Thẩm Nhược Lệ được đưa vào phòng cấp cứu suốt mấy tiếng đồng hồ mới được đưa đến phòng bệnh đặc biệt.
- bác sĩ, cô ấy thế nào rồi ? Đứa bé…
- rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng đứa bé không thể giữ được bởi vì thai nhi còn rất nhỏ, lại không ổn định, còn thêm việc chấn thương nghiêm trọng e rằng sau sự việc này cô ấy khó có thể mang thai được nữa.
Sở Dịch nhìn qua cửa kính thấy Thẩm Nhược Lệ đang hôn mê, thở bằng máy thở oxy.
Trong lòng có cảm giác đau lòng, tự trách.
Người con gái này là người hắn đã yêu bao năm qua, là mối tình đầu và cũng là người đầu tiên khiến hắn biết thế nào là yêu.
Nhưng hắn đã làm gì ? Hắn đã không thể bảo vệ được người con gái của mình.
Sở Dịch nắm chặt tay thành quyền.
- cô ấy khi nào mới tỉnh lại ?
- sau khi thuốc gây mê hết thì cô ấy có thể tỉnh lại.
Đừng để cô ấy quá kích động nếu không thì có thể bị ảnh hưởng đến thần kinh.
Thai phụ sau khi sảy thai sẽ có tâm trạng bất thường, khó biết trước được điều gì.
Đến sáng hôm sau, Thẩm Nhược Lệ tỉnh lại.
Cô ta hi vọng khi bản thân mở mắt sẽ nhìn thấy Sở Dịch trước tiên nhưng không…
- con dâu, con tỉnh rồi à ? Để mẹ gọi bác sĩ.
Trần Mỹ Lệ là người đầu tiên cô ta nhìn thấy.
Trong lòng vô cùng thất vọng.
Cô ta đã ra nông nỗi như vậy nhưng Sở Dịch thì sao ? Hắn lại không bên cạnh cô ta lúc mà cô ta cần nhất.
- con tìm Dịch sao ? Nó ra ngoài mua thức ăn rồi, sẽ quay lại ngay thôi mà.
- anh ấy…cả đêm…
Trần Mỹ Lệ biết Thẩm Nhược Lệ định nói gì nên đã gật đầu mỉm cười, đáp lại.
- Dịch nó rất thương con, nó cả đêm không về nhà mà túc trực bên cạnh giường chăm sóc con đó.
Thẩm Nhược Lệ nở nụ cười yếu ớt.
Sự hi sinh của cô ta rất xứng đáng.
Chỉ cần có thể nắm lại được trái tim của Sở Dịch thì cho dù hi sinh một đứa bé cũng chẳng làm sao.
- mẹ …đứa bé vẫn còn đúng không mẹ ?
Đến lúc diễn xuất của Thẩm Nhược Lệ lên ngôi.
Cô ta ôm lấy bụng mình, gương mặt trông chờ câu trả lời của Trần Mỹ Lệ.
- thật ra thì…con không cần…
Trần Mỹ Lệ định nói sự thật cho Thẩm Nhược Lệ biết thì lại bị Sở Dịch bên ngoài đi vào ngăn cản.
- đứa bé không sao, chỉ là vẫn còn chưa ổn định mà thôi.
Bác sĩ nói em cần phải tịnh dưỡng thật tốt, ăn đồ bổ nhiều vào thì đứa bé trong bụng sẽ khoẻ mạnh.
Sở Dịch tại sao lại nói dối Thẩm Nhược Lệ ?
- là thật sao ? Thật tốt, cảm ơn ông trời đã phù hộ cho con của em không sao.
Thẩm Nhược Lệ chấp hai tay hướng ra phía cửa sổ cảm tạ.
- anh có mua một ít canh gà, em mau uống để sớm khôi phục lại sức khỏe đi.
Sở Dịch ngồi xuống bên cạnh giường.
Mở lấy hộp canh gà trong hộp, đưa đến trước mặt Thẩm Nhược Lệ.
- Dịch, anh đừng trách Tiểu Giai.
Là do em không tốt, em chỉ là không cẩn thận bị ngã mà thôi, em ấy không hề cố ý đẩy em đâu.
Trần Mỹ Lệ bắt đầu lên tiếng trách móc Nhược Giai.
- cô ta là loại người thế nào đâu phải con không biết, sao lại đi gặp mặt cô ta.
Để cho đứa bé…
" hừm " Sở Dịch gằn giọng ngăn chặn lời của Trần Mỹ Lệ sắp nói ra sau đó.
- mẹ, mẹ không thể trách Tiểu Giai được.
Em ấy chỉ là nhớ người chị gái như con nên mới hẹn con ra ngoài trò chuyện thôi.
Con là chị gái của em ấy, em ấy đã lên tiếng hẹn gặp con đâu thể không đến.
Việc con bị ngã chỉ là xui xẻo ngoài ý muốn thôi.
Tiểu Giai hoàn toàn không có ác ý đâu mẹ.
Thẩm Nhược Lệ vẫn giả mèo khóc chuột để cho Sở Dịch và Trần Mỹ Lệ tin rằng là Nhược Giai có kế hoạch từ trước nên mới hẹn cô ta đến.
- em mau uống đi, kẻo nguội thì không ngon nữa.
Sở Dịch lên tiếng cắt ngang chủ đề bọn họ đang nói.
Hắn không tin Nhược Giai là người như vậy, nhưng tận mắt hắn nhìn thấy Thẩm Nhược Lệ lăn ngã trên cầu thang là thật.
Thẩm Nhược Lệ tuy có lòng đố kỵ nhưng không thể nào tàn nhẫn với bản thân mình như vậy, huống hồ còn có đứa bé.
~
" Giai Giai mình xem tin tức trên mạng rồi, cậu vẫn ổn chứ ?"
Kỉ Vi Vi bị cha mình nhốt ở nhà không được phép ra ngoài nếu như không chịu gả chồng.
Cũng vì vậy mà không thể bên cạnh Nhược Giai lúc này, chỉ có thể call video gặp mặt nhau.
" mình không sao đâu.
Mình cũng đâu phải là lần đầu bị người khác mắng, sẽ nhanh chóng qua thôi.
Cậu không cần lo lắng cho mình, lo cho cậu trước đi.
"
" cậu còn nói mình sao ? Mình chỉ bị nhốt thôi, vài ngày nữa là sẽ được thả ra mà.
Ngược lại là cậu, cậu tại sao lại đi gặp cô ta vào lúc này ? "
Kỉ Vi Vi vừa mới rời xa cô được hai hôm mà cô đã bị người khác tính kế như vậy rồi.
Nếu như không có Kỉ Vi Vi bên cạnh thì cô làm sao mà thoát được kế âm hiểm sắp tới của Thẩm Nhược Lệ chứ.
" chị ấy nói có chuyện quan trọng muốn tìm mình nên mình mới đồng ý đến điểm hẹn.
Nhưng ai biết được, chị ấy lại uy hiếp mình bỏ đứa bé, nếu không thì… "
Nhược Giai lại nghẹn lời không nói tiếp được nữa.
" cái gì ? Cô ta lại dám uy hiếp cậu bỏ đứa bé sao ? Mình tuyệt đối không tha cho cô ta.
"
Kỉ Vi Vi vô cùng tức giận.
" chị ấy bị ngã cầu thang nặng như vậy, đứa bé chắc là không còn nữa.
Ông trời cũng đã báo ứng lên người chị ấy rồi, cậu không cần giúp mình trả thù đâu.
"
" cô ta dùng roi đánh yêu đánh còn không chết, đứa bé nếu thật sự mất rồi thì cô ta sẽ càng tàn nhẫn hơn trước.
Cậu sau này không được phép ra ngoài nếu như đi một mình.
Có biết không ? "
Nhược Giai mỉm cười gật đầu.
" mình sẽ nhanh chóng tìm cách ra ngoài về với cậu.
Thời gian này cậu ngoan ngoãn cho mình, đừng đi lung tung.
".