Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 22: 22: Dự Tiệc





Vũ Thiên Hoàng thấy đám đàn ông săm soi vợ mình ánh mắt sắc bén liền lướt qua một lượt, tay phải cũng ôm chặt eo người con gái bên cạnh, tuyên bố chủ quyền.

Đám đàn ông cảm nhận được sát khí không dám ho he gì nữa, người quay sang chỗ khác, người giả bộ nói chuyện.

Tạ Phi Phi thấy chồng mình mạt sát người ta như vậy cười nói: “Ông xã, anh thoải mái chút đi, không cần căng thẳng vậy đâu.”
“Hừm, em đó, ai bảo xinh đẹp như vậy làm gì, có biết bao nhiêu đàn ông đang nhòm ngó em không, anh sao có thể để họ tùy tiện ngắm vợ anh chứ.” Giọng nói của Vũ Thiên Hoàng có chút hờn dỗi xen lẫn ôn nhu.

Đối với vợ mình hắn lúc nào cũng phải bảo vệ trong lòng bàn tay, tuyệt không cho phép ai đụng đến.

Tạ Phi Phi hiểu tính chồng mình nên không nói thêm cầu gì, chỉ là trong lòng cảm thấy ngọt chết đi được, từ ngày gả cho Vũ Thiên Hoàng cô lúc nào cũng sống trong hạnh phúc nên cảm thấy cuộc đời này vô cùng tươi đẹp.

Sự có mặt của hai người như một khúc nhạc dạo đầu cho bài hát, tiếp theo cũng có không ít người tiếng tăm lừng lẫy bước vào.

Lại nói buổi tiệc hôm nay là một buổi tiệc đặc biệt, ông chủ Hòa năm nay đã qua tuổi sáu mươi không muốn tiếp tục bon chen trong giới thương nhân nữa nên đã ra quyết định rút lui khỏi thương trường để con trai mình là Trần Nghị Sơn lên tiếp quản tập đoàn bất động sản Hòa Sơn.


Chính vì thế hôm nay giới thương nhân hay viên chức dù có người bận đến đây cũng phải nể mặt ông chủ Hòa đến dự buổi tiệc này.

Tống Thần Vũ cũng không ngoại lệ, anh không phải người thích tham gia tiệc tùng, vũ hội cho nên rất hiếm khi thấy mặt anh xuất hiện ở trong một buổi tiệc, thế nhưng hôm nay lại khác, trước không nói đến việc anh từng hợp tác qua với tập đoàn Hòa Sơn, chỉ nói đến việc nhà họ Trần có mối tương giao ba đời với nhà họ Tống thôi anh cũng phải nể mặt mà đến.

Mà lần này anh cũng không đến một mình mà bên cạnh còn mang theo một người phụ nữ, không ai xa lạ chính là Đỗ Lan Hương.

Lúc này đây bọn họ đã ra khỏi thang máy tiến đến chỗ tổ chức bữa, không giống các cặp đôi khác nắm tay hoặc khoác tay nhau đi vào, Tống Thần Vũ và Đỗ Lan Hương chỉ đi song song với nhau, không có chút đụng chạm gì với đối phương.

Tống Thần Vũ bước đến cửa không cần đưa thiệp mời mà đi thẳng vào trong, anh là khách nhưng cũng không phải là khách, tóm lại có mối quan hệ sâu xa với nhà họ Trần nên không cần tấm thiệp mời có thể tự do đi vào.

Đỗ Lan Hương đi bên cạnh anh, từ đầu đến cuối đôi lông mày vẫn chưa thể giãn ra, cô không biết vì sao người đàn ông này đưa mình đến đây, đêm qua vừa hành sự xong anh ta liền ghé vào tai cô thì thẩm bảo ngày mai cô phải tham gia một buổi tiệc với anh ta.

Lúc đó quá mệt mỏi cô còn tưởng mình nằm mơ, sáng ra cũng không thấy anh ta nhắc đến chuyện này, ai dè chiều hôm nay lại bị vú Hoa kéo đi trang điểm thay quần áo.

Nhìn bộ áo đang mặc trên người cô cảm thấy vô cùng nan giải, đây là bộ váy dạ hội bó sát dài đến mắt cá chân, trông bên ngoài rất xinh đẹp động lòng người nhưng trên thực tế Đỗ Lan Hương chỉ thấy ngứa ngáy khó chịu, chưa kể thêm đôi guốc cao 10cm này nữa, từ khi đi vào chỉ thấy đau gót chân.

Khổ nỗi trong tủ giày của thân chủ lại không có một đôi giày thấp dưới 10cm, cô buộc phải đi đôi này.

Bước chân của cô không được vững vàng lắm mà người đàn ông lại cứ đi nhanh như gió không có ý định chờ cô.

Đợi đến khi vào bên trong mọi người không khỏi ngỡ ngàng về sự xuất hiện của hai người, một mình Tống Thần Vũ cũng thôi lại còn xuất hiện thêm một Trịnh Lan Hương.

Điều này khiến người ta không khỏi bàn tán.


“Tôi không nhìn nhầm phải không? Kia là Tống Thần Vũ à?”
“Ừ, hình như là vậy, anh ta không ngờ cũng đến đây, lạ thật!”
“Này có gì đâu mà lạ, nhà họ Trần với nhà họ Tống có quan hệ sâu sắc, Tống Thần Vũ không nể tăng cũng phải nể phật, làm sao không đến cho được, cái tôi thắc mắc là người phụ nữ đi sau anh ta ấy, có phải Trịnh Lan Hương hay không? Nghe nói Tống Thần Vũ cưới cô ta nhưng chưa một lần giới thiệu trước công chúng, mà mỗi lần báo chí hỏi đến anh ta cũng đều lảng tránh, nên rất ít có thông tin về chuyện của hai người, hôm nay sao anh ta đột nhiên lại mang Trịnh Lan Hương đến đây?”
Người đàn ông mặc tây trang màu đỏ tám chuyện với người đàn ông bên cạnh, lại bị người phụ nữ mặc váy trắng nghe thấy, cô ta cũng lên tiếng góp vui: “Nghe đâu Trịnh Lan Hương bỏ thuốc gài bẫy Tống Thần Vũ để leo lên giường anh ta, còn trơ trẽn ép anh ta cưới mình, sau đó cũng không biết làm sao Tống Thần Vũ lại thật sự cưới người phụ nữ này.”
“Sao cơ, có chuyện này à?” Người đàn ông tò mò hỏi.

Người phụ nữ cười khẩy: “Cụ thể thì tôi không rõ, tôi chỉ nghe một người nói thôi.”
Lúc này ở gần đèn sân khấu Tống Linh Chi nhìn thấy Đỗ Lan Hương thì nghiến răng nghiến lợi: “Trịnh Lan Hương, sao anh Vũ lại đưa cô ta đến đây chứ, tức chết đi được.”
Tạ Phi Phi ở bên cạnh nhìn thấy Đỗ Lan Hương sắc mặt cũng biến đổi, giữa cô và cô ta có một sự vướng mắc khó có thể hóa giải, mà vướng mắt này đến từ chồng của cô, Vũ Thiên Hoàng.

Nói vướng mắc chẳng thà nói là ân oán tình thù, dù gì ban đầu Trịnh Lan Hương cũng là vị hôn thê của chồng cô.

“Phi Phi, cậu không sao chứ?” Thấy Tạ Phi Phi cứ nhìn Trịnh Lan Hương không rời mắt Tống Linh Chi không nhịn được hỏi.

“Không có gì.” Tạ Phi Phi lắc đầu.

Trong đầu Tống Linh Chi phút chốc nảy ra một ý, cô ta lại nói: “Cái đó, tớ vào nhà vệ sinh một lát, cậu cứ ăn đi nhé.”
Dứt lời Tống Linh Chi nhanh chóng rời đi, nhìn điệu bộ vội vàng của cô ta Tạ Phi Phi cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, cô lại tiếp tục quan sát Đỗ Lan Hương.


Có chồng cô ở đây không biết cô ta có làm ra chuyện điên rồ gì không? Cô cảm thấy không có khả năng vì dù sao cũng có Tống Thần Vũ đi cùng nhưng nói thế nào cô cũng phải cảnh giác một chút.

Bên này Đỗ Lan Hương cảm nhận được ánh mắt soi mói của mọi người đối với cô, trong lòng vô cùng khó chịu, Tống Thần Vũ sau khi vào đã chạy đi đâu không biết, cô nhìn một lượt cũng không thấy bóng dáng của anh ta, toàn là người xa lạ, không quen biết một ai.

Chán nản cô chỉ có thể tìm một chỗ ít người ngồi xuống lấy tạm cái gì ăn, cô đặc biệt thích ăn bánh ngọt, thấy trước mắt có một miếng bánh dâu liền đưa tay ra muốn lấy ăn, thế nhưng tay chưa chạm đến thì lại bị một cánh tay cướp đi.

Đỗ Lan Hương khẽ nhíu mày, nhìn theo cánh tay của người kia lại nhìn đến một khuôn mặt xa lạ.

“Dô, bánh này đắt lắm đấy, phải đến ba trăm một miếng, người như cô cũng xứng ăn sao?” Giọng nói chanh chua, mỉa mai của cô gái vang dội bên tai Đỗ Lan Hương.

Đỗ Lan Hương chỉ cười nhẹ: “Bánh làm ra là để người ăn, có gì mà xứng với không xứng.”
“Hừ, nói cho cô biết, trong đây ai cũng xứng ăn chiếc bánh này nhưng riêng cô thì không, tuy là bánh nhưng cũng phải xứng với miệng chủ, cô hiểu không? Trơ trẽn như cô ấy à, chỉ xứng ăn đá mà thôi.” Cô gái vừa dứt câu liền cầm muỗng xúc một miếng bánh bỏ vào miệng..