Cô Vợ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 17




Kiều Ân Ân nghe lời cô gái nói liền đưa đôi mắt to tròn của cô để nhìn anh, anh nhìn cô vài giây nhanh đứng lên, bỏ đi khỏi phòng khách, cô gái tay ôm đống sách chậm rãi bước đến để sách xuống bàn nhẹ nhàng ngồi trước mặt cô nói.

"Phu nhân, chủ tịch bảo tôi đến để dạy cho phu nhân học ạ"

Cô nghe thấy lời cô gái nói liền ngạc nhiên trố mắt nhìn cô gái, cô gái nhìn cô nhẹ cười đưa tay cằm lấy cuốn sách định mở ra nhưng lại bị cô chặn lại nói.

"Tôi, tôi không cần học đâu, chị về trước đi"

Cô gái vẫn không nghe lấy lời cô cứ im lặng mà lật sách để giảng dạy cho cô, cô thấy cô gái chẳng quan tâm đến cô liền thở dài mà im lặng ngồi học. Cô học suốt mấy ngày liên tiếp, cảm thấy chán nên nghỉ ra cách để đuổi cô gái về, cô gái đang ngồi đọc sách cô liền đưa tay ôm bụng mà la lên.

"A, bụng tôi, bụng tôi đau quá"

Cô gái nghe cô la lên liền hoảng hốt mà nhanh bước đến cô, nhìn cô nói.

"Phu Nhân, phu nhân làm sao thế ạ"

"Bụng tôi đau, chị về trước đi hôm nay tôi không học được rồi"

Cô gái nghe thấy liền nhẹ gặt đầu, bước đến bàn gom sách lại mà ra về, cô thấy cô gái bước đi liền bặc cười mà nhanh đứng lên nhún nhảy, cô không hay rằng anh đang đứng sau cô, tiếng ho nhẹ của anh làm cô hoảng hốt ngã xuống sàn, anh nhanh chạy lại đỡ cô mà nói.

"Cô bảo, cô đau bụng cơ mà"

Cô nghe anh nói liền liếc nhanh đôi mắt to tròn nhìn anh vài giây lại đưa tay ôm bụng mà la lên.

"A, bụng tôi đau lắm đấy"

Anh tay đang choàng vai cô liền nhanh rút lại mà đứng lên bỏ đi, anh rút tay nhanh làm cô ngã mạnh xuống sàn nhà, cô xoay đầu vẻ mặt giận dữ nhìn theo bóng lưng anh đang mà đưa tay chóng nhanh dậy mà quát lớn.

"Nè, em đang có thai anh không thể nhẹ tay tí nào hả"

Anh nghe cô quát lớn chân đang đi bõng dưng đứng lại, xoay người lại nhìn cô vài giây rồi đưa tay chỉ vào cô nói.

"Cô bảo cô đau bụng lắm mà, sao lại còn sức mà mắng tôi thế"

Những lời anh nói làm cô cứng đơ cả người chỉ biết đưa đôi mắt to tròn mà nhìn anh không chớp mắt, anh định đưa chân mà tiến gần lại cô nhưng Kiều Thanh Thanh từ phía sau chạy đến mà ôm chặt lấy tay anh cười cười nói nói, cô thấy liền tức giận mà đi thẳng đến anh xô mạnh anh qua một bên rồi bỏ lên phòng, Kiều Thanh Thanh liếc nhìn liền nhẹ cười nhìn anh nói.

"Anh Sở An, đêm nay qua ngủ cùng em đi, từ lúc em vào nhà đến giờ anh chẳng qua phòng em đấy"

Vẻ mặt lạnh lùng của anh chậm rãi xoay sang nhìn Kiều Thanh Thanh, anh rút mạnh tay lại làm Kiều Thanh Thanh ngã lăn xuống cầu thang, mà xoay người lên phòng. Cô đi lên phòng, bước đến bàn kéo ghế ngồi xuống vẻ mặt giận dữ mà lẩm nhẩm nói.

"Đúng là đồ mê gái, bộ em không đẹp sao, tại sao anh lại không mê em mà lại mê chị ta hả"

Anh vào nghe những lời cô nói liền nhẹ cười, chậm rãi tiến gần cô đưa hai tay đặt lên vai cô, làm cô hoảng hốt mà xoay người lại nhìn, thấy anh cô liền quát lớn.

"Nè, bỏ tay dơ bẩn của anh khỏi em đi, khi nào rửa sạch hả chạm vào em"

Cô nói xong liền xô tay anh khỏi cô mà nhanh đứng lên, dùng đôi mắt giận dữ để nhìn anh, anh nhìn cô vẻ trêu chọc nói.

"Cô đang ghen à"

"Ghen cái đầu anh í, tại em thấy,thấy chướng mắt nên nói thôi"

Anh nghe cô nói liền nhún vai nhẹ gật đầu bước đến tủ mà lấy cái áo thun trắng cái quần thể thao ca rô rồi xoay người bỏ đi, cô nhìn thấy anh vừa mở cửa phòng liền nói.

"Đi đâu đấy"

"Qua phòng Kiều Thanh Thanh"

Anh xoay người lại nói rồi mở cửa bỏ đi, cô nghe thấy liền tức giận mà chạy nhanh đến lấy cái gối quăng mạnh về hướng cửa nói.

"Đi luôn đi, đừng về phòng này"

Anh chỉ nói vậy chứ đời nào mà bước chân qua phòng Kiều Thanh Thanh, anh cằm bộ đồ bước đến phòng làm việc của anh ngủ tạm một đêm, cô ngồi trên giường cũng chẳng yên cứ đứng ngồi không yên, cô thở dài mà nhanh chân bước đi mở cửa nhìn về hướng phòng Kiều Thanh Thanh đã tắt đèn mà đứng dậm chân mà vùng vẫy không lâu, đưa chân chậm rãi bước đến phòng Kiều Thanh Thanh mà đưa tai áp sát vào cửa vài giây, đột nhiên một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô làm cô hoảng hốt mà xoay người lại, dì Lưu nhỏ giọng nói.

"Phu nhân, phu nhân nghe gì ở trong đấy vậy ạ"

"Tôi,tôi có nghe gì đâu"

Dì Lưu nghe cô ngập ngừng nói liền nhẹ cười, cô thấy dì Lưu cười liền nhanh xoay người bỏ đi, anh đứng trước cửa phòng tay khoanh trước ngực mà nhìn cô cười, cô liền đưa tay gãi đầu vẻ mặt xấu hổ chậm rãi bước lại anh xô nhẹ anh rồi đi thẳng vào phòng, anh cũng nhanh xoay người đi vào nhìn cô nói.

"Cô nghe được gì ở trong đấy, nói tôi nghe đi, tôi muốn nghe lắm này"

Anh cứ lẽo đẽo theo sau mà nói, cô đang đi liền đứng lại xoay người nhìn anh quát lớn.

"Nghe cái gì mà nghe, TRÁNH RA"