Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 74: 74: Tức Giận





Đỗ Lan Hương lại nhìn Tống Thần Vũ nói: “Đến lượt anh ra chiêu rồi đó, có cưới cô ta hay không là do anh quyết định, tôi không cản đâu đấy.”
Dứt lời cô nhanh chóng ngồi sang một bên, xem người đàn ông hành động.

Tống Thần Vũ vẫn giữ nụ cười hiểm hóc đó, nhìn Misa ra lệnh: “Lại đây.”
Được anh gọi qua Misa vừa vui vừa sợ, chậm rãi đi tới nhưng chưa tới nơi một bàn tay đã bóp lấy cổ cô ta, siết chặt.

Khuôn mặt của Misa lập tức trắng bệch, muốn nói cũng không nói được.

Đỗ Lan Hương đang muốn ăn mì cũng hơi kinh ngạc với hành động của anh, cô chỉ nghĩ anh sẽ lên tiếng nói vài ba lời vô tình thôi ai ngờ lại bóp cổ con gái nhà người ta.

Cũng may đây là phòng riêng nên không có ai nếu không cũng bị dọa sợ rồi.

Cô thấy Misa mặt cắt không còn giọt máu muốn lên tiếng ngăn cản hành động của anh thì giọng nói ma mị của Tống Thần Vũ vang vọng: “Thế nào, còn muốn gả cho tôi không?”
Misa muốn lắc đầu lại khó khăn không lắc được, Tống Thần Vũ lại siết chặt cổ cô ta thêm một chút.

Misa gần như không còn thở được, hai tay nắm lấy cổ tay Tống Thần Vũ từ từ buông lỏng, Đỗ Lan Hương cảm thấy tình hình không ổn liền đứng dậy ngăn cản: “Được rồi đấy Tống Thần Vũ, anh còn bóp nữa cô ta chết thật đấy.”

Nghe được giọng nói của cô Tống Thần Vũ mới từ từ buông lỏng tay, lại đẩy mạnh Misa xuống đất nói: “Cút.”
Misa ho khụ khụ chục lần, cảm nhận được không khí quay trở lại cô ta hít lấy hít để, sau khi ổn định lại hơi thở nhìn thấy thần sắc đáng sợ của anh cô ta lập tức co giò bỏ chạy, bước chân có chút xiêu vẹo.

“Người ta dù sao cũng là cành vàng lá ngọc anh có cần phải dọa người ta đến mức đó không?” Đỗ Lan Hương thở dài nói, Tống Thần Vũ đúng là máu lạnh vô tình, không biết sau này ai có thể ở với anh ta.

“Ồ, đây không phải điều cô muốn hả?” Tống Thần Vũ lấy khăn ra vừa lau tay vừa nói.

“Tôi muốn cái gì chứ, tôi chỉ muốn ăn thôi, hừ.” Đỗ Lan Hương ngồi xuống vị trí của mình trộn đĩa mỳ xúc một nĩa bắt đầu ăn nhưng chưa kịp bỏ vào miệng thì phút chốc bị người cướp lấy.

Đỗ Lan Hương nhìn người đàn ông vừa ăn mỳ của mình tức giận nói: “Anh rốt cuộc muốn gì?”
“Đút tôi ăn.” Tống Thần Vũ ngồi dựa lưng ra sau ghế ra lệnh.

“Tôi vì sao phải đút cho anh?” Nhớ hai hôm trước cô rủ lòng từ bi đút cháo cho anh không phải còn bị anh ghét bỏ sao, bây giờ thế nào lại ra lệnh cho cô rồi?
“Đừng để tôi nói lần hai, nếu không món ăn sẽ là cô.” Tống Thần Vũ như một ông vua bá đạo, chễm chệ ngồi trên ghế ra lệnh cho người hầu.

Đáng tiếc cô không phải người hầu của anh, lạnh giọng nói: “Tùy anh, tôi không rảnh đút cho anh.”
Cũng không phải cô chưa từng bị anh ăn, cô còn sợ chắc, bây giờ cho cái bụng mình ăn no mới là chuyện cần làm, còn anh ta, kệ đi.

Tống Thần Vũ thấy cô dám trái lời mình lập tức trườn người đến, cô chuẩn bị đưa miếng nào vào miệng đều bị anh cướp miếng đó, có tránh cũng không thể tránh được.

Kết quả đĩa mỳ đã hết cô lại không ăn được miếng nào, Đỗ Lan Hương tức anh ách, biết thế lúc nãy cô nhận lời ăn cùng người đàn ông kia, khéo khi được ăn ngon miệng cũng không bị cướp miếng ăn trắng trợn thế này.

Nhìn đĩa mỳ trống trơn cô phẫn nộ nói: “Tống Thần Vũ, anh đủ chưa? Rốt cuộc vì sao tôi lại đến đây chứ.”
“Chỉ nhiêu đó đã khiến cô tức giận rồi sao?” Tống Thần Vũ được ăn no lại khiêu chiến với sự tức giận của cô.

“Giận, tôi vì sao không giận, cả buổi sáng hôm nay tôi đã phải đối mặt với cái tên biến thái Vũ Thiên Hoàng kia rồi, tưởng trưa về được ăn ngon không ngờ lại phải đối phó với hoa đào của anh, bây giờ anh còn cướp miếng ăn của tôi, anh nói tôi có giận hay không? Cái gì cũng phải có giới hạn chứ, anh nghĩ tôi là sắt đá hay sao tùy người muốn làm gì thì làm cũng không thể phản kháng.” Đỗ Lan Hương vừa tức vừa đói xả một tràng vào mặt Tống Thần Vũ.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy người phụ nữ này tức giận đến mức đó, Tống Thần Vũ tụt hết cảm hứng lại nói: “Ăn đi, ăn xong rồi về.”
Sau tất cả cuối cùng cô lại nhận được một câu này sao, Đỗ Lan Hương đứng bật dậy, không nói một tiếng nào cứ thế rời đi.


Nhìn bóng lưng của cô sắc mặt của anh trầm xuống, anh cũng không biết mình đang làm gì, khi người phụ nữ kia chạy đến làm phiền anh, anh theo bản năng gọi cho Đỗ Lan Hương, mục đích của anh là lấy cô làm lá chắn, cuối cùng cũng thành công đuổi được người phụ nữ dai dẳng kia đi, sau đó vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa cô một chút không ngờ cô lại giận đến như vậy.

Đáng lẽ anh cũng không cần bận tâm đến cô ta nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy khó chịu, bức bối.

Trước nay không có người phụ nữ nào có thể kiểm soát cảm xúc của anh, chỉ có Đỗ Lan Hương là một ngoại lệ.

Đỗ Lan Hương ra khỏi nhà hàng lại thấy phía trước có một cửa hàng tiện lợi, cô không chần chừ đi qua bên đó, cô đói sắp chết rồi còn không ăn nữa sẽ ngất xỉu mất.

Hai ngày tiếp theo cô tiếp tục đến tập đoàn Vũ Nam tìm Vũ Thiên Hoàng nhưng lần nào cũng bị chặn ở cổng, căn bản không vào được, cô chán nản lại chuyển sang phương án hai, tìm đến Tạ Phi Phi.

Đầu tiên cô đến biệt thự Nam Giang, nơi ở của Tạ Phi Phi nhưng khi báo danh thì quản gia trực tiếp đuổi cô ra ngoài không tiếp, Đỗ Lan Hương lại đứng chờ ở công đợi Tạ Phi Phi ra ngoài nhưng đơi từ sáng đến trưa từ trưa đến tối cũng không thấy người ra.

Trong biệt thự Tạ Phi Phi được người báo cáo lại nhíu mày nói: “Cô ta vẫn chưa đi sao?”
“Vâng, thiếu phu nhân, có cần tôi bảo vệ sĩ ném cô ta đi không?” Quản gia hỏi.

“Đừng làm vậy, kêu cô ta vào đây.” Tạ Phi Phi nói.

“Thiếu phu nhân, như vậy rất nguy hiểm, lỡ may cô ta làm hại cô thì làm sao?” quản gia lo lắng.

“Không sao đâu, còn mọi người bảo vệ cháu mà.” Tạ Phi Phi cười hiền nói.


“Nhưng mà…” Quản gia còn rất do dự.

“Bác cứ cho cô ta vào đi, đến biệt thự nhà họ Vũ cô ta còn có thể manh động sao?” Tạ Phi Phi ngược lại không có gì lo ngại, cô lại vuốt vuốt cái bụng đã năm tháng của mình, đi siêu âm cũng đã thấy hình hài đứa bé rồi, cô rất là hạnh phúc.

Quản gia không khuyên được thiếu phu nhân đành thở dài đi ra ngoài gọi người vào.

Đỗ Lan Hương chờ cả ngày cuối cùng cũng gặp được người muốn gặp liền thở phào một hơi, thế nhưng trên đường đi vào cô lại bị quản gia cảnh cáo: “Cô tốt nhất không nên làm gì thiếu phu nhân nhà chúng tôi, nếu không thiếu gia sẽ cho cô chết không toàn thây.”
Đỗ Lan Hương giật giật khóe miệng, không ngờ cô đi đến đâu bị người đề phòng đến đó, cô lại cười nhẹ nói: “Ông yên tâm đi, tôi đến chỉ để nói chuyện tử tế với Tạ Phi Phi thôi, tuyệt đối không có ý khác.”
“Hừ, tốt nhất là như vậy.” Quản gia vẫn không tin lời cô, ngược lại khắp nơi cảnh giác.

Đi qua sân lớn cuối cùng cũng vào phòng khác, Đỗ Lan Hương nhìn thấy Tạ Phi Phi ngồi trên ghế sô pha nhàn nhã uống trà, hai bên còn có hai người hầu đứng cạnh hầu hạ.

Đỗ Lan Hương cảm thán trong lòng, cùng là thiếu phu nhân mà đãi ngộ của hai người đúng là khác xa vạn dặm hoàng thành.

Thấy Đỗ Lan Hương đi vào Tạ Phi Phi lên tiếng hỏi: “Hôm nay là ngày gì mà lại khiến thiếu phu nhân nhà họ Tống đến tận nhà xin được gặp tôi thế này, đây đúng là vinh hạnh cho tôi mà.”.