Chương 968
Tuỳ tiện mua hai cái bánh bao với một túi sữa đậu nành ven đường rồi đến gần phòng khám.
“Hạ Thiên Tường, tạm biệt.” Nói xong, cô vừa đi vào phòng khám vừa ăn.
Mãi đến khi bóng dáng cô gái biến mất bên trong cánh cửa phòng khám, lúc này Hạ Thiên Tường mới khởi động xe rời đi.
Lần này, vết thương vốn dĩ tưởng phải mất mấy ngày mới lành được, kết quả nhờ phương pháp châm cứu của Tô Nhược Hân đã trị hết hẳn.
Tô Nhược Hân vừa mới đi vào phòng khám đã bị y tá Hải Niệm kéo đi: “Tô Nhược Hân, cuối cùng cô cũng đi làm, hôm nay bác sĩ Mạc ngồi khám đã tức giận rất nhiều lần, cô mau đi cứu đi, nếu không lại có thêm một y tá hướng dẫn bị đuổi việc mất.”
“Chuyện gì vậy? Mạc Tử Đơn thật sự đuổi việc mấy y tá hướng dẫn á?” Tô Nhược Hân ăn nốt miếng bánh bao cuối cùng, không tin hỏi.
Trong trí nhớ của cô, tính tình Mạc Tử Đơn lúc nào cũng rất tốt, sao có thể đuổi việc mấy y tá hướng dẫn được.
“Đúng vậy, từ sáng sớm đến bây giờ đã đuổi việc ba người rồi, mấy người sáng sớm đến đi làm còn vui vẻ phấn chấn, kết quả chưa đến nửa tiếng đã có ba người khóc lóc thu dọn đồ đạc rời đi rồi.”
“Tôi đi xem thử.” Tô Nhược Hân uống hết sữa đậu rồi vứt túi vào thùng rác, bước chân nhanh chóng đi đến phòng khám của Mạc Tử Đơn.
Gần đây cô là người tư vấn sức khỏe và sắp xếp lịch hẹn của bệnh nhân Mạc Tử Đơn, nhưng mấy ngày nay cô vẫn luôn xin nghỉ, cho nên phòng khám đã sắp xếp ba y tá khác làm thay.
Không sắp xếp người hướng dẫn thì không được, bởi vì thật sự có quá nhiều người bệnh đăng ký hẹn trước Mạc Tử Đơn, có mấy người bệnh không lấy được số đến rồi không chịu đi, thường xuyên có người bệnh muốn chen hàng, cho nên nếu không có người hướng dẫn thì chắc chắn hơn trăm người bệnh ở đây sẽ loạn hết cả lên.
“Đi ra ngoài, cút đi.” Tô Nhược Hân còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng quát tháo của Mạc Tử Đơn, sau đấy một cốc nước lăn ra khỏi văn phòng ông ta.
Lăn đến trước mặt Tô Nhược Hân nhanh như chớp.
Tô Nhược Hân cúi người nhặt lên.
Không thể không nói, mạng của cái cốc này cũng lớn thật.
Cốc nước gốm sứ mà lại không bị ném vỡ.
Cô nhận ra đây là cốc nước của Mạc Tử Đơn.
Dù sao cũng từng làm người hướng dẫn cho Mạc Tử Đơn, cô đã từng pha trà pha cà phê cho ông ta.
Cầm cốc nước đi vào gian bên ngoài phòng khám của Mạc Tử Đơn, liếc mắt đã nhìn thấy một y tá hướng dẫn đang khóc lóc thu dọn đồ đạc.
“Sao vậy?” Tô Nhược Hân đi đến, vỗ vai đồng nghiệp.
Cô nhận ra y tá khoa cấp cứu, tạm thời được điều đến đây để làm người hướng dẫn cho Mạc Tử Đơn.
“Tôi… Tôi làm không tốt, tôi muốn từ chức.” Nữ y †á vừa thu dọn đồ đạc vừa khóc lóc nói.
Tô Nhược Hân võ bả vai cô ấy: “Ai bảo cô từ chức vậy, để tôi, tôi nhận cô là cô không cần từ chức nữa.”
“Thật sao?” Nữ y tá lau nước mắt, đôi mắt nhìn Tô Nhược Hân sáng lấp lánh, trước đấy cô ấy từng nghe nói Mạc Tử Đơn đối xử với Tô Nhược Hân khác những người khác, có lẽ Tô Nhược Hân thật sự có thể giúp cô ấy ở lại.
“Thật đấy, đừng khóc, tiếp tục làm việc của mình đi” Tô Nhược Hân nói xong rồi đi rửa cốc nước Mạc Tử Đơn ném ra ngoài, sau đó tự đi pha một cốc cà phê, rồi mới bê vào phòng khám của Mạc Tử Đơn.
Có người bệnh ở bên trong, Mạc Tử Đơn đang khám bệnh, trông có vẻ ôn hoà.