Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 913




Chương 913

Không thể không nói rằng dáng vẻ đàn ông lúc uống cà phê trông vô cùng lịch thiệp, có vẻ cũng rất hưởng thụ. Dù đang nằm trên giường cũng không thể giấu được sự thanh lịch và cao quý từ trong máu của anh.

Tô Nhược Hân không muốn làm phiền anh làm việc nên yên lặng đứng bên cạnh một lúc rồi xoay người đi ra khỏi phòng Hạ Thiên Tường. Sau đó cô cũng rót cho mình một cốc cà phê, tất nhiên cô phải bỏ thêm đường. Cô không có bản lĩnh uống cà phê nguyên vị như Hạ Thiên Tường.

Cô không chịu nổi vị đẳng kia.

Bỏ đường vào rồi khuấy nhẹ.

Sau đó đưa tới bên môi thổi thổi, lúc này cô mới chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ.

Kết quả là cà phê vừa vào miệng, cô đã “phụt”

một tiếng phun hết ra ngoài.

May mà cô đang ở phòng bếp nên bốn phía trừ cửa ra thì đều là gạch men sứ. Nếu không vách tường bị cà phê phun lên như vậy chắc chắn sẽ rất khó coi.

Tô Nhược Hân đặt luôn cốc cà phê xuống sau đó vọt ngay vào phòng ngủ Hạ Thiên Tường, thò tay ra cướp cốc cà phê trong tay anh đi.

Sau khi nhìn thấy cà phê bên trong chẳng còn bao nhiêu, cô khóc không ra nước mắt: “Cà phê khó uống vậy sao anh uống hết nhanh thế?”

Nói đến đây, đột nhiên Tô Nhược Hân trợn tròn hai mắt, căng thẳng hỏi: “Hạ Thiên Tường, chẳng lẽ bệnh mất vị giác của anh lại tái phát?”

Nếu không thì sao anh có thể uống hết cả cốc cà phê khét như vậy được.

Nhưng nói xong câu này, Tô Nhược Hân lại đờ cả người ra. Bởi vì cô cảm nhận được cơ thể của Hạ Thiên Tường. Căn bệnh mất vị giác của anh thật sự đã được chữa khỏi.

Nhưng cà phê cô pha khó uống thế mà anh lại uống hết khiến cô rất lo lắng.

Hạ Thiên Tường giật mình: “Đâu có, anh rất ổn mà, sao thế?” Lúc Tô Nhược Hân đi tới anh cũng biết, chỉ là anh không ngờ cô sẽ thò tay ra cướp cốc cà phê trong tay anh đi mà thôi.

“Cà phê em pha rất khó uống. Sao anh lại uống hết chứ?” Tô Nhược Hân càng nói giọng càng nhỏ, ngại quá đi mất.

“Không khó uống.” Không ngờ rằng Hạ Thiên Tường lại đưa ra một đánh giá khiến Tô Nhược Hân bất ngờ như thế.

“Ặc, còn nói anh không phát bệnh nữa chứ. Chắc chắn là anh bị bệnh rồi, rõ ràng là khó uống như thế mà anh lại bảo không. Để em đi đổi cho anh một cốc nước chanh”” Sau này nhất định cô sẽ pha cà phê cho anh thêm lần nữa. Nhưng lần tiếp theo đó chắc chắn cô phải nếm thử trước, cảm thấy không sao mới cho anh uống…

Kết quả là Tô Nhược Hân vừa mới quay người đi đã bị Hạ Thiên Tường níu góc áo lại: “Để anh uống cho hết đã rồi lại đổi nước chanh.” Anh thấy cũng không tệ mà, cà phê Tô Nhược Hân tự pha rất ngon.

“Không được, anh chờ đó, em đổi nước chanh cho anh ngay đây.” Có nói thế nào Tô Nhược Hân cũng không chịu trả cốc cà phê lại cho Hạ Thiên Tường, khó uống cực kỳ luôn.

Cô muốn nhanh chóng mang đi rửa rồi đổi cho anh một cốc nước chanh. Hạ Thiên Tường bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật sự là ngon hơn lần đầu tiên anh pha mà”

Hai mắt Tô Nhược Hân mở to: “Lần đó anh cũng uống hết sao?”

Đôi môi mỏng của Hạ Thiên Tường cong lên, giả bộ ngập ngừng một chút rồi mới nói nhỏ: “Không phải anh uống.”