Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 179: 179: Cứu Người





Bên kia sắc mặt của Tống Thần Vũ hơi trầm xuống, giọng nói cũng nhạt đi vài phần: “Phải không, vậy em ra cổng đi, anh chờ em.”
“Cái gì? Anh về rồi sao?” Đỗ Lan Hương có chút thất thố.

“Về rồi, em xuống đi anh chở em đi ăn.” Anh có chút lãnh đạm nói, không nghĩ cô lại nói dối mình.

Đỗ Lan Hương có chút lạnh lẽo, lại ngại ngùng nói: “Cái đó, Thần Vũ, em xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?” Giọng điệu của anh vẫn không ấm hơn chút nào.

“Em đã nói dối anh, thực ra em không có ở nhà.” Đỗ Lan Hương nhỏ giọng nói, thậm chí còn cúi mặt xuống, mặc dù anh không có ở đây.

“Nói đi, em đang ở đâu?” Tống Thần Vũ thấy cô thành thật cũng dịu đi vài phần.

“Ngoại ô phía đông, nghĩa trang số 5.” Đỗ Lan Hương ngoan ngoãn trả lời, không dám nói sai nửa câu, cô biết với năng lực của anh dù cô nói dối anh cũng tra ra, cho nên ngay từ đầu cứ nói thật thì hơn.

“Em đến đó làm cái gì?” Tống Thần Vũ vừa nói vừa bước lên xe.

“Em có chút chuyện lát về sẽ kể anh sau, được không?” Tuy không nhìn thấy mặt anh nhưng thông qua giọng nói cô biết anh đang tức giận, chuyện này cô cũng không thể nói qua điện thoại được.


“Lập tức về nhà.” Tống Thần Vũ chỉ nói bốn từ sau đó thì cúp máy.

Đỗ Lan Hương nghe thấy mấy tiếng tút thì thở dài, không biết lát nữa phải giải thích với anh thế nào?
Cô phiền não tính bước lên xe thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu: “Cứu, cứu tôi với, có ai không cứu…”
Tiếng kêu cứu chỉ phát ra một cách chớp nhoáng như có như không, nếu Đỗ Lan Hương không nghe thấy còn tưởng mình bị ảo giác.

Xuất phát từ sự tò mò cô lần theo phương hướng tiếng kêu đi tới, cô nghe không nhầm thì là ở hướng bắc.

Nơi đây cỏ cây rậm rạp trời lại tối đen nên không thấy đường, cô phải lấy đèn pin soi nhưng chỉ dám chiếu xuống đất không dám chiếu xa sợ đánh rắn động cỏ.

Đỗ Lan Hương không hề hay biết nhất cử nhất động của cô lại bị một người nhìn thấy.

Hắn cũng đi theo cô nhưng giữ khoảng cách an toàn không để cô phát hiện.

Cách nghĩa trang không xa có một cô gái thân hình quyến rũ nhưng có chút chật vật vừa chạy vừa kêu: “Cứu, cứu với…”
Giọng cô vô cùng nhỏ gần như là không phát ra tiếng, bước đi cũng chập choạng, phía sau hai nam thanh niên đuổi theo cười nắc nẻ: “Cô em, chạy làm gì, có chạy cũng không thoát đâu, chi bằng vui vẻ với tụi anh sẽ tốt hơn.”
“Đúng đấy, nơi đồng không mông quạnh thế này cô em có gào thét cũng không ai cứu đâu, hơn nữa cô em cũng trúng thuốc của tụi anh rồi, rất nhanh sẽ không chịu nổi đâu.” Người còn lại cũng phụ họa.

Bọn họ thấy con cừu non trước mặt cũng không vội vàng vồ vập mà từ từ đi tới.

Cô gái nghe được lời nói của hai thanh niên trong lòng vừa hoảng sợ vừa cầu nguyện có người cứu mình.

Thế nhưng nhìn màn đêm trước mắt cô cảm thấy vô vọng, cơ thể cũng sắp không chịu được, lúc này một cơn gió thổi qua cô theo gió mà ngã xuống đám cỏ lau.

Hai người đàn ông thấy thế cười một cách dâm dê: “Khà khà, cô em hãy hưởng thụ đi.”
Dứt lời hai người đàn ông một trước một sau giữ lấy cô gái.

Bị người đụng chạm cô nàng phản kháng: “Không, đừng, đừng chạm vào tôi, các người, các người thả tôi ra.”
“Muộn rồi.” Hai tên một người giữ chặt cô gái một người lại ra tay lột đồ mặc cho cô dãy dụa.

“Đừng, xin các người đấy, các người muốn gì cũng được, nhà tôi có rất nhiều tiền chỉ cần các người thả tôi ra tôi sẽ nói ba đưa cho các người mà, bao nhiêu cũng được, xin đừng chạm tôi, hức…” Cô gái sợ hãi đến tột độ, nhất là khi quần áo đã bị người lột gần sạch.


“Ha ha, bọn anh thích tiền nhưng lại thích mỹ nhân hơn, bọn anh thưởng thức cô em trước lại gọi điện gọi cho ba cô em đến chuộc, như vậy không phải một công đôi việc rồi sao? Vừa có tiền lại vừa được hưởng mỹ nhân.” Tên mặt sẹo vui vẻ nói, bọn chúng đã thực hiện gần chục phu vụ rồi nên ngựa quen đường cũ mà làm theo thôi.

Cô gái nghe vậy nỗi tuyệt vọng dâng cao, muốn khóc cũng không thể khóc, bởi vì cô đã khàn tiếng rồi, chỉ có nước mắt là thi nhau tuôn ra.

Hai tên thanh niên hiển nhiên không để ý điều này, một tên còn khoái trá: “Lâu lâu mới có được một hàng ngon, da dẻ mịn màng, chắc nó còn chưa mất trinh đâu nhỉ?”
“Muốn biết thì thử xem.” Tên phía dưới bắt đầu thò tay vào quần lót cô gái muốn kiểm tra.

Cảm nhận được có vật thể lạ chạm vào nơi cơ mật cô gái dùng sức bình sinh hét lên: “Không, có ai không, cứu với, hu hu hu.”
Ai cũng được mau tới cứu cô đi cô nhất định sẽ biết ơn người đó cả đời, tiền bạc của cải gì đều cho người đó.

“Đã bảo rồi cô em có hét cũng vô dụng thôi, hét làm gì cho mệt ra, giữ sức rên rỉ cho bọn anh nghe đi.” Người phía trên cười nham nhở, tay cũng mở được áo lót của cô gái ra.

Thế nhưng hắn vừa dứt lời một giọng nói âm u vang lên: “Phải không? Nơi hoang vu này đúng là thích hợp giết bọn cặn bã.”
“Ai nơi đó?” Người đàn ông phía trước nghe thấy giọng nói thì giật mình, người phía dưới cũng không ngoại lệ.

Cả hai đều quay đầu nhìn xem thì bị ánh sáng rọi tới phải đưa tay lên che.

Đỗ Lan Hương từng bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Bọn mày thích chết kiểu nào tao cho bọn này chọn.”
“Má nó, tao còn tưởng là ai, hóa ra là một con đàn bà, coi bộ cũng là một hàng ngon, Chuột Túi, tao với mày không cần phải ăn chung rồi, tao sẽ lấy con này mày thưởng thức con nhỏ này đi.” Tên đàn ông mặt sẹo cười nham nhở, sau đó cũng đứng dậy nhưng không nhúc nhích mà chờ cô đi tới.

“Được thôi, vậy mày xử nó đi, để tao thưởng thức mỹ nhân.” Tên kia chẳng quan tâm đến Đỗ Lan Hương lại tiếp tục sờ soạng cơ thể cô gái.


“Không, đừng chạm vào chỗ đó, bỏ tay ra.” Cô gái phút chốc hét lên, kèm theo tiếng khóc tuyệt vọng.

Đỗ Lan Hương sắc mặt trầm xuống không nói hai người đạp thẳng vào người tên kia một cú đầy uy lực mang theo cả tức giận, cô không nghĩ đến đây lại gặp phải cảnh này.

Hắn đang vui vẻ thì đột nhiên bị đá sang một bên, còn chưa biết chuyện gì xảy ra Đỗ Lan Hương lại đi tới đạp thật mạnh xuống bụng hắn một cú nữa.

“Aaa, đau…” Tên kia hét thảm thương vang vọng cả khu nghĩa trang.

Tên mặt sẹo không nghĩ cô lại ra tay, hắn định đi lên chống chế cô thì Đỗ Lan Hương xoay nửa vòng đá thẳng vào mặt hắn khiến hắn loạng choạng ngã nhào về phía sau ôm mặt khổ sở.

Một cú của cô đủ làm mặt hắn biến dạng, thậm chí là không thể đứng lên.

Đỗ Lan Hương lại đi tới xem xét cô gái, lúc rọi đèn pin vào cô nàng theo bản năng ôm lấy thân mình: “Đừng, đừng nhìn.”
Đỗ Lan Hương lại kinh ngạc thốt lên: “Tống Linh Chi.”
Cô gái nghe người gọi tên mình cũng nhìn đối phương, kinh ngạc không kém: “Trịnh, Trịnh Lan Hương.”
Cô không nghĩ người tới lại là Trịnh Lan Hương, trong lúc nhất thời không biết phản ứng làm sao..