Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 996




Chương 996

“Được, lần sau em không mang theo nữa, đợi lát nữa xuống xe em sẽ tìm một nơi không có ai rồi vứt nó.” Tô Nhược Hân nhỏ giọng nói những lời này, giờ phút này cô cảm thấy khá kỳ quặc khi thảo luận về hộp Durex mà mình đang mang theo với một người đàn ông.

“Anh sẽ ném nó, đưa cho anh.”

Tô Nhược Hân ngượng nghịu, không hề muốn giao nó cho Cận Liễm, như thế xấu hổ lắm.

Hơn nữa nếu cô giao cho Cận Liễm, cô còn phải mặt dày đi mua thêm một lần nữa, cô không muốn lần nữa trải nghiệm cảm giác suýt bị nhân viên thu ngân nhìn thấu đâu.

“Tô Nhược Hân, đưa cho anh.” Đèn xanh đã bật sáng, Cận Liễm lại khởi động xe, nhưng một bàn tay to vẫn giơ giữa không trung thúc giục Tô Nhược Hân đưa Durex trong túi cho anh ta.

Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện Tô Nhược Hân mang theo thứ này là muốn để cho Hạ Thiên Tường dùng, cả người anh ta cực kì không thoải mái.

Cực kỳ khó chịu.

Đây là lần đầu tiên Cận Liễm nghiêm túc thúc giục Tô Nhược Hân, giọng anh ta lạnh như băng khiến cơ thể nhỏ bé của Tô Nhược Hân run lên, sau đó cô miễn cưỡng mở ba lô ra, lấy ra hai gói Durex đặt vào.

trong tay Cận Liễm.

Nhìn thấy hai gói đồ trong tay người đàn ông mà trong lòng cô dâng trào niềm tủi hổ, Tô Nhược Hân dứt khoát vùi mặt vào đầu gối, chỉ ước gì cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại Cận Liễm nữa.

Cận Liễm hạ cửa kính xe xuống, thuận tay vứt đi, hai gói Durex đã bị ném ra ngoài như thể vứt rác vậy.

Nhưng nó không phải là rác, nó hoàn toàn mới.

Lại còn đắt nữa.

Hai hộp có giá hơn bảy trăm ngàn.

Chỉ có điều lúc này Tô Nhược Hân chỉ dám oán thầm Cận Liễm quá ngang ngược, còn đâu nào dám nhiều lời thêm câu nào.

Tới phòng khám.

Cô tiêu tốn thời gian ở trung tâm mua sắm lâu như vậy, lúc ra vừa vặn đến giờ cơm trưa.

Mạc Tử Đơn đã khám xong cho những bệnh nhân đăng ký hẹn trước, lúc này đang đứng trước phòng khám chờ Tô Nhược Hân đến.

Vừa nhìn là biết đã đứng đợi rất lâu.

Nhưng ông ta vẫn vui vẻ chịu đựng.

Thấy Tô Nhược Hân bước xuống từ xe của Cận Liễm, Mạc Tử Đơn bước lên trước chào hỏi Cận Liễm: “Cậu Cận.”

Cận Liễm khẽ gật đầu: “Nhược Hân nói ông muốn đãi cô ấy một bữa thịnh soạn, vậy tiện thể thu nhận tôi luôn nhé, buổi trưa hôm nay chẳng có ai lo cơm cho cả, có được không?”

Mạc Tử Đơn nhìn Tô Nhược Hân rồi lại nhìn Cận Liễm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đỏ hồng đứng bên cạnh Gận Liễm, tại sao lại cảm thấy hai người họ đứng cùng nhau có vẻ quái quái nhỉ.

Tuy nhiên nếu Tô Nhược Hân đã dẫn Cận Liễm đến đây, điều đó chứng tỏ cô sẵn lòng, ông ta cứ đồng ý là được, nhiều người cùng nhau dùng bữa vừa sôi nổi mà cũng rất thú vị, bữa ăn sẽ không còn tẻ nhạt nữa: “Được, được, đi thôi.”

Thế là Mạc Tử Đơn đi phía trước, Cận Liễm và Tô Nhược Hân theo sau, một trước một sau cứ thế bước vào một nhà hàng Trung Quốc gần phòng khám.

Đúng vào giờ cơm trưa nên trong nhà hàng đông nghịt khách.

Nhưng cũng chứng tỏ răng việc kinh doanh ở đây đang rất phát đạt.

Nhất định là vì đồ ăn siêu ngon, nếu không sẽ không có nhiều khách quen như vậy.