Chương 998
Bị va một cái khiến mắt cô hoa cả lên: “Anh… Sao anh lại dừng lại?”
Cận Liễm không đáp mà hỏi tiếp: “Vậy hai món đồ chơi kia thì sao?”
“Một cái của Chúc Hứa một cái của Đoạn Thế Kiệt, mua cho hai bạn nhỏ hai món đồ chơi.” Tô Nhược Hân vừa xoa trán vừa khẽ trả lời, không dám phàn nàn người đàn ông này đã làm đau cô bị đụng đau điếng.
“Chỉ có những người bạn nhỏ thôi sao?” Cận Liễm lại hỏi một câu.
“Ừm… Đúng vậy.” Câu trả lời này có hơi chột dạ, nhưng Tô Nhược Hân không dám có câu trả lời nào khác.
Nếu để Cận Liễm biết thật ra cô còn mua Durex cho Hạ Thiên Tường, chắc chắn cô sẽ cực kì thê thảm.
Cận Liễm và Hạ Thiên Tường trước giờ không hợp nhau, hai người đàn ông này đang ở mức nhìn nhau thấy ngứa mắt, không anh nào thua anh nào.
Chẳng qua, chắc cô không nói Cận Liễm cũng có thể đoán được hai gói Durex kia là cô mua cho ai nhỉ.
Anh ta nói mình đã bỏ vào ba lô của cô khiến người khác tin, nhưng không thể có chuyện anh ta tự mình nói lâu dần rồi cũng tự mình tin luôn được.
Anh ta làm thế vì thể diện của cô, cô biết.
Cận Liễm dừng lại một lúc nhưng cũng nhanh chóng bước vào phòng.
Mà khi hai người cứ vậy rời đi mấy phút đồng hồ thì trên ăn đã lên bảy, tám món, đồ ăn được lên rất nhanh, đây là ưu điểm của việc đặt món trước.
Nhược điểm là nếu đặt sớm, thì những người đến sau không thể gọi thêm món mới, bởi vì đã đặt rất nhiều rồi.
Động đũa thôi.
Tô Nhược Hân vốn tưởng rằng trên bàn chỉ có bảy tám món ăn, nhưng trong nháy mắt lại dọn lên thêm rất nhiều món ăn, cô vô thức đếm, chính xác là hai mươi món không hơn không kém.
Và mỗi món ăn đều được Mạc Tử Đơn chọn lựa kỹ càng, món nào cũng bắt mắt, món nào cũng ngon.
Nếm thử một miếng, hương vị thật sự rất ngon.
“Cậu Cận, cậu có muốn gọi thêm mấy món cậu thích ăn không?” Mạc Tử Đơn khách sáo hỏi Cận Liễm.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Không cần đâu, những món này tôi đều thích cả, ba người ăn hai mươi món là đã rất nhiều rồi.”
“Không nhiều không nhiều, đây là tôi cảm ơn cô nhóc Tô mà thôi, nếu hôm nay không có cô ấy, đời này của Mạc Tử Đơn tôi chỉ sợ sẽ bị vu oan vĩnh viễn không thể vực dậy, nào, nhóc Tô, ông kính cháu một ly”
“Chuyện nhỏ thôi ạ, hơn nữa hiện tại cháu là y tá thực tập trong phòng khám của ông, thân làm một y tá của phòng khám có thể phục vụ cho bác sĩ Mạc là vinh hạnh của cháu.” Mạc Tử Đơn cầm rượu trong tay, trong khi Tô Nhược Hân lại cầm lấy nước dừa nóng đầy tràn mà Cận Liễm đã đích thân rót cho cô.
Mạc Tử Đơn vẫn còn xúc động: “Chuyện hôm nay không phải người bình thường muốn giúp là có thể giúp được, hôm nay cũng nhờ cháu đến phòng khám làm việc, nếu không Vũ Hạ Hàn kia chắc chắn đã đập nát bảng hiệu của phòng khám rồi.”
Tô Nhược Hân nhớ lại dáng vẻ của Vũ Hạ Hàn lúc đó, không khỏi bật cười: “Anh ta là kẻ nói năng chua ngoa nhưng có trái tim đậu hũ, ông đừng để ý, bây giờ không sao là tốt rồi.”
“Ơ kìa, bác sĩ Mạc, hóa ra ông nợ ân tình của Nhược Hân nên mới mời cô ấy ăn cơm sao?”
“Cũng không thể nói như vậy, cho dù không có chuyện hôm nay thì tôi cũng nên mời cô nhóc Tô ăn cơm, vì cô nhóc Tô rất xứng đáng.” Biểu hiện hôm nay của Tô Nhược Hân không chỉ dừng ở mức am hiểu y thuật cùng dược lý, mà còn bởi vì cô rất bình tĩnh khi đối mặt với hỗn loạn, cuối cùng cũng thành công trong việc rửa sạch oan ức cho ông ta.