Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 122: 122: Bắn





Bà Bích thấy bọn chúng cầm súng có hơi sợ hãi nên suốt đường đi không dám hó hé gì, cho đến lúc này bà đã không thể chịu được nữa.

“Tôi xin các anh đây, tôi già rồi không chịu được tốc độ này.” Bà gần như là muốn nôn thốc mọi thứ ra ngoài.

Tên kia cảm thấy khó chịu bèn chĩa súng vào đầu bà: “Câm không thì bảo?”
Thế này rồi bà có gan đến mấy cũng không dám hó hé gì nữa, cả thân mình run rẩy, sắc mặt cũng tái mét.

Lại nói Lê Vương ở đằng sau đã bắn nát hai cái gương xe, thêm vào đó bắn trúng tay tên bên phải làm hắn rớt cây súng xuống đất, đồng thời kêu lên một tiếng: “A… Mẹ kiếp.”
“Thế nào?” Tên ở ghế phụ hỏi.

“Nó làm tao rớt súng rồi.”
“Khốn thiệt, chúng nó sao lại nhanh như vậy, Cương, mày bắt lấy bà già uy hiếp bọn chúng.” Tên lái xe nói đồng thời cũng mở trần xe ra.

Bà Bích phút chốc bị chĩa súng vào đầu, kèm cặp hai bên.

Lê Vương nhìn thấy cảnh này có chút cẩn trọng, tên chĩa súng đắc ý nhìn hắn khiêu khích: “Có ngon chúng mày bắn đi, tao giết chết bà ta.”
“Đáng chết, bọn chúng lại chơi trò này, thủ lĩnh, tiếp theo làm sao?” Tài xế hỏi.

“Bắn, chuẩn một chút, đừng làm thương người.” Lê Vương ra lệnh.

Ý của hắn là bắn chết đám người kia nhưng không làm tổn thương bà Bích.

Hai người đàn ông phía sau đã sẵn sàng, mà tài xế lại có chút phấn khích, hắn đã chờ lời nói này của thủ lĩnh từ lâu rồi.


Chiếc xe bỗng nhiên rồ lên tiến về phía trước, sát đuôi của chiếc xe phía trước.

Mấy tên kia không dám tin nhìn chiếc xe, tay cầm súng chững lại: “Bọn nó, bọn nó đang làm gì vậy?”
“Đoàng.” Tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên trúng mi tâm khiến tên vừa nói lập tức ngã bật ra sau.

Tên bên cạnh nhìn lại, chưa kịp hoảng sợ cũng bị bắn qua tim.

“Hự, bịch.” Thân thể của hắn lộn nhào về phía trước, rớt xuống đường.

Bà Bích chính mắt nhìn thấy cảnh này sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, mà hai tên phía trước cũng không ngoại lệ, nhất là tên lái xe, bàn tay đã bắt đầu run rẩy.

Lúc này chiếc xe phía sau nhân cơ hội vượt lên phía trước chắn ngang giữa đường.

“Kít.” một tiếng, chiếc xe kia theo bản năng dừng lại, đối diện với mấy khẩu súng.

………..

Nhà họ Trịnh.

Gần sáng Trịnh Văn Nhân vẫn chưa ngủ được, ông ta đang thấp thỏm lo âu, sợ đứa con gái kia của mình không chấp thuận, mặc dù đã giữ mẹ của nó trong tay.

Lúc này màn hình điện thoại của ông ta chợt sáng lên, không để điện thoại kêu lên ông ta đã bắt máy: “Alo.”
“Kèo này hủy, người của ông bị đưa đi rồi.” Bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

“Anh nói cái gì, người của tôi bị đưa đi đâu?” Trịnh Văn Nhân giật nảy lên hỏi.

“Có một nhóm người đến cầm súng đe dọa, chúng tôi buộc phải đưa người cho chúng, tóm lại tôi chỉ báo cho ông vậy thôi.” Nói xong người bên kia cúp máy.

Trịnh Văn Nhân định hỏi thêm nhưng không kịp, ông ta vừa nôn nóng vừa tức giận gọi lại thêm mấy lần nữa nhưng vô ích.

“Khốn thật.” Trịnh Văn Nhân đập mạnh điện thoại xuống bàn, chuyện đến bước này rồi còn để người mất tích ông ta như muốn điên lên.

Đúng lúc này bà Tuyền đi ngang qua thư phòng, thấy đèn còn sáng liền nghi hoặc đi vào.

Nhìn điện thoại cùng đống giấy tờ rơi rớt dưới đất bà hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trịnh Văn Nhân không đáp lại, thân hình run rẩy đứng trước bàn làm việc, bà Tuyền cất bước đi vào ông ta lại quát lên: “Ra ngoài.”
Bước chân bà ta khựng lại có chút sững sờ, tiếp đến cau có không vui: “Ông dám quát tôi? Trịnh Văn Nhân, dạo này ông gan nhỉ?”
“Đàn bà các người chỉ biết nói mấy câu đó thôi sao?” Ông ta gần như gằn lên.


“Câu đó là câu nào? Trịnh Văn Nhân, tôi cho ông nói lại đó.” Bà Tuyền hừng hực đi vào bên trong, vẻ mặt hung thần ác sát.

Ông Nhân dù có giận đến đâu nhìn thấy vẻ mặt này của bà ta cũng vội vàng thu liễm lại: “Mình à, tôi…”
“Tôi cái gì? Ông hôm nay ăn gan hùm mật gấu đúng không?” Bà Tuyền đi tới nhéo tai ông ta.

“Đau, đau, đau, tôi nào dám.” Trịnh Văn Nhân quát được một câu lại quay về bộ dạng ngoan ngoãn, sợ sệt.

Đối với bà Tuyền ông bao giờ cũng dưới cơ, có quát cũng không dám quát nhiều.

“Không dám, vậy vừa nãy ông đã nói gì?” Bà Tuyền dường như không bỏ qua.

“Tôi hồ đồ nên nói nhầm thôi, bà bỏ qua cho tôi đi.” Ông ta bày ra bộ mặt hối lối.

Bà Tuyền thấy thế mới tạm tha: “Còn không mau đi ngủ, sáng sớm còn phải về nhà mẹ đấy, ông đừng có nói với tôi ông quên rồi đấy nhé.”
“Tôi làm sao dám quên, bà về phòng trước đi, tôi xử lý chút công chuyện rồi vào sau.” Ông ta đuổi khéo, thực chất là không thể nào ngủ được.

Bà Tuyền cũng không làm khó dễ ông ta nữa, trừng mắt một cái rồi mới rời đi.

Lúc này Trịnh Văn Nhân thay đổi sắc mặt nói thầm: “Mụ già xấu xí, chờ đó, tôi sẽ ly hôn bà.”
Ông ta không thể nào sống với một con sư tử hà đông được, rõ ràng là đàn ông mà tôn nghiêm lúc nào cũng bị chà đạp, ông ta sao có thể sống?
…..

Sáu giờ sáng Đỗ Lan Hương không thể tiếp tục ngủ nữa liền tỉnh dậy, cô nhìn sang bên cạnh Tống Thần Vũ còn ngủ rất ngon, cô cũng không làm phiền giấc ngủ của anh mà kéo chăn xuống giường, một mạch đến nhà vệ sinh.

Thực chất nguyên một đêm giấc ngủ của cô vô cùng chập chờn, không chút ngon giấc, thậm chí còn mơ thấy mẹ mình bị bắn chết.

Cô không biết giấc mơ này có điềm gì không nhưng trong lòng vô cùng thấp thỏm, nhìn vào trong gương hai mắt cô còn có chút quầng thâm mờ nhạt.

Đỗ Lan Hương rửa mặt cũng rất nhanh, vừa mở cửa ra đã thấy Tống Thần Vũ đứng trước cửa.


Cô có chút không kịp phản ứng xém chút va phải anh, Tống Thần Vũ lại nhanh tay đỡ lấy eo cô đồng thời nói: “Cẩn thận chút.”
“Còn không phải tại anh, tự dưng đứng trước cửa nhà vệ sinh làm gì?” Đỗ Lan Hương lườm anh một cái.

Anh lại thản nhiên nói: “Tôi chờ em.”
Dứt lời anh không để ý bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Đỗ Lan Hương giật bắn mình, không hiểu mới sáng sớm anh phát bệnh gì, cô cũng không rảnh quan tâm đến anh, biểu tình lại trở nên lo lắng.

Đi đi lại lại trong phòng một hồi cô mới nghe cửa phòng vệ sinh mở ra, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía đó, không ngờ lại thấy anh khỏa thân bước ra.

Người đàn ông này vào nhà vệ sinh một chuyến chỉ để tắm rửa thôi sao?
Đỗ Lan Hương hơi sững sờ sau đó lại khụ khụ mấy tiếng nói: “Tôi rất lo cho mẹ, anh có thể liên lạc với Lê Vương một chút hay không?”
Anh vừa bước vừa phía cô vừa nói: “Nếu có tin tức cậu ấy sẽ gọi đến không cần phải hỏi thăm.”
Phút chốc mùi sữa tắm xộc vào mũi cô Đỗ Lan Hương khụt khịt mũi cố gắng bỏ qua mùi hương này nói: “Tôi biết là vậy nhưng vẫn không an tâm, coi như tôi nhờ anh, được không?”
Lần đầu tiên nghe cô nhỏ nhẹ cầu xin mình Tống Thần Vũ cũng không từ chối: “Được, tôi gọi.”
Anh bước đến đầu giường với tay lấy điện thoại, làm vài ba động tác liền lập tức kết nối với bên kia.

Chỉ ba tiếng tút người bên kia liền bắt máy: “Tôi đây.”
“Đã cứu được người chưa?” Tống Thần Vũ hỏi, yết hầu không ngừng lên xuống.

Đỗ Lan Hương mặc dù chú ý đến cuộc điện thoại nhưng ánh mắt lại vô tình nhìn yết hầu của anh, trong lúc vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt..