em lấy bát, đũa cho anh"
Anh liền liếc mắt nhìn cô rồi lại nhìn Kiều Thanh Thanh gặt đầu, vẻ mặt cô bắt đầu đổi sắc, ánh mắt cứ liếc nhìn Kiều Thanh Thanh và anh, anh nhìn thái độ cô biết rõ cô đang ghen liền nhẹ cười mà xoay sang Kiều Thanh Thanh ân cần nói.
"Thanh Thanh em ăn đi, có hợp khẩu vị em không"
Kiều Thanh Thanh nghe những lời anh nói tưởng thật, liền nghênh ngang trước cô, cô nhắm mắt lại rồi lại mở ra bình tĩnh mà ăn tiếp, Kiều Thanh Thanh thấy cô chẳng quan tâm liền đưa đũa gắp lấy miếng bò mà nói lớn.
"Anh Sở An, anh ăn thịt bò đi, thịt bò rất tốt đấy"
Cô nghe thấy liền hít thở sâu đưa đũa gắp lấy miếng bò bỏ vào bát dì Lưu nhẹ cười nói.
"Dì Lưu, dì ăn thịt bò đi, thịt bò rất tốt đấy ạ"
Cô nhái lại lời nói của Kiều Thanh Thanh làm Kiều Thanh Thanh nổi giận nhưng lại kìm nén lại, Kiều Thanh Thanh bỏ nhẹ đôi đũa xuống bàn, cằm lấy cái muỗng và bát súp, cô múc một miếng thổi nhẹ rồi đưa đến miệng anh nói.
"Anh há miệng ra đi, em đúc cho anh"
Anh chẳng nói lời nào, mà chỉ liếc mắt nhìn Kiều Ân Ân cô, xem cô chuẩn bị làm trò gì tiếp theo, đúng như anh nghĩ cô liền để nhẹ đôi đũa xuống bàn cằm lấy ly nước lọc trên bàn mà hắc mạnh vào Kiều Thanh Thanh tỏ vẻ hoảng loạn nói rồi bỏ đi.
"Chị ơi, em định hắt để đuổi con chó phía sau chị, nhưng lỡ tay chúng chị rồi ạ"