Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 195: 195: Cô Chết Rồi!





Đúng 12h đêm Đỗ Lan Hương theo Lệ Thủy đến một dòng sông trong veo, phía trên có một cái thác, nước từ trên cao đổ xuống ào ào tạo ra một thứ âm thanh đặc trưng của thiên nhiên, làm lòng người cũng nhẹ nhàng, thoải mái.

Có điều Đỗ Lan Hương chỉ càng thêm nặng nề, bởi vì không bao lâu nữa sẽ không còn cô trên thế giới này.

“Cô đã sẵn sàng chưa? Tôi sẽ bày trận thuật ngay bây giờ.” Lệ Thủy khoác lên mình một chiếc áo choàng màu trắng phía sau in hình thù đặc trưng, kỳ lạ.

“Sau khi dâng hiến hồn tôi sẽ đi về đâu?” Đỗ Lan Hương chợt hỏi.

“Không biết, có thể hồn phi phách tán có thể đi đầu thai, tôi cũng không rõ.” Đây là câu trả lời của Lệ Thủy.

Nghe vậy Đỗ Lan Hương cười khổ: “Tôi biết rồi, bắt đầu đi.”
Lệ Thủy không nói gì bắt đầu bày ra trận thuật giữa dòng sông kia, rất nhanh một vòng tròn kỳ quái hiện ra, trong vòng tròn có rất nhiều họa tiết, hoa văn cổ xưa, xung quanh tám hào quang rọi ra, trong đó có một hào quang rọi thẳng vào người Đỗ Lan Hương.

Cô không hiểu cho lắm Lệ Thủy lên tiếng: “Cô đi thẳng theo ánh sáng đó ra giữa vòng tròn đi.”
Đỗ Lan Hương mặc chiếc váy trắng tinh, trên đầu cài một bông hoa lan, không mang giày cứ thế đi về phía trước, mặc dù dưới chân là nước nhưng cô lại không hề chạm tới mà cứ đi trên một đường thẳng vô hình.


Điều này thật khiến người ta kinh sợ nhưng cũng phải tin vào nó.

Rất nhanh cô đã được đưa đến chính giữa vòng tròn, Lệ Thủy bắt đầu chắp tay lại lẩm bẩm cái gì, cơ thể cô chợt nhói lên một cái dần dần trở nên đau đớn hơn, cô cảm thấy trái tim như bị ai nắm chặt lại, không thể thở được, sắc mặt theo đó cũng trở nên tái nhợt, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.

Cô nhớ Lệ Thủy nói sự đau đớn này sẽ kéo dài ba mươi phút thế nhưng mới bắt đầu không ngờ đã đau đến mức này, liệu cô có thể chịu đựng được ba mươi phút không?
Đỗ Lan Hương nắm chặt lồng ngực chịu đựng cơn đau tê tâm liệt phế, lại không nhịn được hét lên một tiếng: “AAAA.”
Ở núi Linh Sơn, Tống Thần Vũ toàn thân đều là vết máu bỗng chốc khụy xuống, Lê Vương ở cạnh bên nhanh tay đỡ lấy anh.

“Cậu không sao chứ?”
“Ừ.” Tống Thần Vũ không hẳn là kiệt sức hay bị thương, máu trên người anh là của đám thổ phỉ nhưng không hiểu sao khi bắn phát súng cuối cùng sức lức của anh mất hết, trong đầu hiện lên hình ảnh Đỗ Lan Hương cứ thế dần dần biến vào hư không, anh muốn đưa tay ra kéo lấy cô cũng không được.

“Thần Vũ, truy lùng khắp núi cũng không thấy tung tích của Trương Hải Nam cùng thủ lĩnh thổ phỉ, còn mấy người chạy trốn đều bắt lại hết rồi.” Lúc này Hoàng Khang chạy đến báo cáo, hắn tìm cả tiếng đồng hồ mệt rã rời lại không có kết quả, trong lòng có chút tức giận, tên khốn kiếp Trương Hải Nam đáng lẽ có thể giết được hắn thế mà phút cuối lại lần trốn vào mật thất sau đó biến mất.

Nơi này cũng tuyệt không đơn giản, hắn quá coi thường đám thổ phỉ này rồi.

“Không cần truy nữa, rút về.” Tống Thần Vũ ra lệnh.

“Cứ thế thả hổ rời đi sao?” Lê Vương hỏi, đây cũng không hợp với tác phong của Tống Thần Vũ, hắn còn tưởng phải truy lùng đến cùng chứ.

“Mọi người cũng vất vả rồi, quay về dưỡng sức thôi, còn Trương Hải Nam trước sau gì cũng từ thò đầu ra thôi.” Tống Thần Vũ nói, không hiểu sao anh cảm thấy có một sự bất an, trống rỗng, muốn lập tức trở về thành phố, không trì hoãn thêm nữa.

Lê Vương và Hoàng Khang nhìn nhau lại không ai nói gì, trước quyết định của Tống Thần Vũ bọn họ trước nay luôn tuân theo.

Trưa hôm sau Tống Thần Vũ cũng về tới nhà, anh xách trong tay một đồng đồ hào hứng muốn chạy đến phòng tặng cô nhưng gõ cửa mãi lại không thấy cô phản hồi, bên trong lại khóa trái khiến anh dấy lên lòng nghi hoặc.

“Lan Hương, anh đã về, em có trong đó không mở cửa cho anh đi.”
Tống Linh Chi nghe được giọng nói của Tống Thần Vũ, sợ hãi toát cả mồ hôi, cô ta trả lời không được mở cửa cũng không xong, gọi điện thoại cho Đỗ Lan Hương cả chục lần cũng không được.

Bên ngoài Tống Thần Vũ vừa lo lắng vừa mất kiên nhẫn: “Lan Hương, em bị ốm sao? Nếu em không mở cửa anh sẽ đạp cửa xông vào đấy.”

Tống Thần Vũ vừa dứt lời không để cho Tống Linh Chi kịp phản ứng liền lập tức hành động.

“Rầm.” Cánh cửa cứ thế bị đạp ra.

Người bên trong lẫn người bên ngoài phút chốc đã đối mặt với nhau.

Nhìn thấy người ngồi trên giường không phải vợ mình mà là người phụ nữ khác, sắc mặt Tống Thần Vũ âm u trầm lặng, đồ đạc trong tay cũng lần lượt rơi xuống sàn nhà.

“Sao cô lại ở đây? Vợ tôi đâu?”
“Anh, anh họ.” Tống Linh Chi nuốt ực nước miếng, khó khăn lắm mới thốt ra hai từ này, cả người cô ta run rẩy vì cái trừng của anh.

“Nói, vợ tôi đâu?” Tống Thần Vũ không biết từ lúc nào đã đến trước mặt Tống Linh Chi, giữ chặt hai vai cô gầm lên một tiếng.

Bị nắm đau Tống Linh Chi cố gắng mở miệng: “Em, em không biết, hôm, hôm qua chị ấy đã rời nhà đi rồi, chị ấy, chị ấy nhờ em ở lại đây cho đến, đến khi anh về.”
Lời nói thốt ra thật là khó khăn làm sao, Tống Thần Vũ nghe xong hai mắt đỏ lừ, ném Tống Linh Chi lên giường gằn từng chữ: “Chết tiệt, cô ấy rốt cuộc đi đâu? Nếu cô không nói tôi giết cô ngay lập tức.”
Bị dọa dẫm như vậy Tống Linh Chi không nhịn được khóc thét: “Hu hu hu, anh họ tha cho em, em không biết, không biết thật mà, chị ấy, chị ấy không nói gì với em cả, cứ thế mà đi thôi.”
“Khốn kiếp.” Tống Thần Vũ nắm chặt quả đấm, đập mạnh xuống giường, sau đó liền đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa bấm số gọi.

“Tìm vợ cho tôi.”
Người của Thần Long vừa mới quay trở về lại phải đi tìm người, chỉ năm phút sau Lê Vương đã báo tin chính xác địa điểm của Đỗ Lan Hương.


“Từ trích lục camera có thể thấy vợ cậu vừa ra khỏi nhà đã đến sân bay, địa điểm cô ấy tới là Trúc Nam, cụ thể là vùng đất Miên.”
Tống Thần Vũ nghe được ba từ cuối trái tim không ngừng đập loạn xạ, đôi mắt trắng dã vì mệt mỏi căng thẳng, anh lại lập tức ra lệnh: “Chuẩn bị máy bay cho tôi.”
“Được rồi.”
……………………………………….

Chưa đầy một tiếng sau Tống Thần Vũ đã có mặt tại vùng đất Miên, anh theo bản năng một mạch đến dãy núi ở làng Hoa Cải, lần này vào có vẻ thuận lợi hơn rất nhiều, không bị ai ngăn cản.

Anh chạy đến căn nhà gỗ, nơi tàn ảnh của Tâm Liên xuất hiện, vừa vặn nhìn thấy Lệ Thủy bế theo Đỗ Lan Hương từ trên thác nước đi xuống.

Anh không kịp suy nghĩ chạy đến giành lấy Đỗ Lan Hương từ trong tay Lệ Thủy lại không ngờ thấy hai mắt cô nhắm nghiền, anh gọi thế nào cô cũng không tỉnh lại.

“Lan Hương, Lan Hương, em có nghe thấy anh nói không? Anh về rồi đây, em mở mắt ra nhìn anh, nhìn anh đi mà, Lan Hương.” Giọng nói của anh mười phần hốt hoảng.

Lệ Thủy nhìn hình ảnh này lại không chút cảm xúc lạnh tanh nói một câu: “Cô ấy chết rồi.”
Từ chết đập vào tai anh như sét đánh ngang tai, anh ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt của Đỗ Lan Hương đau đớn hét lên một tiếng: “Không.”.