Cô Vợ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 20




Người phụ nữ nghe cô nói nhưng vẫn giả vờ không nghe cứ đi lại xung quanh nhà rồi lại bước đến ghế sofa ngồi xuống, ánh mắt người phụ nữ chỉ vừa liếc nhìn Kiều Ân Ân cô chưa lâu lại liếc nhìn về hướng Kiều Thanh Thanh đang la hét.

"Bà già, bà biết mấy giờ không, đến giờ chẳng đem bữa sáng lên cho tôi hả"

Kiều Thanh Thanh bỗng dưng im miệng khi thấy người phụ nữ đang liếc mắt nhìn, Kiều Thanh Thanh đưa mắt nhìn người phụ nữ không lâu đưa tay dén mái tóc đang xõa khoanh tay trước ngực mà chậm rãi bước xuống nói.

"Này, bà là ai thế, bà nhìn đủ chưa, từ trước đến giờ bà đã nhìn thấy con gái bao giờ chưa"

"Lại đây"

Người phụ nữ đưa tay phẫy nhẹ ra lệnh cho Kiều Thanh Thanh rồi nói, Kiều Thanh Thanh liếc mắt nhìn người phụ nữ nghênh ngang nói.

"Bà nghĩ bà là ai mà dám dùng cái lệnh đó mà kêu tôi hả"

Người phụ nữ để nhẹ cái kính xuống bàn, rồi nhẹ nhàng đứng lên bước chậm rãi lại Kiều Thanh Thanh liếc mắt nhìn từng chi tiết trên khuôn mặt Kiều Thanh Thanh vài giây bỗng dưng đưa tay mà tán mạnh vào mặt cô nói.

"Hỗn xược, cô là con gái nhà ai, tại sao chẳng biết lễ phép thế hả, dù con chó cũng biết cúi đầu mà chào đấy"

Kiều Ân Ân hoảng hốt tay bịt miệng mắt mở to mà nhìn người phụ nữ, Kiều Thanh Thanh tức giận vì cái tát và lời người phụ nữ vừa nói mà chừng mắt nhìn người phụ nữ vài giây đưa tay định tát lại người phụ nữ nhưng lại bị người phụ nữ bắt được nắm chặt tay cô lại nói.

"Đúng là một đứa hỗn xược, đến khi cô biết tôi là ai, thì hãy cúi đầu mà nhận lỗi với đấy"

Người phụ nữ nói xong liền xô Kiều Thanh Thanh mạnh xuống sàn nhà, xoay người bước lại ghế ngồi đưa tay chỉ vào Kiều Ân Ân nhẹ nói.

"Đứng ngay ra đó làm gì, mau lấy nước cho tôi rửa tay đi, bẩn hết cả tay tôi rồi"

"Được, được ạ"

Kiều Ân Ân vừa nói vừa gặt đầu mà nhanh đi vào bếp lấy xô nước mang ra để trước mặt người phụ nữ, người phụ nữ liếc mắt nhìn Kiều Ân Ân nói.

"Đứng đó làm gì, cô chưa từng phục vụ mẹ chồng sao, nếu chưa thì hãy tập dần đi"

Kiều Ân Ân nhìn người phụ nữ nhẹ cười, chậm rãi bước đến ngồi bệt xuống đất nhúng khăn mà lau tay cho người phụ nữ, cô nhìn người phụ nữ cười nói.

"Bác ơi, có phải bác là người nhà của anh Sở An không ạ, nếu là người nhà vậy bác có biết mẹ của anh Sở An không ạ"

Lời nói của Kiều Ân Ân cô thốt lên làm người phụ nữ nhanh rút tay lại, im lặng vài giây, cô thấy thế liền nói.

"Không sao ạ, bác không nói cũng không sao ạ, vậy bác cho con biết bác là ai đi"

Người phụ nữ liền nhẹ cười đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô nói.

"Đến khi Tần Sở An về, thì con sẽ biết ta là ai, nào đến con giới thiệu cho ta biết con là ai đi"

"Con hả, con là Kiều Ân Ân là vợ của anh Sở An ạ, bác gọi con là Ân Ân được rồi"

Cô tươi cười nhìn người phụ nữ nói, lời cô nói làm người phụ nữ liền liếc mắt nhìn cô, người phụ nữ nhíu mày nói.

"Con bé hỗn xược hồi nãy là ai?"

"Chị ấy đã ngủ cùng với anh Sở An, nên chị ấy đã dọn về nhà ở ạ"

Cô vừa nói vừa xụ mặt xuống, người phụ nữ nhìn vẻ mặt cô xụ xuống liền nói lớn.

"Có vợ ngoan ngoãn, xinh đẹp lại còn rước vợ bé về nữa sao"

Người phụ nữ vừa nói xong, tiếng xe ô tô ngừng lại, Kiều Ân Ân liền đưa mắt nhìn lại nhẹ cười nói.

"Là Anh Sở An"

Cô nhanh chân mà chạy ra đón anh, anh thấy cô vui vẻ đứng đón anh liền liếc mắt nhìn nói.

"Cô làm gì thế"

"Hôm nay, có người nhà của anh đến tại sao lại không nói cho em biết để em chuẩn bị đồ"

Lời cô nói, anh liền nhíu mày nhìn cô vài giây rồi nhanh chân chạy vào, người phụ nữ vừa thấy anh liền nhanh đứng lên chạy ôm chặt lấy anh vừa khóc vừa nói.

"Con trai, mẹ nhớ con lắm, nhớ con nhiều lắm, con lớn rồi, lại còn rất đẹp trai nữa"

Người phụ nữ cứ ôm chặt anh vừa khóc vừa nói, anh hai bàn tay từ từ nắm chặt nước mắt từ từ rơi xuống, anh đưa tay xô mạnh người phụ nữ mà quát lớn.

"Đừng chạm vào tôi"

Kiều Ân Ân hoảng hốt khi anh quát lớn lên, cô chạy nhanh đỡ người phụ nữ ngồi dậy, nhìn anh mà nói.

"Anh làm gì thế, có chuyện gì từ từ nói, anh xô bác té rồi này"

Người phụ nữ nhanh đứng lên nắm chặt lấy tay anh mà vừa khóc vừa nói.

"Mẹ xin lỗi mà, xin lỗi vì mẹ đã bỏ con mà đi, mẹ muốn tốt cho con thôi, suốt 10 năm qua mẹ luôn tìm kiếm tin con nhưng chẳng tìm được, nhưng nhờ anh con, anh con đã tìm được và nói với mẹ, khi mẹ nghe được rất vui mà nhanh chóng quay về nước để gặp con"

Những lời người phụ nữ nói Kiều Ân Ân nghe được liền ngạc nhiên và biết người phụ nữ là mẹ của anh, anh rút nhanh tay lại gạt bỏ nước mắt nói mà xoay người bỏ đi.

"Bà gặp tôi rồi thì đi đi, tôi không nghênh đón bà"