Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 139: 139: Nói Chuyện Cùng Hoàng Khang





Đỗ Lan Hương cũng nhìn lại người này, ngoại trừ bộ đồ hơi bần hàn ra thì ánh mắt láo liên, nụ cười giả tạo cùng khí chất trên người đều cho thấy giống một kẻ lưu manh hơn.

Đỗ Lan Hương lại thò tay lấy từ trong túi xách ra cái ví, đang định rút tiền thì bên này có một bàn tay nhân cơ hội kéo lấy túi xách của cô rồi chạy đi mất.

Ngay lúc cô chưa kịp phản ứng thì tên bán vé số đã la lên: “Cướp, cướp, mau bắt cướp.”
Nói rồi hắn cũng không màng đến cô mà chạy thật nhanh rời đi.

Đỗ Lan Hương hơi sững người một chút sau đó lại bình thản như không có gì, Lý Kim Yến nhìn thái độ này của cô có chút nghi hoặc: “Cô không quan tâm mình bị cướp sao?”
“Trong cái túi xách đó cũng không có gì.” Đỗ Lan Hương nhún vai một cái, thật sự không để tâm, lại nhìn Lý Kim Yến nói: “Thế nào, mà này là do cô dàn dựng sao?”
Lý Kim Yến sắc mặt khẽ biến lại lạnh lùng nói: “Tôi vì sao phải làm vậy, cướp một cái giỏ xách rẻ mạt chuyện như thế tôi không có hứng thú.”
“Ồ, cũng đúng, xem ra tôi nghĩ nhiều rồi.” Đỗ Lan Hương cười như có như không nói.

Lúc này tên vé số chạy hồng hộc trở lại, trên tay cũng cầm theo túi xách của cô, hắn đưa cho cô nói: “Túi, túi của cô đây ạ.”
Đỗ Lan Hương có chút bất ngờ, cứ nghĩ hai tên này là đồng lõa, không ngờ hắn lại lấy túi xách về cho cô thật, lẽ nào do cô nghĩ nhiều thật?
Nhưng mà chuyện này vẫn có chút quái lạ!
Cô nhận lấy cái túi nói: “Cảm ơn, tên kia đâu rồi?”
“Tôi đánh hắn một trận, hắn xin tha tôi thả hắn đi rồi, hoàn cảnh cũng khó khăn như tôi nên tôi có chút đồng cảm.” Tên bán vé số nói.

“Vậy sao, anh thật tốt bụng, muốn tôi đền đáp anh thế nào đây?” Đỗ Lan Hương hỏi.


Tên kia gãi đầu nói: “Chuyện nhỏ mà thôi, nếu cô muốn cảm ơn vậy mua cho tôi vài tờ vé số đi, tôi cảm ơn cô nhiều.”
“Vậy được, lấy tôi mười tờ.” Đỗ Lan Hương nói đưa đúng tờ một trăm cho hắn.

Hắn kêu cô chọn vé nhưng cô lại kêu hắn đưa đại mười tờ, chỉ là vé số thôi tờ nào chẳng giống tờ nào.

Tên bán vé số hoàn thành xong nhiệm vụ lại rời đi, Đỗ Lan Hương lại nhìn người trước mặt nói: “Phim cũng diễn xong rồi tôi có thể đi rồi chứ, bố trí này không tệ đâu.”
Cô nói xong không để đối phương phản ứng liền cất bước rời đi, Lý Kim Yến chưa hiểu ý trong lời nói của cô, cô ta lấy điện thoại ra nhấn số gọi.

“Thế nào, thành công không?”
“Đương nhiên rồi.”
“Sẽ không để lộ sơ hở chứ?”
“Cô yên tâm đi, tôi làm việc trước nay chưa lộ chút sơ hở nào.”
“Vậy thì tốt, tôi sẽ chuyển số tiền còn lại cho anh.”
“Hắc hắc, cảm ơn cô chủ.”
Cuộc trò chuyện kết thúc Lý Kim Yến để lại tiền thanh toán cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Ngồi trên xe Đỗ Lan Hương kiểm tra túi xách của mình một lượt, phát hiện không có gì bất thường, cô lại xem điện thoại nhưng cũng không tìm ra manh mối gì.

Rốt cuộc thì vụ cướp này chỉ là tình cờ hay có sắp đặt đây?
“Thiếu phu nhân, tiếp theo đi đâu ạ?” Tài xế lên tiếng hỏi.

“Đến tập đoàn Tống Gia đi.” Đỗ Lan Hương suy tư một chút nói, dù sao cũng sắp đến giờ nghỉ trưa cô đến cũng không làm phiền anh làm việc, nhân tiện cũng có thể ăn cơm trưa chung một thể.

Tài xế nghe vậy liền rẽ xe qua bên trái, một đường đến tập đoàn Tống Gia, nào ngờ cô đến nơi lễ tân lại báo anh có hẹn ăn trưa với đối tác, Đỗ Lan Hương cũng không ở lại nữa đành phải quay về.

Nhưng cô vừa bước ra khỏi cổng thì bị một người gọi lại: “Trịnh Lan Hương.”
Đỗ Lan Hương quay người nhìn, người gọi cô lại là Hoàng Khang, hắn cười hắc hắc đi về phía cô nói: “Ban nãy thấy cô ở đại sảnh mà tôi còn đang bận bàn giao công việc không thể đến chỗ cô được.”
“Không sao, anh bận việc cũng không cần để ý đến tôi.” Đỗ Lan Hương khách sáo nói.

“Tôi cũng xong việc rồi, không biết có thể mời cô ăn bữa cơm không? Tôi cũng có một số chuyện muốn nói với cô.” Hoàng Khang đề nghị, chính vì vậy hắn mới chạy ra đây gọi với cô lại.

“Được thôi.” Dù sao cô cũng đang đói, ăn với Hoàng Khang cũng không việc gì.


Hai người nhanh chóng đi vào căn tin của công ty, sự xuất hiện của cô khiến một số nhân viên không khỏi xì xào to nhỏ nhưng bị ánh mắt của Hoàng Khang cảnh cáo bọn họ cũng nhanh chóng thu liễm.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Lan Hương ăn cơm ở căn tin một công ty, đồ ăn thức uống vô cùng chất lượng, thịt cá rau xanh đủ cả, không thiếu thứ gì, có điều do bọn họ đến trễ nên đồ ăn có hạn.

Đỗ Lan Hương không phải người kén ăn nên còn cái gì cô ăn cái đó, Hoàng Khang cũng vậy, mặc dù là giám đốc nhưng ăn uống cũng không cầu kỳ.

Mấy cô đầu bếp ở đây dường như rất quen thuộc với Hoàng Khang nên toàn để lại cho hắn mấy món hắn thích.

Nhìn thấy Đỗ Lan Hương một bác gái hỏi: “Cô gái này là nhân viên mới à, trông thật lạ, hay là bạn gái của cậu.”
“Hey, cô đừng nói thế tổng giám đốc mà nghe thấy phạt con chết, cô gái này không phải nhân viên cũng không phải bạn gái con mà là… bà chủ nơi đây.” Hoàng Khang như có như không nói.

“Bà chủ, bà chủ sao?” Bác gái vẫn còn lẩm bẩm trong miệng chưa hình dung ra được hai từ này.

Hoàng Khang cũng không để ý nhiều lấy đồ ăn xong cùng Đỗ Lan Hương ra bàn ngồi ăn.

Hai người chọn chỗ ngồi dành cho nhân viên cao cấp, nơi đây cũng không có mấy người, bởi vì bọn họ đến trễ những nhân viên kia cũng ăn xong rồi.

“Thật hiếm có một người như anh.” Đỗ Lan Hương nhàn nhạt nói.

“Cô nói vậy tôi chưa hiểu lắm.”
“Bình thường với thân phận giám đốc như anh không phải đặt đồ ăn riêng sao, nào có mấy ai lại chạy đến căn tin ăn cùng nhân viên.” Đỗ Lan Hương vừa lau đôi đũa vừa nói.

“Cô chê cười rồi, giám đốc cũng là con người thôi, nào có cao sang hơn nhân viên bình thường.” Hoàng Khang chẹp miệng nói.


“Đúng vậy, nhưng ít ai nghĩ được như anh.” Khi con người ở một vị trí cao hơn những người khác họ sẽ có suy nghĩ muốn trội hơn người, cách ăn mặc, ngủ nghỉ cũng phải thượng thừa, sao có thể xuề xòa giống người thường.

“Ài, không nói cái này nữa, cô mau ăn đi, rồi tôi nói chuyện với cô.” Hoàng Khang bắt đầu ăn uống.

Đỗ Lan Hương thấy vậy cũng tập trung ăn, đồ ăn ở đây không tệ chút nào, không hổ là tập đoàn lớn, càng ăn càng thấy ngon.

Không biết Tống Thần Vũ đã ăn ở đây bao giờ chưa nhỉ?
Haix, người như anh dễ gì có thể ngồi chung với nhân viên, nhìn cái cách đám người hầu ở nhà sợ sệt anh liền biết.

Cho dù anh ngồi đây thì ai dám ngồi cùng anh, khéo khi bọn họ còn dành riêng một chỗ cho anh ấy chứ.

Hai người anh cũng rất nhanh, khoảng 15 phút sau hai người coi như ăn xong, Đỗ Lan Hương vừa lau miệng vừa hỏi: “Bây giờ anh có thể nói chưa? Rốt cuộc là có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Hoàng Khang trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, hắn nói: “Chuyện này có liên quan đến Thần Vũ, nên tôi muốn hỏi cô vài câu trước.

Đỗ Lan Hương thinh lặng lắng nghe, Hoàng Khang bắt đầu hỏi: “Cô đối với Thần Vũ là như thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Đỗ Lan Hương không hiểu lắm.

“Ý tôi là cô có tình cảm thế nào với cậu ấy, cô có yêu cậu ấy không?” Hoang Khang trực tiếp hỏi..