Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 56: 56: Lời Cảnh Cáo Của Đỗ Lan Hương





Tú Nhi không còn lời nào thị uy với cô, chỉ biết trừng mắt tức mặt, Đỗ Lan Hương mặc kệ cô ta toan xoay người quay vào biệt thự, đụng phải người này khiến cô cũng không còn hứng thú đi dạo nữa rồi.

Thế nhưng cô đi chưa được hai bước phía sau ót cảm thấy đau nhói, khi cô quay đầu lại thì một viên đá vừa vặn được ném tới đây, Đỗ Lan Hương nghiêng người tránh né, ánh mắt trở nên sắc lạnh, cô đã không muốn động chạm gì đến mấy người này rồi vậy mà bọn họ vẫn cố tình tìm cô gây chuyện, vậy thì cũng đừng trách cô độc ác.

Tú Nhi nhìn thấy ánh mặt lạnh lẽo của cô thân mình rụt lại, miệng lắp bắp: “Đáng, đáng đời cô, tôi ném chết cô.”
Dứt lời trên tay còn hai viên đá cô ta ném bừa về phía cô nhưng không có viên nào trúng.

Đỗ Lan Hương cười nhạt một tiếng, cũng cúi người xuống lượm mấy viên đá, nhìn cô ta lạnh lùng nói: “Ném xong rồi chứ, vậy thì bây giờ đến lượt tôi nhé.”
Đỗ Lan Hương tâng một hòn đá trong tay sau đó không nể nang gì ném một viên vào cẳng chân của đối phương.

“Á.” Tú Nhi không kịp tránh né, đau điếng kêu lên, đầu gối cũng khụy xuống, ánh mắt trợn trừng nhìn Đỗ Lan Hương: “Cô, cô dám ném tôi?”
Đáp trả cô ta là một viên đá vào cẳng chân còn lại.

“Á, người phụ nữ điên này, mau dừng tay cho tôi, không được ném, nếu không, nếu không tôi, tôi… cho cô biết tay” Tú Nhi đau muốn chảy nước mắt, hai chân quỳ xuống đất, trong lòng đã sợ hãi thế nhưng vẫn mạnh miệng dọa người.

Đỗ Lan Hương không dừng tay, cô ta càng hét cô càng ném, lần này chuyển sang cánh tay.

.


Đam Mỹ Hài
“Á, đau, đau, a…” Tú Nhi thấy Đỗ Lan Hương tiến lại mình cô ta muốn thụt lùi ra sau nhưng không nhấc chân nổi, lúc này ánh mắt đã thực sự sợ hãi, bả vai cũng run rẩy.

Cách cô ta ba bước Đỗ Lan Hương mới dừng lại khoanh tay nói: “Dập đầu xin lỗi tôi tôi tha cho cô.”
“Phi, tiện nhân nhà cô dựa vào đâu bắt tôi cúi đầu.”
“Bup…”
Cô ta nói xong câu đó lại vinh dự hưởng thêm một viên đá.

Lần này là ngay giữa mi tâm.

Phút chốc cô ta cảm nhận được có một dòng nước gì đó đang dần chảy xuống, đi dọc qua sống mũi của mình sau đó thẳng tắp xuống miệng.

Ngửi thấy mùi máu thêm vị tanh trong miệng Tú Nhi từ kinh sợ biến thành kinh hoàng, hét lên một tiếng: “Aaaa.”
Tiếng hét của cô ta kinh thiên động địa, dẫn tới chú ý của nhiều người.

Những người làm vườn ở đó chạy tới trước, nhìn thấy tình cảnh trước mặt nghi hoặc: “Chuyện gì xảy ra?”
Trong những người này cũng có vũ Hoa, bà chưa hỏi đã có người hỏi nên im lặng nhìn cô.


Tú Nhi nhìn thấy vú Hoa như nhìn thấy phao cứu vớt vội vàng tố cáo: “Vú Hoa, bà hãy làm chủ cho con, cô ta, cô ta ném đá vào con, còn muốn ném chết con, bà xem, trên đầu con cũng chảy máu rồi, hu hu hu.”
“Trời ơi, người phụ nữ này sao có thể độc địa như vậy.” Có một người lên tiếng kinh hô.

Lại có người chạy đến đỡ Tú Nhi lên nhìn Đỗ Lan Hương nói: “Cô, đừng có bắt nạt người quá đáng.”
“Ai bắt nạt ai, cô hỏi cô ta liền rõ, còn nữa nhân tiện các người có mặt đông đủ ở đây tôi cũng nói thẳng, đừng có đụng vào tôi, hậu quả các người không lường trước được đâu, hãy nhìn cô ta mà làm gương.” Đỗ Lan Hương lạnh giọng nói.

Lập tức có người phản bác: “Cô là cái thá gì chứ, dám cảnh cáo chúng tôi cũng không sợ thiếu gia chỉnh chết cô?”
“Hừ, dựa vào tôi chỉ trong vòng ba phút có thể bẻ gãy cổ các người.” Đỗ Lan Hương không nhanh không chậm nói, cô trước nay nếu dùng lời nói không được sẽ trực tiếp hành động.

“Cô, cô dám.” Có người bắt đầu run sợ.

Ánh mắt của Đỗ Lan Hương trở nên sắc bén: “Có gì không dám, cô có muốn thử không, tôi bắt đầu từ cô trước?”
Người kia nghe cô nói vậy cứng họng, cô ta từng chứng kiến Đỗ Lan Hương ra tay với người làm nên theo bản năng có chút sợ hãi cô, lúc nãy dám lên tiếng cũng ỷ vào việc có vú Hoa và nhiều người ở đây.

Nhớ đến vú Hoa cô ta liền chạy qua chỗ bà: “Vú Hoa, bà xem, cô ta thật quá quắt, còn muốn bẻ gãy cổ mọi người, vú Hoa, cô ta nói vậy bao gồm cả bà rồi còn gì.”
Sắc mặt của vú Hoa có chút âm trầm, cô gái kia lại tỏ ra đắc ý nhìn Đỗ Lan Hương.

“Thiếu phu nhân, phải biết chừng mực.” Vú Hoa cùng nhìn cô nhắc nhở.


Đỗ Lan Hương đột nhiên thở hắt một hơi: “Vú Hoa, tôi có một nguyên tắc, người không chạm mình mình không chạm người, nếu người cố tình chạm… tuyệt đối không nương tay, bà hiểu chứ?”
Mọi người nghe không hiểu ý cô nhưng vú Hoa biết, Đỗ Lan Hương là muốn nói, cô không phải tự dưng đi kiếm chuyện với người khác, cô muốn an ổn, cho nên không có chuyện cô tùy ý ra tay với ai mà không có lý do.

Vú Hoa một lần nữa đăm chiêu, Đỗ Lan Hương không muốn ở đây lâu, lướt qua đám người rời đi, cô biết vú Hoa là người thông minh sẽ hiểu ý mình.

Cô gái kia nhìn cô cứ thế đi mà vú Hoa lại không làm gì cô trong lòng có chút nóng nảy: “Vú, vú Hoa.”
“Được rồi, giải tán hết đi.” Vú Hoa trầm giọng nói.

“Nhưng, nhưng mà cô ta…” Cô gái không cam tâm.

Vú Hoa thấy cô ta không biết điều lườm cô ta một cái, lại quét mắt đám người cảnh cáo: “Từ nay về sau các người an phận làm việc cho tôi, đừng có đụng vào người không nên đụng, tôi đã nhắc nhở nếu người nào cố tình làm hậu quả tự gánh.”
Nói xong với đám người vú Hoa cũng không ở lại nữa, bọn họ không rõ Đỗ Lan Hương thế nào nhưng bà đã chứng kiến sự lợi hại của cô nên biết cô không phải người dễ chọc, nhất là một người có thể đấu với mãnh thú thì càng không đơn giản, trước mặt cô những người này chỉ là tép riêu không biết tự lượng sức mình mà thôi.

Vú Hoa rời đi đám người lại xôn xao: “Vú Hoa, vú Hoa làm sao lại bỏ qua cho cô ta, lại còn cảnh cáo chúng ta chứ? Sao lại kỳ lạ như vậy?”
“Đúng là kỳ lạ, tôi thấy vú Hoa có vẻ e dè cô ta.” Một người tinh ý lên tiếng.

“Cái gì, không nhầm chứ, vú Hoa sao lại có thể kiêng dè cô ta được.” Người khác phản bác.

Những người này đang vô cùng nghi hoặc thì một giọng nói vang lên phía sau bọn họ: “Tụ tập ở đây làm cái gì, không làm việc sao? Hay muốn đuổi việc?”
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn người phía sau: “Quản gia, ông, ông đến từ khi nào?”
“Khi nào không quan trọng, quan trọng là các người nếu còn không đi làm thì đừng trách tôi không nương tay.” Chu Thượng mở miệng cảnh cáo.


Nghe vậy một số người cuống quýt rời đi, có vài người còn muốn dựa hơi tố cáo: “Quản gia, ông không biết Lan Hương cô ta…”
“Hửm?” Người kia chưa nói xong đã nhận phải cái nhìn đáng sợ của quản gia, cô ta phút chốc câm nín.

Đỗ Lan Hương quay trở về phòng lại nằm phịch xuống giường, thế nhưng vừa nằm xuống lại cảm thấy có cái gì đó cấn cấn, cô nhấc mình lên nhìn thấy hóa ra là chiếc điện thoại.

Lúc này màn hình đột nhiên sáng lên, cô loáng thoáng thấy có mười lăm cuộc gọi nhỡ cùng năm tin nhắn.

Đỗ Lan Hương nghi hoặc liền mở điện thoại lên, ở đây không lưu tên nên cô không biết ai gọi đến nhưng đọc tin nhắn cô lại sáng tỏ, người gọi cho mình là mẹ nguyên chủ, bà Bích.

Lại nói từ ngày cô nhập vào nguyên thân cũng chưa từng liên hệ với người mẹ này, bởi vì trong điện thoại không lưu tên cô không dám liên hệ bừa.

Hôm nay mẹ nguyên thân gọi đến lại gọi nhiều cuộc như vậy chứng tỏ có chuyện rất gấp, cô không suy nghĩ nhiều liền bấm gọi lại.

Nhà họ Trịnh bà Bích gọi mãi cho con gái không trong lòng vừa sốt ruột vừa nóng nảy, lại buồn bã khóc lóc, bà biết khả năng con gái nhấc máy không cao nhưng vẫn cứ hy vọng, bởi vì bà không còn tìm đến ai được nữa rồi.

Tiếng khóc của bà Bích nỉ non, nấc lên từng nhịp, bà không dám khóc lớn, vì bà biết nếu khóc lên người trong căn nhà này chỉ có cười nhạo bà.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của bà reo lên, vừa nhìn thấy số hai mắt bà tỏa sáng vui mừng, lập tức nghe máy.

“Alo, Lan Hương hả con?”.