"Rồi sao? Bây giờ tôi chọn kịch bản phim thế nào anh cũng quản à? Chẳng phải tôi đã kêu anh tốt nhất biến cho khuất mắt tôi còn gì, anh cứ liên tục làm phiền tôi vậy? Có tin tôi báo cảnh sát bắt anh vì tội quấy rối không?"
Tâm trạng vốn dĩ đang rất tốt tuy nhiên trong chốc lát đã bị Từ Thiếu Bạch thẳng tay phá hủy mất.
Diệp Chân Chân bực mình nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, khóe môi giật giật khó hiểu.
Cô nhớ mình đã nói rất rõ mọi chuyện với Từ Thiếu Bạch rồi nhỉ, đừng nói anh ta chưa nghe thủng nhá? Cô vô cùng mệt khi cứ tốn thời gian đứng đây đôi co với đối phương.
Mệt hết sức mệt.
Từ Thiếu Bạch hơi bị thần thánh hóa bản thân rồi, mà từ trước tới nay tính cách của người đàn ông đang đứng trước mặt Diệp Chân Chân luôn là như vậy, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, Từ Thiếu Bạch cho rằng tất cả mọi người đều phải xoay xung quanh anh ta, nghĩ đến thôi là phát ghét rồi.
Diệp Chân Chân hết lời, không muốn đề cập về Từ Thiếu Bạch thêm phút giây nào, tuy nhiên, đối phương vẫn chưa có ý định bỏ qua cho cô.
Người đàn ông chân tay luống cuống, thở ra từng hơi thật mạnh, lo sợ giải thích: "Em đừng hiểu lầm anh, anh không có ý quản thúc công việc của em đâu.
Nhưng tiểu Lê, em đừng đóng bộ phim này được chứ? Bỏ đi, anh giúp em bồi thường hợp đồng, nếu em muốn anh nhất định bỏ tiền ra đầu tư cho em nhiều tài nguyên tốt hơn." Với Từ Thiếu Bạch, hai chữ thế thân dường như đã trở thành một điều cấm kỵ đối với anh, anh chẳng thể để Diệp Chân Chân lao vào rồi ám ảnh bởi chuyện này.
Mặt khác, Từ Thiếu Bạch hốt hoảng cho rằng, quay xong hẳn là cô càng hận anh hơn, theo đuổi Diệp Chân Chân bây giờ đã khó rồi.
Hiện tại, Từ Thiếu Bạch hy vọng được ở cạnh cô thôi, dù bằng bất cứ giá nào đi chăng nữa.
"Buồn cười." Diệp Chân Chân ghét bỏ ra mặt, thiếu chút nữa cô nàng đã ra tay đập tên đứng phía trước một trận, may mắn là kiềm chế được.
Hít một hơi thật sâu, cô nghiến răng nghiến lợi: "Từ Thiếu Bạch, chắc tôi cần anh đầu tư lấy tài nguyên cho tôi? Tiền tôi thừa sức đủ, khỏi khiến anh bận tâm.
Chỉ là Từ tổng đứng đây lấy quyền gì để kêu tôi bỏ vai? Hình như anh hơi ảo tưởng vị trí bản thân quá rồi, đừng cho rằng tất cả phụ nữ trên thế giới đều vây quanh anh."
Nỗi tức giận đối với Từ Thiếu Bạch ngày càng bùng cháy mãnh liệt, Diệp Chân Chân dù cố gắng hết sức, làm mọi cách tránh xa đối phương ra, tuy nhiên, anh ta vẫn mặt dày mò tới.
Rồi tới lúc Diệp Tri Nhân biết được thì mọi chuyện coi như xong luôn, anh trai cô điên tiết lên thì cả công ty Từ Thiếu Bạch kiểu gì cũng bị dồn ép vào đường cùng sau một đêm.
Người đàn ông cắn môi, trái tim anh hiện giờ đau như dao cắt, máu tanh thỉnh thoảng còn rỉ ra, Từ Thiếu Bạch cảm thấy rõ ràng.
Hơi thở khó khăn, anh cắn môi, ánh mắt luôn dán chặt lên người Diệp Chân Chân lộ ra những tia chua chát: "Tiểu Lê, em quên rằng chúng ta còn là vợ chồng rồi sao? Dù em ghét anh đến mấy nhưng mối quan hệ giữa chúng ta còn pháp luật bảo hộ.
Mọi chuyện anh làm chỉ muốn tốt cho em thôi.
Nghe anh một lần, chỉ một lần thôi.
Em muốn gì anh đều thuận theo cả." Thanh âm thành khẩn, thảm thiết vang lên, giọng nói Từ Thiếu Bạch khàn đặc do bị cảm chưa khỏi, tuy nhiên, anh chưa hề có ý định từ bỏ.
"Ha ha? Vợ chồng, bệnh ảo tưởng của Từ tổng nặng đến mức nào rồi thế?" Diệp Chân Chân chẳng nhịn được mà mở miệng cười lớn, cô giễu cợt mỉa mai: "Anh đừng quên, thân phận tôi hiện giờ là Diệp Chân Chân chứ chả phải Lê Thanh Tuyết.
Hơn nữa, Từ tổng học rộng hiểu cao, chắc chắn biết được luật pháp nước ta quy định ly thân hai năm thì sẽ ly hôn.
Tôi xin chứng thực từ nhà nước rồi, anh nhớ cho kỹ đấy, chồng cũ ạ." Cô nàng cay nghiệt nhấn mạnh từng chữ, nhất là ba từ cuối, hàm ý rõ ràng muốn khẳng định giữa Diệp Chân Chân cùng Từ Thiếu Bạch không còn quan hệ gì hết, nên tốt nhất đừng mang luật pháp ra uy hiếp cô.
Diệp Chân Chân lúc về nước đã ngay lập tức giải quyết vấn đề hôn nhân giữa mình và Từ Thiếu Bạch rồi, cô đâu ngu ngốc đến mức để mối quan hệ của hai người kéo dài đến bây giờ.
Bởi Diệp Chân Chân lường trước mọi việc, cô hiểu rõ thân phận Lê Thanh Tuyết của mình chẳng che giấu được mãi, sớm muộn cũng có ngày lộ ra, cô không muốn bị Từ Thiếu Bạch dùng quan hệ vợ chồng ép buộc cô.
Diệp Chân Chân chả ngốc như xưa nữa đâu, nên đừng nghĩ tới việc trói buộc cô.
Mọi chuyện xảy ra nằm trong lòng bàn tay hết rồi.
Từ Thiếu Bạch toàn thân cứng đờ, sắc mặt anh tái nhợt, bất giác lùi về sau mấy bước theo bản năng.
Người đàn ông ôm đầu, vội vàng phủ nhận: "Không thể nào.
Em lừa anh đúng chứ? Sao… sao lại như thế được?"
Chuyện này quả thật vô cùng khó tin, với Từ Thiếu Bạch dường như trở thành cú sốc vô cùng lớn, lớn đến mức đả kích tinh thần anh.
Anh với cô ấy rõ ràng là vợ chồng mà, sao có thể trở nên như vậy? Làm ơn, ai đó hãy nói với Từ Thiếu Bạch rằng tất cả chỉ là lừa gạt thôi, ai cũng được, anh nhất định tin tưởng.
"Tôi rảnh đâu mà lừa anh.
Anh không tin cũng được, tôi cho anh xem bằng chứng." Diệp Chân Chân hừ lạnh, yêu cầu Từ Thiếu Bạch theo mình, cô lấy ra trong túi xách tờ giấy chứng nhận, đập thẳng vào người đối phương, điềm nhiên mở miệng: "Xem cho kỹ, giấu đó to đùng đấy.
Dù sao chúng ta chỉ là những người cũ, nên tôi nhắc lại lần cuối, cảm phiền anh xưng hô với tôi cho đúng mực, đừng hở tí gọi cái tên kia.
Tôi họ Diệp, hơn nữa để ai khác nghe thấy thì tôi khó xử lắm.
Nhắc đến anh tôi chỉ mang theo duy nhất một cảm xúc, chính là ghê tởm.
Dính scandal với anh tôi thà làm diễn viên tuyến mười tám còn tốt hơn."
Từ Thiếu Bạch giống hệt con robot cầm lấy tờ giấy Diệp Chân Chân đưa cho mình, anh chẳng biết làm cách nào mà bản thân trở về nhà được nữa.
Ngồi phịch xuống ghế, người đàn ông đờ đẫn nhìn chằm chằm dòng chữ xác nhận ly hôn kia, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, lồ ng ngực truyền đến cơn đau, đau đến mức quặn thắt.
Hốc mắt Từ Thiếu Bạch đỏ ngầu, anh vò nát tờ giấy, vừa tức giận vừa đau đớn ném nó đi khỏi tầm mắt, không muốn tin rằng đây là sự thật.
Ha ha.
Thì ra Diệp Chân Chân chỉ muốn đoạn tuyệt với anh càng nhanh càng tốt.
Xem ra cơn giận trong lòng cô vô cùng lớn, anh nên làm sao để xua tan đây?
Lần trước Từ Thiếu Bạch còn tự tin rằng dù bị ghét bỏ tuy nhiên hai người còn ràng buộc bởi hôn nhân, chỉ cần anh chẳng buông tay, Diệp Chân Chân sẽ về với anh.
Nhưng bây giờ, chút hy vọng nhỏ nhoi ấy của Từ Thiếu Bạch triệt để bị dập tắt, nó như gáo nước lạnh đổ thẳng xuống ngọn là yếu ớt đang len lỏi trong vực sâu thăm thẳm.
Nên làm gì đây?
Diệp Chân Chân được nhiều người yêu thích, Từ Thiếu Bạch đủ sức đấu lại bọn họ sao? Sự tự tin tràn trề trong quá khứ nay chẳng còn nữa rồi.
Tưởng rằng Từ Thiếu Bạch từ bỏ sau những lời Diệp Chân Chân nói lần đó, cô nghĩ bản thân mình an tâm dành thời gian cho công việc được rồi, tuy nhiên, mọi thứ diễn ra chẳng giống cô khẳng định là mấy.
Từ Thiếu Bạch thậm chí còn tăng tần suất đến đoàn làm phim hơn, hết tặng hoa, mua đồ ăn mời nhân viên, đủ loại hành động ngớ ngẩn khắc.
Diệp Chân Chân phát điên, cô phàn nàn thì ai kia mặt dày nói: "Dù chúng ta ly hôn rồi nhưng làm gì có ai quy định anh không thể theo đuổi em.
Em từ chối kệ em, anh cứ làm việc của anh.".