Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 136: 136: Chúc Mừng Sinh Nhật Em





Lê Vương ở bên ngoài thở dài một hơi lại lấy điếu thuốc hút, cả hai đều là những người phụ nữ ngu ngốc, một người tự cho mình là đúng làm theo ý mình, một người lại…
Hắn nhìn thời gian cũng hòm hòm liền gõ cửa nói: “Đã hết giờ, Hương Minh, cô nên đi rồi.”
Hương Minh vẫn còn sụt sịt quay mặt nhìn Lê Vương hỏi: “Có thể để tôi đưa Tuyết đi không, con bé bị thế này sao có thể ở đây được.”
“Chuyện này tôi không thể quyết định, Hương Minh, cô rõ hơn tôi.” Lê Vương khoanh tay dựa tường nói.

Hương Minh mím môi hít sâu một hơi nói: “Được, tôi biết rồi, cho tôi nhắn nhủ Tuyết thêm vài lời.”
“Nhanh đi, tôi không thể chờ cô lâu đâu.”
Buổi tối, nhà hàng Adora.

Đỗ Lan Hương mặc một chiếc váy màu kem khoác áo dạ cùng màu bước đi vào nhà hàng, phía sau vẫn có hai vệ sĩ theo sau, cô vừa vào bên trong lại đụng phải một người đàn ông cùng đi về phía này.

“Thật khéo, cô gái, chúng ta lại gặp nhau rồi, đây đúng là duyên trời tác hợp, cô cũng ăn cơm ở đây sao, hay là chúng ta cùng anh nhé.”
“Anh là ai vậy, tránh qua một bên.” Đỗ Lan Hương không đếm xỉa đến người đàn ông, giọng nói lại xa cách.

“Haix, tôi nói cô có cần tỏ ra không quen biết thế không, nói thế nào tôi và cô cũng vô cùng có duyên, hơn nữa tôi cũng từng giúp cô, không thể nể mặt ăn một bữa cơm sao?” Người đàn ông vẫn còn dai dẳng chưa đi.

Đỗ Lan Hương định lên tiếng thì phía sau lại truyền đến một giọng nói: “Người phụ nữ của tôi chỉ có thể ăn cơm cùng tôi, Nguyễn Việt Vương, đây là lần cuối tôi cảnh cáo cậu, tránh xa vợ tôi một chút.”

Sau giọng nói là sự xuất hiện của một người đàn ông, cao lớn, tuấn tú, ánh mắt sắc bén.

Phút chốc Đỗ Lan Hương lại cảm nhận được một vòng tay choàng qua eo mình, sau đó cả người cô cũng bị kéo vào một lồng ngực.

Cô còn chưa kịp nói gì Nguyễn Việt Vương đã lên tiếng: “Ái chà, Vũ thiếu cũng có mặt ở đây sao, mới bao lâu không gặp tình cảm của hai người đã nồng nàn vậy rồi sao, tôi thật hâm mộ đấy, làm thế nào người lạnh lùng, thô bạo như anh lại có thể lấn chiếm trái tim của cô gái vậy? Chỉ tôi chút bí quyết đi, bởi vì tôi cũng rất thích cô ấy.”
“Xem ra cậu không để lời cảnh cáo của tôi trong lòng, người tới…”
“Ấy, Vũ thiếu gia sao xúc động thế, đây là nhà hàng có camera khắp nơi đấy, ra tay ở đây không có lợi cho anh đâu.”
“Cậu ngược lại đã nhắc nhở tôi, mang cậu ta ra ngoài.” Tống Thần Vũ ra lệnh.

Nguyễn Việt Vương biết mình đã đụng phải ổ kiến lửa liền cười hóa giải: “Vũ thiếu gia, tôi chỉ nói đùa, nói đùa mà thôi, không cần nóng nảy vậy.”
Tống Thần Vũ không phải người hắn có thể đụng nhưng hắn lại rất để ý Đỗ Lan Hương, người phụ nữ này có một sức hấp dẫn kỳ lạ khiến người khác thật muốn có nên trong lúc nhất thời hắn đã quên đi một người như Tống Thần Vũ.

Tiếc thật, cô gái này lại là vợ của anh ta!
“Cậu nói đùa nhưng tôi thì không.” Tống Thần Vũ nói xong một câu lại đưa Đỗ Lan Hương vào trong.

Ở đằng sau hai vệ sĩ lại lôi Nguyễn Việt Vương ra ngoài khiến hắn la oai oái: “Này, này, anh đừng có mà quá đáng nhé, tôi đã bảo là đùa rồi mà.”
Đỗ Lan Hương hơi liếc nhìn Nguyễn Việt Vương lại hỏi: “Anh tính làm gì anh ta?”
“Cho hắn một chút bài học đáng nhớ.”
“Không gây chết người chứ?” Đỗ Lan Hương nhíu mày hỏi, người đàn ông này tuyệt đối có năng lực đó.

Tống Thần Vũ đột nhiên dừng bước, thần sắc có chút trịnh trọng hỏi: “Em lo lắng cho cậu ta?”
Thấy biểu tình của anh có chút nghiêm trọng cô lại cố tình nói: “Đúng là có chút lo lắng.”
“Em nói lại xem.” Tống Thần Vũ trầm mặt xuống, giọng nói cũng hạ thấp vài phần, cô đứng gần anh có chút bất an.

“Khụ, anh sao vậy, tôi chỉ lo lắng anh đánh chết anh ta bị cảnh sát hỏi tội thôi.” Đỗ Lan Hương chẳng dám đùa lâu, người đàn ông này tính tình thất thường ai biết sẽ làm ra chuyện gì.

“Nói vậy em đang lo lắng cho tôi.” Thanh âm của anh có vài phần vui sướng mà chính bản thân anh cũng không biết.

Đỗ Lan Hương nhìn đôi mắt có chút ánh xanh của anh không hiểu sao lại nhớ đến anh bạn nhỏ kia, cô hơi nghiêng mặt qua một bên nói: “Sao nào, tôi không thể lo lắng cho anh sao?”
Dứt lời cô luồn qua tay anh rời đi, ở gần người đàn ông này bao lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nóng mặt đến vậy, cũng không thể tin mình có thể nói ra câu đó.


Tống Thần Vũ nhìn bóng dáng của cô, khóe môi khẽ nở nụ cười, đây là nụ cười xuất phát từ tâm, không phải cười trào phúng, mỉa mai hay cười xã giao như ngày thường, khiến đám vệ sĩ nhìn mà trợn mắt kinh ngạc.

Rất nhanh anh cũng bước theo gót chân của cô với tay nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé kia, chưa bao giờ anh cảm thấy nắm tay một người lại ấm áp và vui sướng như vậy.

Đỗ Lan Hương cảm nhận được bàn tay to lớn của anh, cô lại hỏi: “Tại sao tay anh lại lạnh vậy?”
“Muốn em sưởi ấm.” Tống Thần Vũ thuận miệng nói.

Đỗ Lan Hương giật giật khóe mắt, người đàn ông này từ bao giờ lại quen nói những lời sến súa như thế? Anh có phải anh của ngày đầu cô gặp không?
Trong lúc cô suy nghĩ thì Tống Thần Vũ đã đưa cô vào một căn phòng hoa lệ, rộng lớn.

Vừa nhìn bài trí nơi đây cô không khỏi trố mắt kinh ngạc, có hoa có nến, có cả bánh kem trên bàn, chưa kể xung quanh còn có một nhóm người cầm hoa cầm đàn.

Cô nghi hoặc nhìn sang anh tính lên tiếng hỏi thì âm nhạc đột nhiên vang lên:
“Happy birth day to you….”
Theo bài hát có một cô gái mang theo chiếc bánh kem đi đến trước mắt cô, hai bên trái phái lại có hai cô gái khác cầm hoa và một cái hộp.

Đợi bài hát kết thúc bọn họ cùng đồng thanh hô: “Chúc mừng sinh nhật Tống thiếu phu nhân.”
“Sinh, sinh nhật.” Đỗ Lan Hương nhìn chiếc bánh kem ghi tên mình cũng nhìn ngày tháng năm ghi trên đó, ngày 2 tháng 8, đúng là ngày sinh nhật cô, không đúng, là ngày sinh nhật của nguyên thân, lúc trước đọc nhật ký của cô ấy cô có để ý đến ngày tháng nên nhớ.

Người đàn ông này cứ ngỡ không quan tâm đến nguyên thân vậy mà nhớ ngày sinh nhật của cô ấy sao?
“Này là…” Đỗ Lan Hương quay sang người đàn ông muốn tìm câu trả lời.

Tống Thần Vũ lại nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng sinh nhật em, Lan Hương.”

Anh tiếp nhận bó hoa và cái hộp đưa cho cô, Đỗ Lan Hương đưa tay ra theo bản năng nhận lấy: “Cảm, cảm ơn.”
“Không cần khách khí, mau lại đây.” Anh đưa cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bản thân cũng ngồi phía đối diện cô.

Đỗ Lan Hương không biết anh sẽ làm gì tiếp theo, cô chỉ ngồi yên một chỗ, chuyện này đối với cô mà nói thật sự bất ngờ.

Không để cô đợi lâu mấy nhân viên liền lần lượt mang đồ ăn lên để trước bàn, tổng cộng có tám món, còn là món cô thích, chưa kể trên mỗi món còn tránh trí hoa hồng cùng hình trái tim.

Đỗ Lan Hương không thể tin nổi vào mắt mình nhìn anh nói: “Những thứ này là do anh sắp xếp sao?”
“Đúng vậy, em có thích không?” Tống Thần Vũ hỏi.

Đỗ Lan Hương chỉ nhìn anh một cách kỳ quái khiến Tống Thần Vũ không khỏi suy nghĩ, lẽ nào cô lại không thích, nếu vậy anh nhất định hỏi tội Hoàng Khang.

Qua một hồi lâu Đỗ Lan Hương mới hồi thần nói: “Sao anh lại làm thế này, đây không hợp với phong cách của anh chút nào, từ bao giờ một người đàn ông lạnh lùng trở nên lãng mạn vậy?”
“Khụ, cái đó, tôi không biết em thích kiểu nào, Hoàng Khang bảo phụ nữ đều thích như vậy.” Anh coi như giải thích, khuôn mặt có chút mất tự nhiên.

Quả nhiên những việc làm lãng mạn này không hợp với anh..