Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 161: 161: Chúng Ta Phải Cùng Nhau





Tống Thần Vũ nghe vậy nhìn quanh, đôi mắt của anh lại dừng trước bụi cách cách đó không xa, lại nhắm vào mục tiêu lên đạn, bắn.

Thế nhưng bên đó lại không có động tĩnh gì, Trương Hải Nam nhìn động tác của anh hai mắt híp lại nói: “Tống Thần Vũ, mày thích bắn loạn như vậy sao? Lẽ nào không muốn giết tao nữa à?”
“Đương nhiên tôi sẽ khiến anh trả giá cho việc làm hôm nay của mình nhưng mà không phải bây giờ.” Tống Thần Vũ cười khẩy một tiếng đồng thời buông súng xuống.

“Thần Vũ, chúng ta rời khỏi đây trước, tay anh ra nhiều máu quá rồi cần phải băng bó lại.” Đỗ Lan Hương nhỏ giọng nói, có anh ở đây chuyện hai người rời đi vô cùng dễ dàng.

Tống Thần Vũ làm theo ý cô, anh nắm tay cứ thế xuyên qua đám người, Trương Hải Nam nhìn bóng dáng hai người rời đi, lại bắn ra ba viên đạn còn lại, một viên xẹt qua ống tay áo Tống Thần Vũ, một viên xuyên qua giỏ xách của Đỗ Lan Hương, viên cuối cùng bắn ở giữa hai người khiến cả hai phải tách nhau ra.

Đỗ Lan Hương loạng choạng xem té, lại dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Trương Hải Nam.

Hắn nhún vai một cái nói: “Tôi cho các người cơ hội giết tôi nhưng các người không ra tay vậy thì cũng đừng trách tôi không khách sáo.”
“Trương Hải Nam, món nợ này Tống Thần Vũ tôi nhớ kỹ.” Tống Thần Vũ không lạnh không nhạt nói, một khi anh đã ghi thù thì phải khiến đối phương chết không toàn thây chứ không đơn giản chỉ là một viên đạn.

“Được lắm, khá khen cho mày, Tống Thần Vũ, tao cũng chờ xem mày làm thế nào.” Trương Hải Nam nói xong liền ra hiệu rút quân, hiển nhiên hắn không có ý đồ muốn giết hai người, hắn chỉ muốn xem thái độ của Tống Thần Vũ, đồng thời cũng đã đặt ra một cái bẫy xuất sắc nhưng đáng tiếc Tống Thần Vũ lại không lọt hố.


Ở sau bụi cây ban nãy Tống Thần Vũ bắn tới, có một người đang nằm thoi thóp ở đó, bụng loang lổ vết máu, trên tay còn cầm một cái camera ghi lại cảnh tượng bắn súng vừa rồi.

Lúc này có hai người đàn ông đi tới chỗ hắn, hắn cứ nghĩ mình được cứu rồi nhưng sự thật lại không như hắn nghĩ, hai tên áo đen lấy cái máy ảnh đi xong liền kết liễu luôn đời hắn, hoàn toàn không có ý định mang hắn rời đi.

Đỗ Lan Hương cùng Tống Thần Vũ lên xe nhưng không lái xe rời đi luôn mà Đỗ Lan Hương còn lục tìm thuốc và bông băng tạm thời xử cầm máu cho anh trước, sau đó hai người mới đến bệnh viện, viên đạn còn mắc kẹt trong bả vai Tống Thần Vũ bọn họ không đến không được.

Người lái xe là Đỗ Lan Hương, vì sợ ảnh hưởng đến anh nên cô không lái nhanh mà chỉ đi với tốc độ trung bình.

Trên đường Tống Thần Vũ lại mở miệng hỏi cô: “Tại sao em lại đến đó?”
“Em nhận được một cuộc gọi nói mẹ em gặp tai nạn, sau đó em có gọi điện cho bà mấy lần không được nên đã tin là thật liền tức tốc đến đó, ai ngờ đến nơi lại bị một đám người bao vây, em liền bắt tên đại ca của bọn chúng làm con tin để thoát thân nhưng mà giữa đường Trương Hải Nam lại xuất hiện.” Đỗ Lan Hương vừa chú ý đường phía trước vừa kể cho anh.

“Là vậy sao, anh sẽ điều tra chuyện này, em không bị thương chứ?” Tống Thần Vũ nhìn cô một lượt hỏi.

“Không có, anh đừng lo lắng cho em.”
“Sao anh lại không lo cho em, lúc nghe em kêu cứu anh đã rất sợ hãi, Tống Thần Vũ anh sống đến giờ này đây là lần thứ ba có cảm giác sợ hãi như thế.” Tống Thần Vũ hơi híp mắt nói, vết thương ở vai vẫn đang rỉ máu.

Cô nhìn sắc mặt của anh liền biết anh đau nên đã tìm chuyện để nói cùng anh: “Hai lần trước thì sao?”
“Lần đầu là khi biết mình biến thành sói lần hai là khi ba mẹ rời đi, để lại một mình anh, lúc đó anh nghĩ thế giới này đã không còn ai cho an dựa dẫm nữa rồi, cái cảm giác bị bỏ rơi ấy thật sự đáng sợ.” Tống Thần Vũ nhắm hẳn mắt lại, anh muốn nói đến chuyện này nhưng nếu cô hỏi anh sẽ trả lời.

Đỗ Lan Hương không biết một đứa trẻ mười tuổi phải sống thế nào khi không có ba mẹ nhưng nghe giọng điệu của anh cô liền biết anh đã rất khó khăn để vượt qua.

“Quá khứ em không thể ở bên cạnh anh nhưng hiện tại và tương lại anh đã có em đồng hành nên đừng sợ hãi nữa nhé, em sẽ là nơi để anh dựa dẫm.” Đỗ Lan Hương trong lúc xúc động đã nói ra lời này.

Tống Thần Vũ nghe xong có chút chấn động nhưng rất nhanh sau đó lại mỉm cười nói: “Được.”
Sau đó anh cũng hoàn toàn rơi vào hôn mê.

…………
Bệnh viện thành phố Ban Mai.


Đỗ Lan Hương ngồi ở ngoài phòng cấp cứu chờ đợi được một tiếng thì Hoàng Khang đi tới, nhìn thấy cô lập tức hỏi; “Thần Vũ thế nào rồi, sao lại trúng đạn cơ chứ?”
Đỗ Lan Hương thuật lại mọi chuyện cho hắn, ánh mắt lại không rời cửa phòng cấp cứu.

“Trương Hải Nam, lại là Trương Hải Nam, được lắm, nếu hắn đã không muốn sống tốt vậy thì đừng trách chúng ta.” Hoàng Khang đấm vào bức tường tức giận chửi.

Đỗ Lan Hương không quan tâm được nhiều chỉ nói: “Tôi thấy hắn có chút kỳ lạ, liên tục khiêu khích tôi và Thần Vũ, giống như có âm mưu gì đó.”
“Tên này xảo quyệt chắc chắn là có âm mưu, tôi đã cho người đến đó kiểm tra rất nhanh sẽ có kết quả thôi.” Hoàng Khang nói.

Đúng lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, hai người đồng loạt nói: “Anh ấy thế nào rồi.”
“Đạn đã được lấy ra, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt lên, chú ý đừng cầm vác vật gì nặng ảnh hưởng đến bả vai.” Bác sĩ thông báo tình hình đồng thời cũng căn dặn một thể.

Đỗ Lan Hương nghe vậy thở phào nói: “Cảm ơn bác sĩ, tôi có thể vào cùng anh ấy không?”
“Để chuyển bệnh nhân vào phòng dưỡng sức đã, hiện tại bệnh nhân còn chưa tỉnh lại đâu.” Bác sĩ nói.

Đợi đến khi Tống Thần Vũ được đưa vào phòng vip Đỗ Lan Hương lại túc trực bên người anh, phải 30 phút sau anh mới dần dần tỉnh lại.

“Thần Vũ, anh thấy thế nào rồi, có đau đớn gì không?” Đỗ Lan Hương vui mừng hỏi.

“Anh không sao, đây là đâu?” Tống Thần Vũ nhìn căn phòng xa lạ hỏi.

“Phòng dưỡng sức của bệnh viện, anh vừa được phẫu thuật lấy đạn xong.” Đỗ Lan Hương trả lời.


“Vậy sao, vất vả cho em rồi.”
“Không vất vả em chỉ sợ thôi, Thần Vũ, xin lỗi anh nếu em không manh động anh cũng sẽ không trúng đạn.” Đỗ Lan Hương áy náy vô cùng.

Tống Thần Vũ lại nói: “Cho dù em không manh động Trương Hải Nam cũng sẽ nổ súng, đừng suy nghĩ nhiều, là anh xin lỗi em mới đúng, người Trương Hải Nam nhắm tới là anh, em chỉ bị anh liên lụy mà thôi.”
Nghe vậy Đỗ Lan Hương không vui nói: “Chúng ta đã là vợ chồng còn nói cái gì liên lụy, Thần Vũ, lẽ nào anh không thật sự coi em là vợ, những lời nói lúc trước chỉ là bông đùa thôi đúng không?”
“Không phải, anh nói thật lòng, em hãy tin anh.” Tống Thần Vũ vội vàng giải thích.

“Hừ, vậy lần sau đừng nói lời này nữa, em không muốn chỉ cùng anh hường phúc mà còn muốn cùng anh giải quyết các mối họa, dù thế nào chúng ta cũng phải ở bên nhau, anh hiểu không?” Đỗ Lan Hương cảm thấy mình đã khắc họa người đàn ông này vào trong tim rồi, nếu không sẽ không lo lắng sốt ruột rồi đâm ra giận hờn vớ vẩn như vậy, đây không phải phong cách của cô.

“Anh hiểu rồi nhưng hãy hứa với anh không được để bản thân rơi vào nguy hiểm, kể từ giờ lúc nào em ra ngoài không có anh bên cạnh cũng phải mang theo người, được không?” Tống Thần Vũ tha thiết nhìn cô, anh không muốn lại nghe tin cô gặp bất trắc thêm lần nào.

Đỗ Lan Hương biết anh lo lắng nên dù không muốn như thể cô vẫn đảm bảo: “Được rồi, em hứa, bây giờ thì ông xã, anh đói hay chưa, để em đi mua đồ ăn cho anh nhé?”
“Kêu người mang đến là được.”
“Được, anh chờ một chút.” Đỗ Lan Hương lại lấy điện thoại của gọi điện cho một vệ sĩ kêu hắn mang tới mấy món..