Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 973




Chương 973

Nghe giọng điệu anh ta đã dịu đi, Tô Nhược Hân nhìn Mạc Tử Đơn, rồi nhìn về phía anh ta: “Hay là thế này, chỉ cần cái chết của ba anh là do đơn thuốc của bác sĩ Mạc, phí mai táng của bác trai sẽ do bác sĩ Mạc bỏ ra, về phần bồi thường, anh cho một con số, chỉ cần không quá mức vô lý, bác sĩ Mạc sẽ không từ chối trách nhiệm.”

“Cô có thể đại diện cho bác sĩ Mạc?” Người đàn ông thấy tuổi Tô Nhược Hân còn quá trẻ, bèn hỏi vặn cô.

Tô Nhược Hân mỉm cười, nhìn về phía Mạc Tử Đơn: “Bác sĩ Mạc, hay là, ông viết một bức thư ủy quyền đi? Để cháu toàn quyền thay ông xử lý vụ kiện cáo này?”

“Hả, coi bộ cô nhóc nhà cô là người rất chính nghĩa, nhưng mà sao bác sĩ Mạc có thể tin tưởng một cô bé được chứ? Chắc chắn ông ta sẽ không viết cũng không ký, cô mau dừng lo việc bao đồng thay người khác đi, vẫn nên để ý xem hàng tháng ông ta phát cho cô bao nhiêu tiền lương.” Người đàn ông không tin, lộ vẻ mặt khinh thường.

Sau đó, anh ta mới vừa mới nói xong đã nghe tiếng Mạc Tử Đơn nói: “Được, ông viết ngay đây, viết xong sẽ đóng dấu vân tay.”

Sau đó, Mạc Tử Đơn ngồi xuống ghế thật, viết tay một bức thư ủy quyền, sau khi ký tên bèn lấy con dấu ra ấn lên, lập tức đưa cho người đàn ông; “Anh xem đã được chưa?”

Người đàn ông trợn mắt há mồm nhìn bức thư ủy quyền trong tay: “Ông thật sự giao cho cô ấy xử lý thay ông?”

“Đúng, cô ấy nói bồi thường bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu, tôi chịu bồi thường, tôi đã viết rất rõ ràng ở trong đó.

Người đàn ông đã xem qua từ trước, Mạc Tử Đơn thật sư viết thêm một câu bồi thường bao nhiêu hoàn toàn do y tá Tô Nhược Hân quyết định trên bức thư ủy quyền.

“Tô Nhược Hân? Họ này rất đặc biệt, tên cũng đặc biệt.” Người đàn ông nhìn thấy tên Tô Nhược Hân, mỉm cười.

Anh ta cũng lặng lẽ thả lỏng người hơn nhiều trong vô thức, không còn dáng vẻ hận không thể đập phòng khám như lúc xông vào ban đầu nữa.

“Ừm, đúng là họ của tôi rất hiếm, nhưng mà tôi rất thích.” Tô Nhược Hân bình tính nói chuyện thường ngày với người đàn ông, trong lời nói cũng kéo gần mối quan hệ với anh ta.

Như thể đã quen biết nhau, trở thành bạn bè.

Sau khi đạt được mối quan hệ như vậy thì nói chuyện với nhau mới có thể thẳng thắn và tin tưởng nhau hơn một chút.

“Vậy tôi nhận thư ủy quyền này, đến lúc đó y tá Tô nói cái gì làm cái đó, nếu như bác sĩ Mạc không nhận, chắc chắn Vũ Hạ Hàn tôi sẽ đến đập chỗ này của ông” Dứt lời, người đàn ông còn tức giận võ mạnh bàn một cái.

Cái vỗ này thật sự quá vang dội, lại quá đột ngột, khiến người trong và ngoài phòng khám sợ hãi, giật nảy mình.

“Anh Vũ, chúng ta đi thôi.” Tô Nhược Hân mỉm cười ra dấu tay mời, dẫn Vũ Hạ Hàn rời đi.

Mạc Tử Đơn nhìn bóng lưng của cô, hơi cảm thấy tê dại da đầu.

Chỉ vì, Tô Nhược Hân còn quá trẻ.

Thế nhưng chuyện đã đến mức này, thật sự cần tinh anh như Tô Nhược Hân ra mặt thay ông ta, như thế mới có thể tra rõ nguyên nhân cái chết của ông cụ, mới có thể giải quyết nghỉ ngờ cho ông ta, chứng minh người chết không phải do đơn thuốc mà ông †a kê.

Ừ, càng nghĩ càng thấy Tô Nhược Hân đích thân đi như thế là chính xác.

Cũng chỉ có Tô Nhược Hân đi là hợp lý nhất.