Lễ cưới của chị họ Đỗ Lan Hương được tổ chức tại một nhà thờ gần nhà, sau khi lễ kết thúc Đỗ Lan Hương đã đi gặp riêng cha xứ, cô muốn chia sẻ nỗi niềm cho một ai đó, cũng là muốn ươm mầm chút hy vọng.
Cha xứ như một người cha hiền lành, từ ái, ai đến với cha cũng được cha đón tiếp niềm nở, không từ chối bao giờ, chỉ có khi nào quá bận rộn cha mới phải con chiên của mình.
Đỗ Lan Hương lúc đến có chút thấp thỏm nhưng nhìn vị cha xứ trong bộ quần áo giản dị như một người ông nhân hậu cô cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.
“Thưa cha, con có thể làm phiền cha một chút không?” Đỗ Lan Hương cẩn trọng hỏi.
“Không sao, uống tách trà nhé.” Cha xứ có vẻ rất niềm nở, rót cho cô một ly trà đưa đến, nhìn qua đúng là không có chút gì phiền toái.
Đỗ Lan Hương mặc dù không thích trà nhưng vẫn nhấp môi một ngụm rồi nói: “Con xin lỗi vì đã đột ngột gặp cha thế này.”
“Cứ tự nhiên đi không cần căng thẳng, con có chuyện gì sao?” Cha xứ hỏi.
Đỗ Lan Hương ngập ngừng lại nói: “Vâng thưa cha, cha có thể nghe câu chuyện của con được không?”
“Ồ, ta rất sẵn lòng.” Cha xứ vô cùng hài hòa.
Điều này khiến Đỗ Lan Hương cảm thấy tốt hơn và cô bắt đầu kể cho ông nghe những điều mình trải qua, vừa kể vừa lo lắng không biết ông có tin không.
Thời gian thấm thoát trôi qua, khoảng chừng 15 phút sau Đỗ Lan Hương cũng kể xong.
Sau khi nghe xong câu chuyện của cô cha xứ có vẻ trầm ngâm nói: “Ta đã hiểu rồi, nói vậy con muốn trở về thế giới kia sao?”
“Cha tin lời con nói sao?” Đỗ Lan Hương lại có chút kinh ngạc, cô nghĩ cha sẽ hỏi mình vài câu để xác thực nhưng không ngờ cha lại không hỏi gì.
“Con đã kể rất chân thật không phải sao? Cha tin tưởng mọi lời con nói.” Cha xứ mỉm cười nói.
“Con cảm ơn cha, chuyện này con cũng không dám nói với ai, nó như giấc mộng vậy, liệu con có thể đến nơi đó nữa không?” Đỗ Lan Hương mang theo ngữ điệu mông lung hỏi.
“Vật hoàn nguyên chủ, hãy cầu nguyện với Thiên Chúa những điều con muốn, ngài sẽ không bỏ mặc ý nguyện của con đâu.” Cha xứ chỉ nói một câu như vậy.
Đỗ Lan Hương muốn hỏi gì nữa lại thôi, cô biết hỏi gì đây? Cha xứ cũng chỉ cho cô lời khuyên mà thôi, ông cũng không thể nào biết cách để cô quay về.
Cuộc nói chuyện kết thúc tại đây, sau khi cảm ơn cha xứ xong Đỗ Lan Hương liền rời khỏi nhà thờ, đoàn rước dâu đã đi từ lâu chỉ có mẹ là ở lại chờ cô.
Thấy cô bước ra ngoài bà lo lắng hỏi: “Hương à, con gặp cha xứ có chuyện gì thế?”
“Dạ không có gì đâu ạ, con chỉ hỏi cha vài điều trong kinh thánh thôi.” Đỗ Lan Hương lấy tạm lý do này, cô cũng không thể nói thật cho mẹ biết được.
Cuối cùng thì không ai có thể giúp được cô, nhìn thánh giá trên đỉnh nhà thờ cô tự hỏi Thiên Chúa có thể giúp mình không?
Đỗ Lan Hương nhắm mặt lại chắp tay lẩm bẩm: “Lạy chúa ở trên cao nếu người nghe tiếng con cầu nguyện thì xin người hãy giúp con trở về bên cạnh anh ấy, amen.”
Trở về nhà đã là tối muộn, bữa tiệc cưới kéo dài hơn cô tưởng, dù không phải nhân vật chính nhưng cô rất thân thiết với chị họ nên phải ở lại với chị thêm một chút, cho nên mới về trễ một chút.
Cô uể oải nằm phịch xuống giường ngay cả váy áo cũng không muốn thay ra, bàn tay gầy để lên trán, một giọt nước mắt rơi xuống bên gối.
Nhìn người khác hạnh phúc cô cũng nhớ đến hạnh phúc của mình, nó đến nhanh mà đi cũng nhanh thật.
Vòng tay ấm áp đó bao giờ cô mới có thể cảm nhận được đây?
Bóng tối bao phủ lấy căn phòng từ lâu, Đỗ Lan Hương không bật đèn nhưng đột nhiên lại cảm nhận được một thứ ánh sáng chiếu vào mặt mình, cô giật mình tỉnh dậy phát hiện ánh sáng đó là phát ra từ đầu tủ.
Chính xác nó được phát ra từ một sợi dây chuyền có gắn một viên đá, cô đưa tay ra cầm lấy sợi dây chuyền đó, ánh sáng màu xanh trên viên đá lại phát ra chói lóa hơn, nhìn kỹ thì nó có hình giọt nước, hơn nữa còn giống như giọt nước mà cô đã bắt được, Lệ Châu Hoa.
Đỗ Lan Hương kinh ngạc, làm sao nó lại ở đây? Cô nhớ mình không hề có sợi dây chuyền này mà.
À, khoan đã, hình như ngày hôm đó trước khi về quê bà nội gọi cô đến sau đó tặng cho cô một cái hộp màu đen và nói một câu: “Vật hoàn nguyên chủ.”
Cô thắc mắc bà lại không trả lời cứ thế mà đi, đến khi về nhà cô mở chiếc hộp này ra thì bên trong chính là sợi dây chuyền này.
Tối đó cô cũng chỉ ngắm nhìn nó một lúc rồi để đó đi ngủ không chú ý nhiều, bây giờ nhìn thấy nó khiến cô lại dấy lên một chút hy vọng, có lẽ nào lại trùng hợp như vậy?
Liệu sợi dây chuyền này có giúp ích gì cho mình không?
Đỗ Lan Hương mang theo suy nghĩ này đeo sợi dây chuyền lên cô và chờ đợi, thế nhưng thời gian trôi qua sợi dây chuyền này không có hiện tượng gì lạ, ngược lại ánh sáng của nó mờ dần đi và cô cũng dần chìm vào giấc ngủ.
……………………………….
Thư phòng, biệt thự Hoa Sơn Trà.
Nửa đêm thư phòng vẫn còn sáng đèn, trong căn phòng này ngoài mấy người Tống Thần Vũ ra còn có thêm một người đàn ông nữa, đó là Hứa Thiên Ân, người chồng trong miệng của Trịnh Lan Hương.
Sáng nay lần lượt nhận được điện thoại của Tống Thần Vũ và Trịnh Lan Hương hắn đã ôm theo người vợ đang hôn mê bất tỉnh của mình đến đây, thế nhưng sau khi nghe được câu chuyện mà bọn họ kể hắn lại không thể nào tin được và rơi vào trạng thái sốc.
“Các người lừa tôi phải không? Trên đời này sao lại có loại chuyện này?” Hứa Thiên Ân sống trong thế giới khoa học nên khó lòng tin tưởng những điều tâm linh thế này.
Trịnh Lan Hương lại nước mắt ngắn nước mắt dài nói: “Em biết khó tin nhưng đây là sự thật, em quả thật là vợ anh.”
“Xin lỗi, dù cô nói thế nhưng tôi cũng không thể tin được chuyện này, tôi nghĩ các người có cách khiến vợ tôi tỉnh dậy nên mới đưa cô ấy đến đây nhưng không ngờ các người lại chỉ nói những chuyện linh tinh, tôi không còn lý do ở lại nữa.” Hứa Thiên Ân lạnh lùng nói sau đó muốn bế vợ mình rời đi.
Trịnh Lan Hương sửng sốt muốn níu kéo: “Anh đừng đi mà, hay tin em Gia Thụy.”
“Cái gì? Sao cô biết tên này của tôi?” Bước chân Hứa Thiên Ân khựng lại.
“Em nói rồi, bởi vì em là vợ anh, nếu anh muốn em nói em cũng có thể nói tất cả chuyện của chúng ta.” Sau đó Trịnh Lan Hương quả thật đã nói ra những điều đó.
Hứa Thiên Ân càng nghe càng tái mặt, hắn không nghĩ sẽ có ai điều tra ra được những chuyện riêng tư của hắn, chẳng lẽ nào hắn lại phải tin tưởng chuyện hoán hồn này sao?
“Không, không thể như thế, cô thật sự, thật sự là Thanh Huyền sao?”
“Phải, em đây mà, xin anh hãy tin em.” Trịnh Lan Hương thấm đẫm nước mắt nhìn hắn.
Hứa Thiên Ân tiến thoái lưỡng nan, lúc này Tống Thần Vũ đã không còn kiên nhẫn, anh đứng dậy nói: “Anh muốn tin hay không thì tùy, điều tôi muốn chính là vợ tôi có thể quay về.”
“Cô, thực hiện đi.” Tống Thần Vũ nhìn thẳng vào Lệ Thủy lạnh lùng ra lệnh.
Lệ Thủy không trả lời anh chỉ nhìn hai người đang mắt đối mắt bên kia: “Thế nào? Các người đã thống nhất chưa?”
Trịnh Lan Hương vẫn luôn nhìn Hứa Thiên Ân, anh ta do dự một hồi cuối cùng mới nói: “Tôi sẽ làm theo lời các người nói nhưng nếu vợ tôi không thể quay về hay có sơ sót gì thì đừng trách tôi, dù thế lực của tôi không được như Vũ thiếu nhưng tôi sẽ làm tất cả trong khả năng của mình.”
“Tốt thôi, cứ như anh nói đi.” Tống Thần Vũ không lạnh không nhạt nói, anh không quan tâm điều này.
Lệ Thủy thấy bọn họ đã thương lượng xong, cô liền đừng dậy muốn đi vẽ trận thuật, thế nhưng vừa đứng lên một cái bóng đột nhiên xẹt qua khiến cô sững sờ, lúc nhìn lại cô đã thấy rõ người đó là ai?.