Chương 965
Dù sao, bỏ không thì bỏ không thôi, thỉnh thoảng dẫn cô đến đây ăn đồ nướng một lần, cô vui thì anh cũng vui.
Nướng được một lúc, Hạ Thiên Tường dọn ra đĩa, lại cầm một cái bàn nhỏ đặt ở bên cạnh xích đu: “Ăn đị= Tô Nhược Hân lập tức cầm một xiên trực tiếp cho vào miệng, sau to kêu to ăn ngon: “Hạ Thiên Tường, đầu bếp nhà anh thật giỏi, ngon quá.” Cô ăn một xiên lại muốn ăn hai xiên, ăn hai xiên lại muốn ăn bốn xiên, đúng là xiên sau ngon hơn xiên trước, vừa thơm vừa ngon.
Kết quả là Tô Nhược Hân ăn trước, hưởng thụ trước, Hạ Thiên Tường thì lại nướng phục vụ.
Hoàn toàn là một sự tương phản giữa trời và đất.
Mãi đến khi đưa đĩa thứ ba đến, cuối cùng Tô Nhược Hân mới nhận ra, nhảy xuống xích đu: “Hạ Thiên Tường, anh ăn đĩa này đi, em lại đi nướng thêm cho ăn một đĩa nữa. Ngoan, phải nghe lời.”
Hạ Thiên Tường dở khóc dở cười bị ép lên xích đu.
Là đàn ông, anh chưa bao chơi xích đu, thứ mà từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn cho rằng chỉ có bé gái mới thích chơi.
Nhưng lúc này bị cô gái mạnh mẽ ép ngồi lên, Hạ Thiên Tường chợt nhận ra, thỉnh thoảng chơi xích đu cũng tốt.
Thư giãn.
Rất thư giãn.
Cảm giác được thả lỏng hoàn toàn rất tuyệt.
So với Tô Nhược Hân hóng gió biển, ngắm sao, đu xích đu, ăn đồ nướng, Hạ Thiên Tường lại đổi thành thế này: hóng gió biển, đu xích đu, ăn đồ nướng và ngắm Tô Nhược Hân.
Khoảnh khắc này là khoảnh khắc anh chưa bao giờ được tận hưởng trước đây.
Cho dù anh vẫn luôn cho rằng đàn ông đu xích đu thì như đàn bà, nhưng khoảnh khắc này anh lại không nghĩ vậy.
Tô Nhược Hân nói được, vậy thì được.
Sở dĩ, anh nói ngắm Tô Nhược Hân là một loại hưởng thụ, đó là bởi vì lúc Tô Nhược Hân nướng đồ nướng không giống với các đầu bếp khác, cũng không giống anh. Cô cũng không ngốc nghếch chỉ lo nướng mà vừa nướng vừa ăn, không để bản thân oan ức chút nào.
Dáng vẻ nhỏ nhắn đó rất chân thật, lại giống như một yêu tinh xinh đẹp xuất hiện trong thế giới lặng lẽ của anh, khiến anh chỉ nhìn vào cô, cuối cùng không thể rời mắt được.
Đêm nay, Tô Nhược Hân đã ăn no, sau đó ngủ thiếp đi khi đang đu xích đu.
Tô Nhược Hân bị đánh thức bởi nụ hôn.
Trong lúc mơ màng, giữa môi với răng đều là hơi thở của người đàn ông.
Cô nhắm mắt đẩy Hạ Thiên Tường ra: “Đừng ồn, em còn muốn ngủ.” Cô không ngủ đủ giấc, bây giờ mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào “Không được làm ồn tôi, tôi muốn đi ngủ.”
“Có muốn ngắm bình minh trên biển không?”
Nhận ra cô đã tỉnh, Hạ Thiên Tường áp môi mỏng của mình vào tai cô, từng chữ một dụ dỗ Tô Nhược Hân nhanh rời giường.
“Bình minh trên biển?” Quả nhiên khi nghe được bốn chữ “Bình minh trên biển”, Tô Nhược Hân bật dậy, cả người đều đã tỉnh táo.
“Ừ, bình minh trên biển.”