Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 189: 189: Lệ Thủy





Sau chuyến du lịch hai ngày một đêm Đỗ Lan Hương quay về trạng thái vui vẻ, không còn biểu hiện u sầu nữa mà tình cảm hai vợ chồng cũng trở nên nồng nàn hơn bao giờ hết, cứ như những cặp đôi mới yêu nhau vậy.

Thời gian cứ thế một tháng trôi qua, trời cũng vào cuối thu, lúc này biệt thự lại có người đến xin việc làm.

Đỗ Lan Hương là người phỏng vấn, chỉ trong một ngày cô đã chọn được ba cô hầu cùng hai người làm vườn, những vệ sĩ trong căn biệt thự cảm động rơi nước mắt, bởi vì bọn đã có thể quay về chức trách của mình.

Sáng nay Đỗ Lan Hương tính phỏng vấn thêm hai người nữa thì đi đến công ty thế nhưng bất thình lình lại có một cô gái xuất hiện trước mặt cô.

Cô ta có khuôn mặt na ná Tâm Liên khiến cô ngỡ ngàng mà sửng sốt.

“Cô là ai?” Đỗ Lan Hương theo bản năng thốt lên hỏi.

“Lệ Thủy.” Cô gái lạnh nhạt nói ra tên mình, lại bình tĩnh nói: “Có lẽ dì Tâm Liên đã nhắc tôi với cô rồi phải không?”
“Cô, lẽ nào cô là người mà bà Tâm Liên nhắc đến.” Đỗ Lan Hương vừa nghi hoặc vừa kích động.

“Phải, là tôi, vốn dĩ tôi sẽ không đi gặp các người, vì các người mà dì tôi mới thiệt mạng, thế nhưng đây là di nguyện cuối cùng của dì ấy, tôi không thể không thực hiện.” Giọng nói của Lệ Thủy có chút phẫn hận.

Đỗ Lan Hương cũng hiểu tâm trạng của cô ấy, cô có chút áy náy: “Tôi rất tiếc vì điều này, lúc chúng tôi đến nơi bà ấy chỉ còn lại tàn ảnh.”
“Hôm đó tôi có việc phải ra ngoài lúc quay trở về đã là một tuần sau đó, nghe người của làng Hoa Cải cùng tờ di nguyện của dì tôi mới biết được sự việc, các người phải biết tôi rất ghét các người.” Lệ Thủy vô cùng thẳng thắn, ánh mắt cũng dấy lên căm phẫn.


“Tôi hiểu, cô căm phẫn chúng tôi tôi cũng không có cách nào khác nhưng xin cô, xin cô hãy cứu chồng tôi, muốn tôi làm gì cũng được.” Đỗ Lan Hương sống gần ba mươi năm lần đầu tiên cúi đầu trước một người, vì anh cô có thể làm tất cả.

Lệ Thủy nhìn bộ dạng của cô chỉ hừ lạnh: “Không cần phải cầu xin tôi cũng sẽ cứu người, có điều tôi cũng có một điều kiện.”
“Cô cứ nói.” Đỗ Lan Hương có chút vội vàng.

“Tôi muốn những kẻ đã hại dì tôi phải bồi táng cho dì ấy.” Lệ Thủy sắc bén nói.

Đỗ Lan Hương nghe điều này có chút do dự, cô đoán được kẻ đứng sau là ai nhưng cô không nắm chắc mình có thể tiêu diệt kẻ này hay không, huống chi cô cũng phải bàn bạc với Thần Vũ.

Thấy được cô đắn đo Lệ Thủy không vui: “Thế nào? Không được à?”
“Giết bọn họ dì cô cũng không thể quay lại, tôi chỉ đảm bảo cho bọn họ một bài học thích đáng thôi.” Đỗ Lan Hương cau mày nói.

“Hừ, đồ nhát gan, cô không muốn chồng cô phá giải lời nguyền sao?” Lệ Thủy lấy điều này ra đe dọa.

“Hơn ai hết tôi muốn anh ấy phá bỏ được lời nguyền này nhưng không phải bằng cách đánh đổi mạng sống người khác.” Đỗ Lan Hương kiên định nói, cho dù những kẻ kia đáng chết nhưng không phải đâm một nhát dao là có thể giải quyết được chuyện.

Lệ Thủy có vẻ trảo phúng lại nói: “Nếu đánh đổi tính mạng của cô thì sao?”
“Cô nói vậy là có ý gì?” Đỗ Lan Hương nghe ra ẩn ý trong lời nói đó.

“Ý trên mặt chữ, không phải cô muốn biết cách phá giải lời nguyền sao, tôi sẽ nói cho cô biết còn quyết định là ở cô.” Lệ Thủy bày ra vẻ mặt quái dị khiến người ta phải đề phòng.

“Được, cô nói đi.” Cho dù thế nào Đỗ Lan Hương cũng muốn biết đến cùng.

…………………….

Căn cứ Thần Long.

Lê Vương cùng vài người vừa trở về, Hoàng Khang nóng lòng hỏi: “Thế nào rồi?”
“Kém một chút có thể bắt được hắn nhưng trong căn cứ của hắn có đặt bẫy, chúng ta đến hắn đã chạy mất rồi.” Lê Vương thở dài nói.

“Tên này cũng thật biết cách phòng thân đào thoát.” Hoàng Khang tiếc nuối.

“Nếu dễ bắt hắn như thế chúng ta cũng không kỳ công sắp đặt.” Lê Vương ngồi xuống uống một hớp nước.

Ban nãy chiến đấu với đám người Hổ Sơn có chút phí công, người của Trương Hải Nam cũng không thể xem thường, thân thủ bọn chúng không bằng người Thần Long nhưng lại vô cùng liều mạng thêm vào đó còn rất trung thành, bất chấp xông lên phía trước hộ chủ.

Chính vì thế mới tạo điều kiện cho chạy trốn thành công.


Hoàng Khang lại hỏi: “Thần Vũ, tiếp theo thế nào?”
“Truy, không được để người chạy mất.” Tống Thần Vũ quả quyết, Trương Hải Nam trước sau gì cũng phải diệt, nếu không để hắn tiếp tục tác quái sẽ gây bất lợi cho anh cũng những người thân cận, mặc dù những trò mèo của hắn anh không để vào mắt nhưng lại vô cùng phiền phức, anh lại không có thời gian chơi.

“Cái này đơn giản, với tài truy lùng của Lê Vương còn không tìm ra người sao?” Hoàng Khang rất tin tưởng vào bạn mình.

Lê Vương lại lắc đầu: “Không đơn giản như cậu nói đâu, hắn có thể chạy trước mặt tôi có nghĩa là đằng sau hắn còn có người tiếp ứng, tôi đã truy lùng nguyên một đêm rồi nhưng cũng không có vết tích gì, hắn giống như lặn mất tăm hơi vậy.”
Nụ cười khoái trá trên gương mặt của Hoàng Khang cứng đơ: “Sao lại thế được chứ, hắn có tài cán gì chúng ta đều nằm rõ trong lòng bàn tay, còn nói nếu có người trợ giúp tôi không nghĩ ra được người nào, thế lực ngang bằng với chúng ta chỉ có tên Thiên Hoàng kia, không lý nào hắn lại hợp tác với Trương Hải Nam.”
Hoàng Khang bắt đầu nghi ngờ.

“Dĩ nhiên không thể nào là Vũ Thiên Hoàng được, hắn là người có nguyên tắc, sẽ không hợp tác với loại người như Trương Hải Nam.” Lê Vương cũng bác bỏ điều này.

“Vậy là ai đây?” Hoàng Khang bắt đầu suy nghĩ.

Tống Thần Vũ ngồi nghe hai người nói chuyện lại có suy đoán khác.

“Các cậu còn nhớ đám thổ phỉ mất tích năm năm trước không?”
Nghe Tống Thần Vũ nói hai người cùng lóe mắt có chung một ý nghĩ.

“Đừng nói với tôi Trương Hải Nam bồi dưỡng đám người đó nhé?” Hoàng Khang lên tiếng trước.

“Không hẳn là bồi dưỡng nhưng giao dịch thì có thể.” Tống Thần Vũ không nhanh không chậm nói.

“Vậy tôi sẽ đến núi Thổ Sơn một chuyến.” Lê Vương biết chút thông tin liền lập tức muốn đi.

Tống Thần Vũ ngăn cản: “Lần này để tôi đi.”

“Hả? Cậu, cậu muốn đích thân ra tay sao?” Hoàng Khang nhìn anh với vẻ không thể tin.

“Hắn dám làm chuyện đó khiến vợ tôi thất vọng, tôi không có lý do tha cho hắn.” Tống Thần Vũ lãnh đạm nói.

Hai người kia nhìn nhau, thì ra là vì Trịnh Lan Hương, đúng là cô gái có diễm phúc.

…………………
Tống Thần Vũ về tới nhà lại không thấy Đỗ Lan Hương trong nhà mà thấy có thêm nhiều người mới, sau khi hỏi đám người hầu anh mới cất bước đến vườn hoa phía sau.

Đến nơi lại thấy cô ngồi thẫn thờ trên xích đu trong vườn, đến nỗi anh đã đến trước mặt cô cũng không phản ứng.

“Lan Hương.” Anh nhíu mày gọi cô một tiếng.

Đỗ Lan Hương vẫn không hề hấn gì, anh lại chạm nhẹ vào vai cô, Đỗ Lan Hương bỗng giật mình một cái, theo bản năng muốn ra tay thì nhìn thấy khuôn mắt của Tống Thần Vũ, động tác của cô khẽ khựng lại.

“Thần Vũ, anh về rồi đấy à.”
“Ừ, có chuyện gì với em vậy, sao lại ngồi ở đây?” Tống Thần Vũ ngồi xuống bên cạnh cô.

Đỗ Lan Hương ngả đầu vào vai anh nói: “Anh ngắm hoàng hôn với em nhé.”.