“Không hổ là Tống Thần Vũ, tôi chờ câu, giờ này ngày mai tôi lại đến.” Vũ Thiên Hoàng sảng khoái nói, sau đó mang theo người mình rời đi.
Tống Thần Vũ lại bảo: “Khoan đã, để tên vu khống vợ tội lại.”
“Anh không phải muốn ép cung hắn tạo chứng cứ giả đấy chứ?” Vũ Thiên Hoàng như có như không nói.
“Tôi cần phải làm vậy sao?” Tống Thần Vũ cười khinh, muốn tìm ra sự thật anh thiếu gì cách nhưng anh tuyệt đối không tha cho kẻ đã hại cô.
“Cũng đúng, với năng lực của anh sẽ không làm trò hèn này.” Vũ Thiên Hoàng nói xong câu này liền rời đi để lại tên mắt chột còn đang sợ hãi run rẩy.
Tống Thần Vũ ra lệnh: “Mang hắn đến căn cứ, cho hắn chịu đủ thì thôi.”
“Đừng, Vũ thiếu, xin tha, tha cho tôi đi mà…” Tên mắt chột bỗng nhiên sợ hãi, hắn nghĩ chỉ đến làm chứng thôi là đủ rồi có ai ngờ đâu lại rơi vào tay người này.
Tống Thần Vũ căn bản không nghe tiếng cầu xin của hắn, sắc mặt vẫn còn lạnh như băng, Đỗ Lan Hương chợt hỏi: “Anh cứ thế tin tưởng em sao? Lỡ may em thực sự làm vậy thì sao?”
“Không sao, tôi đã nói rồi em làm gì cũng có tôi che chở, huống hồ tôi tin em không làm vậy.” Giọng nói của anh hòa hoãn một chút.
Nghe được lời chắc chắn của anh cô lại hỏi: “Vì sao?”
“Em là người thông minh nếu thực sự muốn giết người sẽ không để lộ sơ hở cho người ta nắm thóp, hơn nữa với tính cách của em sẽ không hại người.” Anh thâm tình nhìn cô.
“Hừm, anh dựa vào đâu mà nói thế, em cũng là người độc ác không kém ai đâu.”
Tống Thần Vũ lại xoa đầu cô: “Không đâu, nếu em muốn hại người thì đã không để người khác một con đường sống, đêm hôm đó đám vệ sĩ kia rõ ràng muốn giết em nhưng em không bắn chết họ, ngược lại chỉ khiến họ mất đi khả năng phản kháng, điều này tôi thấy rõ.”
Chính vì thế anh mới khẳng định cô mạnh mẽ nhưng cũng rất lương thiện.
Đỗ Lan Hương có chút bất ngờ với những luận điểm của anh, sau đó lại nhỏ giọng nói: “Coi như anh có mắt nhìn.”
“Tôi còn chưa hỏi em sao lại tha cho bọn họ?” Tống Thần Vũ hỏi.
“Dù sao cũng là mạng người em đâu phải sát thủ đâu mà giết người không ghê tay.” Đỗ Lan Hương trả lời, nếu làm được như vậy cô cũng đi làm sát thủ kiếm thật nhiều tiền cho rồi, cần gì phải làm một thiếu phu nhân sống trong căn biệt thự thi hẹp này.
Câu nói của cô lại khiến Tống Thần Vũ trầm lắng, tóc mái rủ xuống che đi đôi mắt mờ ảo của anh.
Đỗ Lan Hương thấy tâm trạng anh thay đổi đột ngột liền hỏi thăm: “Anh sao vậy?”
“Tôi từng giết người em có ghê tởm tôi không?” Tống Thần Vũ đấu tranh tâm lý một hồi mới quyết định hỏi câu này.
Hỏi xong hai tay anh siết lại, lồng ngực phập phồng lên xuống, lần đầu tiên có chút thấp thỏm.
Nếu cô ghê tởm anh thì sao? Anh sẽ phải làm gì?
Một người cao ngạo, luôn làm theo ý mình như anh lại có lúc không biết nên làm thế nào với một người phụ nữ, có phải năng lực của anh kém cỏi rồi không? Tống Thần Vũ trào phúng bản thân.
Đỗ Lan Hương không nghĩ anh lại nói ra vấn đề này với cô, mặc dù biết anh không phải người tốt đẹp gì nhưng không hiểu sao cô chẳng thể ghét anh.
Thực ra mà nói những người như anh có một quá khứ tồi tệ lại trải qua những điều khủng khiếp, có dính chút máu cũng là điều dễ hiểu.
Đỗ Lan Hương đột nhiên tiến đến ôm lấy anh và bảo: “Con người anh thế nào em cũng đều chấp nhận.”
“Thật, thật sao?” Hai mắt của anh tỏa sáng, như đứa trẻ được mẹ khen ngợi vì được điểm mười.
“Vâng, là thật, không phải anh bảo tin tưởng em sao, lẽ nào còn nghi ngờ lời nói của em?” Đỗ Lan Hương nhẹ nhàng nói, người đàn ông này đôi lúc cũng có mặt yếu đuối, mà anh đã nói ra như vậy tức là anh quan tâm đến cảm nhận của cô, vậy cô cũng nên quan tâm đến cảm nhận của anh chứ.
“Không có, tôi cứ nghĩ em sẽ ghét tôi, thấy tôi kinh tởm, tôi thật sự không chịu được điều này.” Ngữ điệu của anh có chút khổ sở.
Một khi quan tâm đến một người sẽ lo trước lo sau người đó nghĩ về mình thế nào, Tống Thần Vũ đã sa vào vòng xoáy của tình yêu mà bản thân anh vẫn còn đang mơ màng.
Đỗ Lan Hương vỗ nhẹ vai anh: “Vợ chồng với nhau anh có xấu xa thế nào em cũng không ghét anh, nhưng mà hứa với em một điều được không?”
“Ừm, tôi hứa.” Tống Thần Vũ nhanh chóng trả lời.
Đỗ Lan Hương phì cười: “Em chưa nói mà anh hứa cái gì chứ.”
“Điều gì tôi cũng hứa.” Tống Thần Vũ đột nhiên ôm chặt cô hơn, như thể muốn khảm cô vào lòng mình.
“Anh đó, lỡ may em nói ra việc anh không thể làm thì sao.”
“Sẽ không, tôi nói được làm được.”
“Được, được rồi, em chỉ cần anh hứa sau này nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì đừng nhuộm máu có được không?”
Giết người cũng không phải việc gì tốt đẹp tốt nhất không nên làm, dù anh có thể vượt qua pháp luật nhưng luật nhân quả còn đó, sao có thể thoát.
Có biết có nhiều trường hợp anh buộc phải nổ súng đoạt mạng nên cô chỉ mong cầu anh buông tha cho những người có thể tha.
“Tôi đáp ứng em.” Tống Thần Vũ nhanh chóng trả lời, anh cũng chẳng thích thú gì việc giết người, nếu không phải kẻ đó đáng chết anh sẽ không ra tay, cùng lắm là hành hạ người đến chết đi sống lại mà thôi.
“Ừm, cảm ơn anh.” Đỗ Lan Hương khẽ nói, xem ra người đàn ông này đã có chút thay đổi mà quan hệ của hai người cũng ngày một tốt lên, cuộc sống tương lai thật đáng mong chờ.
Hai người ôm nhau một lúc mới buông đối phương ra, Đỗ Lan Hương bình ổn cảm xúc lại bảo: “Trước mắt chúng ta nên giải quyết cho xong chuyện này đã, sáng nay em Lý Kim Yến gặp em có xảy ra một vài chuyện, em nghi ngờ chuyện này có liên quan đến cô ta, còn nữa giọng nói trong đoạn ghi âm kia em cho rằng có người giả giọng hoặc bọn họ đã xử lý qua phần mềm âm thanh nào đó, sớm mai em đi gặp Lý Kim Yến anh giúp em chuyện giọng nói được không?”
“Mọi chuyện tôi có thể điều tra được, em không cần phải mệt nhọc.” Tống Thần Vũ nói, chút chuyện cỏn con này anh điều tra một chút là có manh mối, hơn nữa chuyện này lại có liên quan đến Hổ Sơn vậy thì càng dễ giải quyết.
“Không sao, em cũng đang rảnh rỗi không biết làm gì, anh cho em đi đi, dẫu sao chuyện này cũng liên quan trực tiếp đến em mà.” Đỗ Lan Hương kiên quyết muốn gặp Lý Kim Yến cho bằng được.
Không xoay chuyển được ý định của cô anh liền lùi một bước: “Thôi được, tùy em nhưng phải chú ý an toàn.”
“Anh lo xa rồi, Lý Kim Yến không làm gì được em đâu, anh còn không biết vợ anh lợi hại thế nào sao?”
“Anh biết nhưng không thể không lo lắng.” Tống Thần Vũ ôn như nói.
“Được ông xã đại nhân lo lắng đúng là vinh dự của em mà.” Đỗ Lan Hương kiễng chân lên một chút hôn nhẹ vào má anh.
Dù chỉ như chuồn chuồn đạp nước thế nhưng trái tim anh cũng không nhịn được rung động mà cô mang đến.
Anh khàn giọng nói: “Em có thể gọi thêm một tiếng không?”
“Gọi cái gì cơ?” Đỗ Lan Hương nhất thời chưa kịp phản ứng.
Tống Thần Vũ trở nên rối ren không biết nói thế nào, anh muốn nghe hai từ ông xã phát ra từ miệng cô nhưng không thể trực tiếp nói.
Đỗ Lan Hương nhìn bộ dạng này của anh ban đầu quả thật không hiểu nhưng sau đó ngẫm nghĩ lại câu nói vừa rồi của mình, cô liền biết anh muốn cô gọi gì.
Đỗ Lan Hương khẽ cười một chút sau đó tiến sát tai anh chậm rãi nói ra từng chữ: “Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi, ông xã thân yêu.”
Tống Thần Vũ cuối cùng cũng nghe được từ mình muốn nghe, khóe môi nở nụ cười vui sướng, sau đó lập tức bế bổng cô lên đáp trả: “Được, bà xã.”
“Chỉ gọi anh một tiếng anh vui như vậy sao?”
“Phải, sau này cứ gọi như vậy đi, tôi thích nghe.” Ai đó cười không khép được miệng.
Thích
Theo dõi
Quà.