Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 148: 148: Lời Thật Lòng





“Không phải em luôn muốn tờ giấy này sao, tôi viết cũng ký rồi chỉ cần em ký vào nữa là xong.” Tống Thần Vũ lãnh đạm nói.

Đỗ Lan Hương cầm tờ đơn ly hôn bàn tay chỉ muốn vò nát tờ giấy, lúc trước cô vạn mong vạn cầu có thể ly hôn với anh nhưng anh lại cưỡng chế ép buộc không cho cô rời đi, bây giờ cô đã sẵn sàng ở bên cạnh anh rồi anh lại muốn cùng cô phân ly, rốt cuộc thì đối với anh cô là gì?
Đỗ Lan Hương hít sâu một hơi cũng lạnh lùng nói: “Lý do, hãy cho em một lý do hợp lệ.”
“Tôi chơi cô đủ rồi không muốn người phụ nữ vô sỉ như cô ở bên cạnh nữa.” Tống Thần Vũ âm trầm trả lời, hai mắt chợt nhắm lại.

Đỗ Lan Hương sững sờ, nếu như lúc trước nghe anh nói vậy cô chỉ cảm thấy bình thường nhưng lúc này cô lại cảm thấy đau lòng, trái tim như bị ai đó bóp chặt, đau hơn cả dao cứa.

“Tống Thần Vũ, vậy những lời anh nói với em thời gian qua chỉ là giả thôi sao, cái gì tôi sẽ bảo vệ em, cái gì chỉ muốn em ở bên cạnh tôi, anh nói ra cho vui thôi phải không?” Đỗ Lan Hương tiến tới chất vấn anh.

“Phải.” Tống Thần Vũ đáp, hai mắt vẫn nhắm chặt không mở ra.

Đỗ Lan Hương cười lạnh, anh còn dám nói phải cơ đấy, cô rất ghét bộ dạng này của anh, tức giận quát: “Sao anh phải nhắm mắt, mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt em nói lại những lời đó xem nào.”
Tống Thần Vũ lại im lặng không trả lời cô, Đỗ Lan Hương tức muốn nổ phổi, người đàn ông này đang yên đang lành giở chứng gì rồi.

“Tống Thần Vũ, em hỏi anh lần cuối anh thật sự muốn ly hôn với em sao? Không hối hận chứ?” Đỗ Lan Hương chất vấn.

“Không…” Tống Thần Vũ khàn giọng nói một chữ, trong lòng khổ sở, sao lại không hối hận chứ, anh không hề muốn cô rời đi, một chút cũng không muốn nhưng anh biết làm sao?

“Được, được lắm…” Đỗ Lan Hương cười lạnh, xoay người rời đi, lúc ra đến cửa cô chợt dừng lại nói một câu: “Bước ra cánh cửa này tôi với anh không còn quan hệ gì.”
Tống Thần Vũ nghe vẫn lồng ngực như muốn nghẹn thở, anh mở mắt ra nhìn bóng dáng của cô nhưng không dám kéo cô lại.

Đỗ Lan Hương tức giận đùng đùng quay về phòng mình, cô thu dọn một chút đồ đạc cần thiết sau đó kéo theo vali rời đi.

Huệ nhìn thấy vậy bèn hỏi: “Thiếu phu nhân, cô đi đâu vậy?”
“Huệ này, em nghe rõ nhé, từ giờ chị không còn là thiếu phu nhân của em nữa nên mong em đừng gọi nữa.” Đỗ Lan Hương nhắn nhủ cô bé một câu rồi cứ thế rời đi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn.

Khốn kiếp, Tống Thần Vũ không hề níu cô ở lại, người đàn ông này làm cô tức chết mà.

Đỗ Lan Hương cứ thế kéo vali ra khỏi biệt thự trước sự kinh ngạc của người làm, Tống Thần Vũ đứng trên lầu hai nhìn xuống xém chút nữa không kìm được muốn nhảy qua lan can kéo người lại.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, lại nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa lòng anh bỗng chốc cô đơn, lạc lõng, từ bao giờ anh đã quen với sự tồn tại của cô rồi, đến nỗi mỗi ngày mỗi giờ đều muốn ở cạnh cô, tại sao sự việc lại trở nên như thế?
Nếu cô không phát hiện ra bí mật của anh, con người của anh có lẽ anh sẽ còn can đảm mà giữ cô ở lại nhưng lúc này anh chẳng còn chút tự tin nào, thay vì khiến cô sợ hãi anh để cô ra đi còn hơn.

Đỗ Lan Hương ra đến cổng tính gọi taxi thì một chiếc xe đi tới dừng ngay trước mặt cô, người đàn ông trên xe bước xuống nhìn vali trên tay cô hỏi: “Cô đây là muốn đi đâu?”
“Đến nơi cần đến.” Đỗ Lan Hương trả lời.

“Nghĩa là sao?” Hoàng Khang không hiểu lắm, hắn vừa đến nơi đã gặp chuyện ly kỳ gì rồi.

“Tôi và Tống Thần Vũ vừa ly hôn tôi muốn trở về nơi thuộc về mình.” Đỗ Lan Hương không quan tâm anh ta, rút điện thoại ra gọi taxi.

“Khoan, khoan đã.” Hoàng Khang nhanh chóng cản cô lại.

“Có chuyện gì?” Đỗ Lan Hương nhìn hắn nghi hoặc.

“Cô nghe tôi nói mấy câu, cái tên này chính vì tự ti, sợ hãi nên mới đưa ra biện pháp ly hôn với cô.”
“Có ý gì?” Đỗ Lan Hương cũng muốn biết rõ sự tình bên trong, dĩ nhiên cô hiểu Tống Thần Vũ đưa tờ giấy ly hôn này không đơn giản vì anh chán ghét hay thấy cô ti tiện, những lời lúc trước anh nói cô đều tin tưởng, chỉ có những lời vừa rồi là cô không tin mà thôi, có điều cô ép anh cũng sẽ không nói sự thật cho nên cô mới tức giận đùng đùng bỏ đi.

Lúc này đây gặp Hoàng Khang nếu anh ta biết chút gì đó cô cũng muốn nghe thử một chút.

“Thế này đi chúng ta qua quán cóc bên đường nói chuyện, đừng ở đây không ổn lắm.” Hoàng Khang chỉ phái đối diện nói.


“Được.” Đỗ Lan Hương cũng không mang theo vali mà kêu hai vệ sĩ trước nhà canh chừng cho cô.

Hai người qua bên kia đường mỗi người gọi một loại nước khác nhau, Đỗ Lan Hương nôn nóng muốn biết nên không có uống mà hỏi: “Anh có thể nói rồi chứ?”
“Tên Vũ kia nói với tôi cô đã biết bí mật của cậu ấy, đúng chứ?” Hoàng Khang hỏi.

“Đúng vậy.” Đỗ Lan Hương gật đầu.

“Vậy cô có cảm nghĩ gì?” Hoàng Khang đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Cảm nghĩ gì là sao?” Đỗ Lan Hương chưa hiểu lắm.

“Cô không sợ hãi hay kinh ngạc gì sao, thậm chí cho rằng Thần Vũ là quái vật?” Câu hỏi của Hoàng Khang mang tính dò hỏi.

“Kinh ngạc thì có nhưng sợ hãi thì không, đến nỗi quái vật gì đó tôi không nghĩ như vậy đằng sau chuyện này hẳn có ẩn tình gì đi, đáng lẽ hôm nay tôi muốn hỏi anh ấy nhưng ai mà ngờ anh ấy lai…” Nói đến đây cô lại thấy tức liền cầm ly nước lên uống.

“Trông cô thật bình tĩnh, nếu Thần Vũ là quái vật thật thì sao?” Hoàng Khang vẫn chưa thể tin tưởng Đỗ Lan Hương nên tiếp tục màn dò hỏi của mình.

“Có làm sao, anh ấy đã gây hại cho ai chưa? Mặc dù người biến thành sói có chút khó tin nhưng trên đời này chuyện quái gì không thể xảy ra.” Như cô chẳng hạn, đang yên đang lành chẳng hiểu sao lại xuyên tới đây.

“Khụ, cô Lan Hương, tôi vẫn phải nhắc nhở cô một chút đây là bên ngoài cô tránh nói ra gây ảnh hưởng đến Thần Vũ.” Hoàng Khang ngó ngang ngó dọc nói, sợ có người sẽ nghe thấy bọn họ nói chuyện.


Đỗ Lan Hương cũng ý thức được điều này cô lại bảo: “Ở đây yên tĩnh không ai nghe thấy đâu mà anh lo, còn nữa nãy giờ anh cũng hỏi nhiều rồi không định nói sự thật cho tôi biết sao?”
“Tôi nghĩ chuyện này vẫn nên để cậu ấy nói với cô, điều tôi có thể nói chính là cậu ta bây giờ đang sợ hãi, rất cần cô ở bên cạnh.”
“Anh lại nói chuyện cười rồi, Tống Thần Vũ sao có thể sợ hãi.” Đỗ Lan Hương dường như không tin, người đàn ông kia quá âm lãnh, quá thâm trầm, làm sao có chuyện sợ hãi.

“Tôi nói thật, cậu ta sợ hãi cô ghét bỏ, xem cậu ta như quái thú nên mới đưa ra quyết định ly hôn này, Tống Thần Vũ nhìn vậy thôi nhưng cũng có mặt yếu đuối, nhất là khi cậu ta đã yêu cô.” Hoàng Khang nói.

“Yêu tôi? Sợ tôi ghét bỏ? Chuyện này sao có thể.” Đỗ Lan Hương vẫn còn rất ngờ vực, chuyện tình yêu này cô không dám đặt kỳ vọng quá nhiều vào Tống Thần Vũ, vì cô nghĩ người như anh sẽ khó yêu.

Nhìn vẻ mặt của cô Hoàng Khang lại nói: “Tôi cá cậu ta chưa ý thức được điều này đâu, Lan Hương, tôi biết cô là người phụ nữ thấu tình đạt lý, mặc dù Thần Vũ gây tổn thương cho cô trước nhưng xin cô đừng rời cậu ta mà đi, nhất là trong lúc này.”
“Anh đúng là bạn tốt của anh ta.” Đỗ Lan Hương có chút mỉa mai nhưng trong lòng lại trùng xuống.

Cô không muốn rời đi nhưng anh có giữ cô lại đâu.

—---------------------------------------------------------
À thì mình có lập một fanpage bạn nào yêu thích thì có thể kết bạn nhé.

Link: https://.facebook.com/profile.php?id=100074074612167.