Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 162: 162: Anh Không Muốn Có Con





Nằm viện hơn một tuần Tống Thần Vũ mới được xuất viện, đáng lẽ anh muốn ra viện sớm nhưng Đỗ Lan Hương không cho, kiên quyết bắt anh nằm viện cho đến khi vết thương khỏi mới thôi.

Mà một tuần này cũng có nhiều biến động, nhất là về phía đảo Tam Giang, Lê Vương đã thành công phá hủy đường dây mua bán thuốc súng của Trương Hải Nam ở bến Tam Giang đồng thời lấy cắp được một vài thông tin mật của hắn khiến hắn mất đi uy tin với bên đối tác.

“Lần này Trương Hải Nam đúng là lỗ nặng, chắc hắn tức lắm đây.” Hoàng Khang đắc ý nói.

Tống Thần Vũ không cho ý kiến, anh chỉ chuyên chú ăn cam mà Đỗ Lan Hương vừa gọt, một tuần qua cô chăm sóc cho anh rất kỹ, từ đồ ăn đến giấc ngủ của anh đều được cô phân chia rõ ràng, và đặc biệt cô không cho anh làm việc quá sức, cùng lắm anh chỉ có thể bàn giao công việc hoặc là họp online những cuộc họp quan trọng, ngoài ra những việc không cần thiết lắm cô sẽ không để anh động.

Đối với sự chăm sóc này của anh Tống Thần Vũ rất vui lòng và ngoan ngoãn làm theo, không phụ sự sắp xếp của cô.

Hoàng Khang thấy vợ chồng nhà này chỉ lo ăn uống, hắn không khỏi bất đắc dĩ nói: “Các người có nghe tôi nói không đây, bớt phát cơm chó cho tôi ăn đi, cả tuần nay các người ở bên nhau có nghĩ đến cảm xúc của tôi không hả?”
“Tôi cần quan tâm đến cảm xúc của cậu sao, nếu không muốn nhìn cậu có thể biến.” Tống Thần Vũ nhàn nhạt nói.

“Ôi trời, trọng sắc khinh bạn mà, tôi coi như nhìn lầm cậu.” Hoàng Khang ôm mặt than thở.


Đỗ Lan Hương thấy vậy vừa đút cam cho Tống Thần Vũ vừa nói: “Nếu muốn anh cũng có thể đi tìm cho mình nửa kia, với ngoại hình và năng lực của anh tôi thấy không khó lắm đâu.”
“Hừm, tìm nửa kia sao? Phụ nữ đối với tôi mà nói không quan trọng, bọn họ cùng lắm chỉ muốn trèo cao mà thôi.” Hoàng Khang chẹp miệng nói, có thể hắn chưa gặp hết tất cả phụ nữ trên thế giới này những số phụ nữ hắn gặp cũng không ít, đa số đều nhắm vào tiền tài và nhan sắc của hắn, hắn cũng phát ngấy rồi.

Đỗ Lan Hương nghe hắn nói vậy liền bảo: “Là anh chưa gặp được định mệnh của đời mình nên anh nói thế thôi, để rồi xem mai mốt gặp được rồi anh còn nói thế không?”
“Tôi rất chờ mong ngày đó đây, nếu có thể gặp được một người phụ nữ nào như cô thì tốt biết mấy.” Hoàng Khang có chút ao ước, hắn vừa dứt lời lại có một ánh mắt lia tới.

Hoàng Khang lập tức im bặt quay mặt qua chỗ khác huýt sáo, coi như mình chưa nói gì.

Đỗ Lan Hương lại hỏi: “Trương Hải Nam nguy hiểm như vậy sao các anh không tìm chứng cứ bắt hắn vào tù, để hắn nhởn nhơ bên ngoài đúng là hại nước hại dân.”
Hai người đàn ông nghe vậy sắc mặt đều trở nên âm trầm, Tống Thần Vũ trả lời cô: “Thế giới hắc đạo có nhiều luật ngầm cho dù có chứng cứ cũng không thể làm gì hắn, chúng ta chỉ có thể dùng luật ngầm chơi với hắn thôi.”
“Cô không biết đấy thôi tên này mua chuộc rất nhiều quan chức nhà nước để việc làm ăn phi pháp của mình được thực hiện, có điều hắn lại quá tham lam làm ra những chuyện trái đạo đức nên chúng tôi mới can thiệp vào một chút.” Hoàng Khang cũng tiếp lời, thế giới hắc đạo là khó chơi nhất.

Đỗ Lan Hương cảm thán: “Đúng là có tiền có quyền làm gì cũng được.”
“Còn không phải sao, cho nên mới có nhiều người thích tiền và quyền, nó mà không có tác dụng gì con người cũng không chém giết lẫn nhau.” Hoàng khang lấy một trái nho bỏ vào miệng, cuộc đời chính là như thế hoàn toàn không có cái gọi là công bằng.

Đỗ Lan Hương đương nhiên hiểu điều này cô lại chuyển chủ đề: “Vậy tiếp theo anh tính làm gì?”
“Xem chuyển biến trước, lần này Trương Hải Nam mất đi lô hàng không có thời gian lo chuyện khác đâu.” Tống Thần Vũ trả lời.

Sau đó Tống Thần Vũ và Hoàng Khang lại bàn chút công việc, Đỗ Lan Hương đi chuẩn bị bữa tối cho anh.

Căn cứ Hổ Sơn.

Tất cả mọi người đều được tập hợp lại một chỗ, ai nấy đều run rẩy sợ hãi trước người đàn ông đang ngồi trên ghế sopha phía trước.

Trương Hải Nam nhìn đám người sắc mặt âm u nói: “Các ngươi vào Hổ Sơn đã được bao lâu rồi, có biết làm hỏng chuyện sẽ bị xử lý thế nào không?”
“Chúng tôi, chúng tôi biết.” Cả đám yếu ớt đáp.


“Biết? Nếu các người đã biết vậy thì tự mình xử lý hay để tôi ra tay?” Trương Hải Nam lạnh giọng nói.

“Thiếu, thiếu gia, xin cho chúng tôi một cơ hội.” Một người lên tiếng nói.

“Hừ, cơ hội, các người có biết lô hàng đó đáng giá bao nhiêu không? Cho các người một cơ hội các người có lấy lại được số tiền đó không?” Trương Hải Nam quát.

“Thiếu gia, chúng tôi, chúng tôi….” Bọn họ ai nấy đều sợ hãi, đương nhiên bọn họ không thể nào kiếm được một số tiền khủng như thế.

Nhìn biểu hiện của bọn họ Trương Hải Nam cười lớn: “Ha ha, xem xem, không thể chứ gì, vậy thì cút hết đi cho tôi.”
“Thiếu gia, đừng mà, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt.” Bọn họ lại tiếp tục cầu xin, nếu bị xử phạt bọn họ chỉ có chết không còn đường sống.

Hổ Sơn có quy định ai làm hỏng chuyện đều bị đưa tới hố lửa thiêu sống, nghĩ thôi ai mà chẳng sợ.

“Đủ rồi, không có cơ hội nào cho kẻ vô dụng cả, nếu các người không tự đi vậy thì để tôi xử lý vậy.” Trương Hải Nam nói xong cũng rút ra một khẩu súng.

Chu Thượng ở bên cạnh thấy vậy lên tiếng: “Thiếu gia, giữ chúng lại đi.”
“Ông cầu xin cho bọn chúng nghĩa là cũng muốn chết đúng không?” Trương Hải Nam đanh mặt, khẩu súng lại chĩa vào ông ta.

Chu Thượng toát mồ hôi lại nói: “Thiếu gia, căn cứ hiện tại thiếu người giữ chúng lại sẽ có chỗ dùng, nếu lần sau chúng lại làm hỏng chuyện cậu xử lý cũng chưa muộn.”

Trương Hải Nam nghe vậy trầm tư, đúng như Chu Thượng nói vì để đối phó với Tống Thần Vũ người của hắn cũng vơi dần không còn bao nhiêu người, nếu bây giờ giết đám người này thiếu người càng thêm thiếu.

Hắn rút súng lại trầm giọng nói: “Lần này tạm tha cho các người, cút hết đi.”
Đám người mừng rỡ, rối rít cảm ơn sau đó rời đi.

Trương Hải Nam lại nhìn Chu Thượng nói: “Ông có cách nào tiêu diệt Tống Thần Vũ không, tôi muốn hắn phải chết bằng mọi giá.”
“Chuyện này còn không đơn giản sao, thiếu gia, tôi có kiến nghị thế này, chúng ta có thể nhân cơ hội hắn biến thành sói sau đó…” Chu Thượng nói thầm bên tai của Trương Hải Nam.

…………..

Trời đã về đêm hai vợ chồng Tống Thần Vũ nằm trên giường cũng bắt đầu vận động, lúc chuẩn bị tiến vào bên trong cô Tống Thần Vũ đột nhiên dừng lại với tay lấy cái hộp trên bàn khàn giọng nói: “Chờ anh một chút.”
Tống Thần Vũ rời khỏi người cô muốn mở hộp ra thì Đỗ Lan Hương kéo tay anh lại nói: “Thần Vũ, lúc trước quan hệ anh dùng bao em có thể hiểu nhưng hiện tại chúng ta không phải đã gắn kết với nhau rồi sao, anh sao lại còn dùng?”
“Lan Hương, anh không muốn có con.” Tống Thần Vũ trầm mặt nói,
Đỗ Lan Hương cũng âm trầm theo anh: “Anh nói sao cơ? Anh không muốn có con là vì ghét trẻ con hay là không muốn có con với em?”.